Sau ngày đại điển đăng cơ chính là mùng một đại niên, tất cả mọi người đều bắt đầu chính thức nghỉ phép, khối u ác tính là Hạ gia đã bị nhổ tận gốc, cả nhà trên dưới mấy trăm người toàn bộ đều bị xử quyết, khắp kinh thành đều tràn ngập tiếng reo hò vui sướиɠ.
Cũng không có một ai quan tâm đến tin tức vị Hoàng hậu kia đã chết, ngược lại còn cảm thấy đại khoái nhân tâm, ả tiện phụ độc ác kia tự sát, đối với ả mà nói thì đã là thể diện lớn nhất rồi.
Du Thư phiền muộn thật lâu, hắn không dự đoán được mình lại là người cuối cùng nhìn thấy nàng, hắn vốn tưởng rằng vẫn còn một chút thời gian, bởi vì ấn theo luật lệ của Đại Hạ, trong khoảng thời gian ăn tân niên sẽ không xử quyết bất kỳ trọng phạm nào, Hạ Linh Vi vốn dĩ sẽ bị xử quyết vào sau ngày mười lăm tháng giêng.
Nhưng hắn không ngờ nàng cư nhiên lại tự sát, trận hỏa hoạn kia thật sự quá lớn không có cách nào để dập lửa, các cung nhân chỉ có thể xách thùng nước liên tục hất vào trong, nhưng cuối cùng cũng đều như muối bỏ biển, đành phải trơ mắt nhìn tòa cung điện kia dần dần hóa thành tro tàn trong biển lửa, hoàn toàn không còn sót lại một chút gì.
Du Thư thử suy đoán tâm cảnh của nàng một chút, lại phát hiện bản thân vẫn không cách nào hiểu được nàng.
Thời điểm chết đi, có lẽ nàng đã vô cùng bình tĩnh, hoặc là đã cực kỳ khổ sở, có khả năng trên đời này chưa từng có người nào chú ý đến nàng, cũng không một ai để ý đến suy nghĩ của nàng, ngay cả hắn vào thời điểm đọc sách cũng luôn tập trung vào nam chính và nữ chính, chưa từng dừng lại ở vài ba câu văn ngắn ngủi nói về Hoàng hậu dù chỉ một giây.
Quá tiếc nuối.
Du Thư thở dài, hắn vừa định ngồi dậy thì lại bị Tiêu Vị Tân lười biếng ôm lấy từ phía sau: “Còn sớm, ngủ tiếp đi.”
“Không còn sớm nữa.” Du Thư chỉ chỉ vào quan cảnh sáng bừng bên ngoài cửa sổ.
Tiêu Vị Tân không phải là người ưa ngủ nướng, nhưng vì mấy ngày nay bận rộn không ít sự vụ nên không thể ngủ ngon, vất vả lắm mới có thể thừa dịp tân niên mà nghỉ ngơi một chút, tất nhiên cũng không muốn lập tức thức dậy, Du Thư biết y mỏi mệt, nhưng hắn thật sự không ngủ được, so với việc nằm trên giường ăn không ngồi rồi, còn không bằng cứ ngồi dậy đi tập luyện buổi sáng.
“Ai.” Tiêu Vị Tân không lay chuyển được hắn, đành phải buông lỏng tay cùng hắn ngồi dậy, “Tiểu Thư cũng thật câu nhân.”
Du Thư bất đắc dĩ mà tức giận đến bật cười: “Đừng có dùng loạn từ ngữ.”
Hai người vừa nói vừa cười cùng nhau thức dậy, các cung nhân nghe thấy động tĩnh bên trong, sau khi được cho phép mới nối đuôi tiến vào bắt đầu hầu hạ, nước súc miệng chậu rửa mặt đã được chuẩn bị từ sớm, Du Thư cự tuyệt động tác muốn giúp hắn thay quần áo của tiểu cung nữ mà tự mình mặc vào.
Nhưng Tiêu Vị Tân thì nhất định phải được người hầu hạ mặc quần áo, dù gì đây chính là quy củ, chưa từng thấy hoàng đế nhà ai lại phải tự mình động thủ bao giờ, truyền ra quả thật nghe rất kỳ cục.
Hôm sau ngày tân đế vừa lên đài lại là ngày nghỉ, tất cả mọi người vẫn chưa thăm dò được tính nết của vị này, bởi vậy nên khi hầu hạ các cung nhân đều phá lệ cẩn thận, sợ bất cẩn sai sót sẽ bị quở trách.
Nhưng cũng có một ngoại lệ.
Du Thư vốn cũng không mấy chú ý, hắn tự mình mặc quần áo rửa mặt xong liền ôm kiếm đứng ở một bên nhàm chán chờ đợi, thuận tiện phun tào quy củ của hoàng đế đúng là rườm rà, đến cả súc miệng đánh răng cũng phải phân theo trình tự, hận không thể lấy vàng súc miệng, chậc.
Hắn đứng một bên nhìn nhìn, bỗng nhiên phát hiện tiểu cung nữ thắt đai lưng cho Tiêu Vị Tân lớn lên cũng thật xinh đẹp, nàng ăn mặc có chút khác biệt so với những người khác, màu sắc tươi sáng hơn một chút, hơn nữa trên đầu còn cài một chiếc trâm hình hoa hải đường bằng lụa, nhìn từ xa liền trông có vẻ cực kỳ bắt mắt, trong số nhóm cung nữ trung quy trung củ, nàng tuyệt đối chính là nhân tài kiệt xuất.
Du Thư ôm kiếm, vuốt cằm như suy tư điều gì, tuy rằng hắn là một người thần kinh thô, nhưng khi nhìn chuyện của người khác thì lại cực kỳ chuẩn, hay là……. cô nương này coi trọng Vương gia, à không, Hoàng thượng nhà hắn?
Chuyện này vốn dĩ là không thể nào, nhưng vì bỗng nhiên suy nghĩ quá nhiều, Du Thư liền cảm thấy có chút biệt nữu, trước kia lúc còn ở vương phủ loại sự tình này không có khả năng phát sinh, bởi vì không ai là không biết quy củ của Vương gia, nhưng trong cung đều là người mới, phần lớn đều không nắm rõ tâm tư của y ra sao, hơn nữa bởi vì trước đó đã có một hoàng đế hoang đường háo sắc là Tiêu Vị Thâm, bầu không khí trong cung cũng vì vậy mà trở nên không quá tốt, thượng bất chính hạ tắc loạn.
Du Thư yên lặng mà nghĩ như vậy, bỗng nhiên nghe thấy Tiêu Vị Tân lạnh lùng mở miệng.
“Cút.”
Hắn phục hồi lại tinh thần, phát hiện vị cung nữ xinh đẹp kia đã quỳ xuống đất khóc nỉ non, hoa lê đái vũ nhu nhược động lòng người, giống như không biết mình đã làm sai chuyện gì.
Tiêu Vị Tân nhíu mày, thậm chí còn lười nhiều lời thêm một câu, chỉ phân phó thị vệ ở ngoài điện: “Kéo kẻ không biết chết sống này ra ngoài……”
“Bệ hạ.” Du Thư không nhịn được mà nhắc nhở y, “Hôm nay là mùng một.”
Hắn quá hiểu biết tác phong của Tiêu Vị Tân, mới vừa đăng cơ ngày đầu tiên, lại đang là Tết nhất, quyết không thể để truyền ra ô danh bạo ngược, ngàn vạn không thể xử phạt quá mức, nếu như phạt một trăm trượng, người chắc chắn sẽ không sống nổi.
Tiêu Vị Tân dừng một chút, xoay người liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại sửa miệng: “Kéo xuống phạt hai mươi trượng, phạt ba tháng bổng lộc, vĩnh viễn không được đến tiền điện hầu hạ.”
Dứt lời, y lại liếc mắt nhìn thoáng qua nhóm cung nhân còn đang quỳ trên mặt đất, nói tiếp: “Người hầu hạ bên cạnh trẫm, nếu còn dám không có quy củ, sẽ không chỉ chịu phạt đơn giản như vậy.”
Mọi người vội dập đầu vâng dạ, trong lòng cũng dần dần sáng tỏ, tân đế không phải là người yêu thích sắc đẹp, ai mà còn dám sinh sự, sợ là ăn không hết gói đem đi.
Đợi tất cả đều đã lui xuống đi chuẩn bị bữa sáng, Du Thư mới đi đến bên cạnh Tiêu Vị Tân, không nhịn được mà nói: “Mới vào cung ngày đầu tiên, Hoàng thượng của chúng ta thật khiến người khác yêu thích.”
Tiêu Vị Tân vốn dĩ bị cung nữ kia tự tiện chạm vào người mà trong lòng không vui, nghe Du Thư nói vậy liền quay đầu nhìn hắn, suy nghĩ trong chốc lát lại cười nói: “Tiểu Thư nói chuyện âm dương quái khí như vậy thật hiếm thấy, là…… ăn giấm sao?”
Du Thư sửng sốt, theo bản năng liền muốn tạc mao bảo y nói bừa, nhưng tưởng tượng đến việc ban nãy lúc nói ra những lời kia hắn đích xác cũng có mang theo một tia oán khí, mặc dù hắn tự nhận mình cũng không phải là người keo kiệt khắc nghiệt như vậy, nhưng hắn quả thật không có cách nào để giải thích rõ ràng câu nói kia.
Hình như hắn, thật sự đã có chút nóng nảy.
“Ta không thể ăn giấm sao?” Cuối cùng Du Thư vẫn thoải mái hào phóng mà thừa nhận, “Ngươi vốn đã ưa nhìn, bây giờ còn là Hoàng thượng, về sau chỉ sợ sẽ càng có nhiều nữ tử muốn bò lên long sàn, chẳng lẽ ta liền không thể ăn giấm một chút sao?”
Không ngờ hắn lại nói trắng ra như vậy, Tiêu Vị Tân bị làm cho á khẩu không trả lời được, y đi đến bên cạnh hắn than khẽ một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, “Tiểu Thư đừng sợ, ta đối với ngươi đều là trước sau như một.”
“Ừm.” Du Thư đáp lời, tâm tư lại không biết đã bay tới phương nào, “Ta đi luyện kiếm, đợi lát nữa bồi ngươi dùng bữa.”
Hắn xách kiếm bước ra đại môn nội điện, bước vào trong viện, hắn biết trong lòng mình trước sau vẫn luôn đè nặng tâm sự.
Cho dù Tiêu Vị Tân đã hứa hẹn với hắn rất nhiều lần, nói hắn không cần phiền lòng vấn đề hậu cung hay chuyện con nối dõi, nhưng…… nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện vốn đã là thân bất do kỷ, có đế vương nào lại không lập hậu cung chứ? Nhìn chung trong toàn bộ lịch sử, cũng chỉ có ít ỏi mấy vị hoàng đế làm được chuyện này.
Thời điểm không có quyền lợi, người ta rất dễ dàng ước thúc bản thân, nhưng một khi trong tay nắm giữ quyền lực to lớn, ngày tháng dài lâu không một ai có thể trói buộc được người đó, du͙© vọиɠ trong nội tâm sẽ lớn lên từng ngày, cuối cùng cũng sẽ có một ngày người nọ không còn thỏa mãn với những gì mình có nữa, bởi vì xung quanh có quá nhiều dụ hoặc, chỉ cần người nọ muốn, thiên hạ này bất kể thứ gì cũng có thể thuộc về mình.
Du Thư không biết mình phải nên làm gì.
Trước kia hắn không phải là người lo trước lo sau không quyết đoán như vậy, nhưng vì Tiêu Vị Tân lại một lần nữa thay đổi, hắn trước sau đều có một tia nghi ngờ đối với phần tình cảm này, sợ chân tình không thắng nổi muôn vàn thế tục.
Trong lúc miên man suy nghĩ, thanh kiếm trong tay Du Thư bỗng nhiên bay ra ngoài, ghim trên thân cây ở cách đó không xa.
Hắn chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi qua rút thanh kiếm ra, đứng dưới tàng cây một lúc lâu không động đậy.
Tiểu Thư, ngươi không nên như vậy.
Chị hai đã từng dạy, chỉ người có nội tâm cường đại mới thực sự là người cường đại, bất kể đứng trước khó khăn gì cũng không nên dao động không chừng, làm vậy sẽ chỉ phá hủy chính mình.
Du Thư thu kiếm vào vỏ, ổn định tinh thần thêm một chốc mới rời đi.
Hôm nay là mùng một, cũng là lần đầu tiên Du Thư phải ăn tết ở trong cung, sau khi dùng bữa sáng xong, Tiêu Vị Tân liền dẫn hắn đi đến một nơi.
Trước kia bởi vì Hạ Thái hậu còn ở, cho nên y không thể quang minh chính đại tế bái mẫu thân của mình, nhưng hiện giờ y đã diệt trừ hết mọi chướng ngại, việc đầu tiên mà Tiêu Vị Tân làm chính là tạm thời an trí linh vị của Hiền phi ở trong cung, đợi ngày sau tìm ngày lành mà an trí lại.
Y còn tính toán truy phong mẫu phi của mình là “Cung thuận nhu gia thánh Hoàng hậu”, để bà vĩnh viễn được hậu nhân tôn kính ghi nhớ.
Du Thư cùng y quỳ xuống trước bài vị, trong lòng lại có chút khẩn trương.
“Mẫu phi, nhi thần đã mang người mà người rất muốn gặp đến rồi đây.” Tiêu Vị Tân quỳ gối trên đệm hương bồ, ngẩng đầu yên lặng nhìn lên linh bài có khắc tên của Hiền phi, trong mắt một mảnh bình tĩnh, “Nhi thần khổ tâm nhiều năm, cuối cùng đã không uổng phí.”
Dứt lời, y kéo vạt áo của Du Thư, nói với hắn: “Tiểu Thư, mau bái kiến mẫu thân đi.”
Du Thư vội dập đầu, “Bái, bái kiến Hiền phi nương nương.”
Dù cho Hiền phi đã qua đời nhiều năm, nhưng khi đối mặt với bài vị của bà, Du Thư vẫn không khỏi có một loại cảm giác khẩn trương khi gặp mặt trưởng bối, sợ mình làm không tốt khiến bà không thích.
“Mẫu phi của ta là một người vô cùng ôn nhu, ngươi không cần phải câu thúc như vậy.” Tiêu Vị Tân nhẹ giọng vừa nói vừa nâng hắn dậy, “Bà nhất định sẽ thích ngươi.”
Trên mặt Du Thư có chút ửng đỏ, ngồi quỳ bên cạnh Tiêu Vị Tân nghe y nói chuyện phiếm với bài vị của Hiền phi, nghe y kể ra những đau khổ và gian nan trong mấy năm qua.
“Cũng may, tất cả đều đã qua rồi.” Tiêu Vị Tân thấp giọng nói, “Lần này lão tặc Hạ Mậu An kia sẽ không còn cơ hội xoay người nữa, chỉ cần đợi qua ngày mười lăm, nhi thần sẽ liền kéo lão đi chém đầu, tuy rằng nhi thần chỉ hận không thể ngũ mã phanh thây lão ta……”
“Còn tiện phụ đã hại chết người, Triệu Thận cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta.”
Du Thư nghe ra sự thê lương ẩn trong lời nói của y, không nhịn được mà lén lút cầm lấy tay y.
Hắn lặng lẽ nói với bài vị của Hiền phi ở trong lòng.
Nương nương, ta nhất định sẽ đối xử tốt với y, ngài yên tâm.
Nhưng mà, nhưng mà, mong ngài cũng phù hộ cho hai người chúng ta.
Bọn họ quỳ ở từ đường một canh giờ, thời điểm đứng dậy hai chân đều đã tê rần, Tiêu Vị Tân đỡ cửa đứng trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Du Thư, trong mắt đong đầy nhu tình: “Ta đúng hẹn mang Tiểu Thư đi gặp mẫu thân.”
“Bà cũng nhận đồng ngươi, ở trong lòng của bà, ngươi chính là con dâu.”
Du Thư không nhịn xuống được mà lại đỏ mặt, “Nói bậy gì đó, ai là con dâu hả.”
Tiêu Vị Tân thích nhìn bộ dáng mặt đỏ tai hồng của hắn, kéo tay hắn cùng nhau đi ra ngoài, “Đi thôi.”
Du Thư bị y kéo đi, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, bài vị của Hiền phi yên tĩnh đứng ở nơi đó, an tĩnh thong dong yên bình tường hòa, tựa như thật sự có người đứng ở nơi đó mỉm cười nhìn về phía bên này.
Hắn quay đầu, nhìn Tiêu Vị Tân kiên định mà nắm tay mình đi về phía trước, không hề cố kỵ có thể sẽ bị cung nhân nhìn thấy hay không, bỗng nhiên lại cảm thấy bản thân thật sự không đủ tiêu chuẩn.
Tiêu Vị Tân đều đã kiên định như vậy rồi, hắn còn rối rắm cái khỉ gì, nếu như chị hai mà biết được, nhất định sẽ giáo huấn hắn không đủ kiên quyết.
Vả lại, nếu Tiêu Vị Tân dám ruồng bỏ lời thề, hắn sẽ liền đánh gãy chân của y.
Du Thư hung tợn mà nghĩ như vậy.