Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 95

Gần đây dân chúng trong kinh thành đều đang sôi nổi nghị luận, Lăng Vương phủ dán bố cáo khắp thành cầu danh y, nếu ai có linh dan diệu dược chữa khỏi chân tật, người đó liền có thể nhận được một vạn lượng hoàng kim thâm tạ.

Số lượng một vạn lượng hoàng kim liền lập tức khiến mọi người choáng váng, tính nửa ngày cũng không ra một vạn lượng hoàng kim rốt cuộc là bao nhiêu, chỉ biết đó chính là khối gia sản mà đại đa số người mười đời cũng không nhất định sẽ kiếm được.

Cũng không biết người nào đáng giá để Lăng Vương trân ái như vậy, sợ là đều phải đào rỗng toàn bộ của cải.

Trong lúc nhất thời, có rất nhiều người tự xưng là y thuật cao minh liên tục tìm tới trước cửa Lăng Vương phủ, thiếu chút nữa đã dẫm nát bậc cửa, nóng lòng muốn thử không biết liệu mình có cơ hội lấy được phần thưởng khổng lồ kia hay không.

Đáng tiếc, ngay cả một y nữ y thuật cao siêu chân chính là Họa Xuân đều không thể thật sự giải quyết được nan đề, huống chi là đám người gọi là lang trung trong dân gian kia, tới tới lui lui nội trong hai ngày đã thay đổi mười mấy nhóm người, tất cả đều bị Vọng Trần ném ra ngoài.

“Đám người này là ai vậy!” Vọng Trần oán hận phỉ nhổ, “Tùy tiện cầm một phương thuốc không biết từ đâu ra liền đến đưa cho Vương gia của chúng ta, nếu phương thuốc kia Du công tử ăn vào xảy ra bất trắc gì, ta thấy bọn người này đều chán sống rồi!”

Kỳ Hàn bất đắc dĩ, “Không phải ngươi chướng mắt Ảnh Tam kia nhất sao? Sao bây giờ lại đổi giọng gọi Du công tử?”

Khuôn mặt tuấn tú của Vọng Trần đỏ lên: “Ta nhìn hắn không vừa mắt bao giờ? Ca ngươi đừng có nói bậy, vả lại dù sao hắn cũng đã liều mạng bảo hộ cho Vương gia của chúng ta, vậy mà hiện giờ lại rơi vào kết cục như thế……”

“Ta cũng kính hắn là một anh hùng.”

Kỳ Hàn ngẩng đầu nhìn trời mà thở dài, “Chỉ tiếc, nếu như ngay cả Họa Xuân cô nương cũng không thể xem rõ thương thế, người có khả năng làm được việc này lại càng ít.”

Hai huynh đệ canh giữ ở trước cửa vương phủ, nhìn đám người mênh mông giống như bài trưởng long ở bên ngoài, kỳ thật cơ bản đều tới để thử vận khí, không có nổi một người có bản lĩnh chân chính.

Du Thư vẫn chưa biết đến chuyện Vương gia nhà hắn vì muốn tìm danh y cho mình mà gây nên bút tích lớn như vậy, hai ngày nay ở trong phủ quả thật không khác gì sinh hoạt dưỡng lão, ngoại trừ ăn thì chính là đi ngủ, bằng không thì liền bồi Tiểu Nguyệt Nhi chơi, hoặc là ở phòng khách ngắm hoa phơi nắng, mấy ngày đều chỉ ăn toàn đồ bổ, thân mình của hắn cũng béo lên chút đỉnh, khôi phục lại ba phần thần thái của trước kia.

Con người có khả năng đều thích tự đi tìm khổ, cuộc sống trước kia quá khó khăn rét da cắt thịt, rảnh rỗi không có việc gì liền lén lút nghĩ thầm nếu sau này về hưu liền phải hảo hảo mà hưởng thụ sinh hoạt, nhưng khi thật sự có được những ngày tháng nhàn nhã vô ưu vô lự, ngược lại chỉ càng hoài niệm những lúc trước kia.

Hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo trên đùi mình một cái, có thể cảm giác được một chút đau, muốn thông qua thần kinh trong đại não mệnh lệnh cho nó một lần nữa cử động trở lại quả thực rất khó, cũng không biết có thể coi là thật sự tàn phế rồi hay không, mỗi lần Họa Xuân luôn qua loa an ủi mà trả lời hắn, có lẽ là vì sợ nói thật sẽ khiến hắn khổ sở.

Vào những lúc rảnh rỗi Du Thư có khi sẽ soi gương sửa sang lại dáng vẻ, tất nhiên cũng phát hiện ra vết sẹo dài trên trán mình, có điều hắn cũng không quá để ý, hắn tự tin cảm thấy chỉ bằng diện mạo của mình, cho dù trên mặt có lưu lại vết sẹo cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến vẻ soái khí của hắn, vả lại nam nhân thì phải có chút sẹo mới có khí khái của một nam tử, vết sẹo chính là huân chương.

Chủ yếu Vương gia nhà hắn lại là một người nhan khống, cũng may xem ra y cũng không hề ghét bỏ.

Du Thư mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến từ phía xa, không cần ngẩng đầu liền biết người đến là ai.

“Về rồi?” Hắn lười biếng mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Vị Tân đang bước tới.

Tiêu Vị Tân vừa mới ra ngoài xã giao trở về, biểu tình có chút nhẹ nhàng, không đợi Du Thư xoay người lại liền cúi người hôn một cái lên sườn mặt của hắn: “Lần trước ta nói dẫn ngươi đi xem náo nhiệt, có muốn xem không?”

“Đương nhiên là muốn rồi.” Du Thư nhàm chán muốn chết, ước gì có thêm một chút náo nhiệt mới tốt.

Trong mắt Tiêu Vị Tân đều là ý cười, giơ tay thân mật nhéo một bên má của hắn, “Béo lên chút rồi.”

“Hôm nay dùng bữa trưa thế nào?”

“Khá ngon.” Du Thư gật đầu, tùy tay rót chén trà đưa cho y: “Không phải ngươi nói có náo nhiệt sao, ở đâu?”

Tiêu Vị Tân mỉm cười thần bí, “Bồi ta ngồi một lát, nội trong một canh giờ nữa ngươi liền có đáp án thôi.”

Làm gì mà thần bí như vậy chứ……

Du Thư khó xử mà nghĩ, không biết lát nữa có nên vờ như cực kỳ kinh ngạc không đây?

Hai người ở hoa viên vừa uống trà vừa nói chuyện, Tiêu Vị Tân thỉnh thoảng còn xoa bóp chân cẳng cho hắn, nhìn từ bóng dáng của hai người quả thực là thập phần đăng đối một đôi, mặc dù Du Thư hiện tại cũng có chút nghèo túng nhưng vẫn không giấu được nét anh khí giữa mày của hắn, thậm chí còn lộ ra vài phần thản nhiên hơn so với trước kia, đi trên đường liền có thể hấp dẫn tầm mắt của không ít nữ hài tử.

Một canh giờ sau, quả nhiên liền thấy Tạ Phi Viên đi tới.

Du Thư thấy Ảnh Thủ đại nhân liền định hành lễ, nhưng Tiêu Vị Tân đã đè hắn lại, Tạ Phi Viên cũng không thèm để ý đến những việc này, sau khi đến gần liền thấp giọng nói: “Vương gia, tất cả đều đã được bố trí ổn thỏa.”

“Cẩu hoàng đế lập tức nổi điên, đương trường chém chết Hạ Hoài Chương.”

Hóa ra Tiêu Vị Tân đã cho trường tuyến(?) chờ đợi ở trong cung, La quý phi và Hạ Hoài Chương đã sớm có tư tình với nhau, thậm chí cái thai trong bụng La quý phi đều là do Hạ Hoài Chương ra sức, nhưng Tiêu Vị Tân lại đợi tới bây giờ mới có cơ hội thích hợp an bài cho Tiêu Vị Thâm phát hiện.

Vốn dĩ Hạ Hoài Chương có thể tư thông với La quý phi mấy năm mà không bị phát hiện, trong người cũng có nhãn tuyến của mình, không có khả năng sẽ bị phát hiện dễ dàng như vậy. Nhưng bọn họ trăm triệu cũng không ngờ được tâm phúc trong cung của La quý phi đã sớm bị Tiêu Vị Tân thay đổi, muốn bán đứng hai người bọn họ là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Ban đầu kế hoạch cũng không quá thuận lợi.” Tạ Phi Viên thở dài, “Cẩu hoàng đế đi được nửa đường lại bỗng dưng thay đổi chủ ý, một hai muốn đến thư phòng phê duyệt tấu chương, người của chúng ta vốn định cố ý dẫn hắn đến chỗ của La quý phi, nếu làm quá có khả năng sẽ bị phát hiện.”

“Không ngờ vào thời khắc mấu chốt Hoàng hậu nương nương lại tới, nói nàng nhìn thấy chuyện không tốt ở chỗ của quý phi, muốn dẫn hắn cùng đi xem.”

Nói tới đây, Tạ Phi Viên thở ra một hơi: “Cũng may hết thảy đều được tiến hành đúng theo kế hoạch.”

Tình cảnh ngay lúc đó có thể nói là phi thường xuất sắc. Tiêu Vị Thâm vừa tiến vào nội điện của quý phi liền ẩn ẩn cảm thấy không đúng, như thế nào trong không khí đều có một loại khí vị giống như vừa xong việc gì kia, hơn nữa một đường cũng không thấy trong nội điện có người nào, người hầu kẻ hạ cũng không biết đã đi đâu, hắn tới thế nhưng lại không có ai thông báo.

Cho đến khi vòng qua bình phong, tận mắt nhìn thấy đôi dã uyên ương đang làm chuyện xấu trên trường kỷ kia, Tiêu Vị Thâm mới dám tin suy đoán của mình là thật.

La quý phi không ngờ Tiêu Vị Thâm lại bỗng nhiên xuất hiện, sợ tới mức lăn khỏi giường ngã xuống đất, mà Hạ Hoài Chương có lẽ là đầu óc không được thanh tỉnh, đã đến lúc này mà còn mở miệng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, tùy tiện trần trụi thân mình mà trào phùng Tiêu Vị Thâm bất tài trong chuyện phòng the, ngay cả con nối dỗi cũng phải để Hạ Hoài Chương hắn tự mình hao sức, quả nhiên không có Hạ gia bọn họ thì hắn cũng chẳng làm được gì.

Vốn dĩ Tiêu Vị Thâm đã tức giận đến độ hai mắt biến thành màu đen, nhưng vừa nghe nói hài tử cũng không phải là của mình, đương trường nóng đầu mất đi lý trí, “đúng lúc” thị vệ thϊếp thân bên cạnh dâng lên một thanh trường kiếm, vì vậy dưới tình huống hỏa giận công tâm, hắn liền một kiếm gϊếŧ chết Hạ Hoài Chương, lại trực tiếp tống La quý phi vào thiên lao ngũ mã phanh thây.

“Nói cũng kỳ quái, Hoàng hậu nương nương kia đứng một bên nhìn hết thảy một màn này, thấy huynh trưởng của mình chết thảm, cư nhiên vẫn vô bi vô hỉ không một chút động dung.” Tạ Phi Viên cảm thán, “Cũng là một kẻ tàn nhẫn.”

Tiêu Vị Tân uống trà, nghe đến đây chỉ cười lạnh nói: “Nữ nhân kia quả thực không giống bình thường.”

“Bất quá đến nay nàng ta cũng chưa từng đối nghịch với chúng ta, ngươi trước tiên đừng động đến nàng.”

Tạ Phi Viên gật đầu, lại nói: “Phải nói, lão tặc Hạ Mậu An kia cũng là gặp báo ứng, ai có thể tưởng được lão tinh minh một đời, kết quả lại dưỡng ra một tên nhi tử phế vật ngu xuẩn như vậy.”

“Nếu hắn không nói những lời đó, vốn cũng không đến mức phải chết, dù gì cẩu hoàng đế vẫn kiêng kị cha hắn.”

Nói đi nói lại vẫn là vì Hạ Hoài Chương đã bị chiều hư, hắn quá tự tin đối với phụ thân của mình, cho rằng cả nhà bọn họ đều có thể đạp lên đầu Tiêu Vị Thâm mà giương oai, căn bản là không để hắn vào mắt, nhưng lại không biết rằng dù là con thỏ thì cũng biết cắn người, huống chi là tên cẩu hoàng đế dưỡng thân không dưỡng đầu Tiêu Vị Thâm này. Hắn lấy thứ nam nhân coi trọng nhất mà nhục nhã Tiêu Vị Thâm, vậy cũng đừng trách chọc người giận điên gϊếŧ người không thấy máu.

“Tiện nghi cho hắn.” Tiêu Vị Tân nhàn nhạt nói, “Vốn định để hắn chết thống khổ hơn, nhưng tác dụng của hắn rất lớn, chỉ có thể vật tẫn kỳ dụng.”

Du Thư nghe y nói, không nhịn được mà cảm thán: “Thừa tướng chỉ có một đứa nhi tử độc nhất, lại do lão khó khăn cầu tới, cứ như vậy mà nói không còn liền không còn, lão không điên mới lạ là đi?”

“Cho nên hiện tại trong cung đang cực kỳ náo nhiệt đây.” Tạ Phi Viên buồn cười, “Cũng may bà ta không ở, bằng không nếu tiện phụ kia ở trong cung, thật đúng là khó mà nói trước.”

Nhắc đến Hạ thái hậu, Du Thư hỏi Tiêu Vị Tân: “Thái hậu hiện giờ thế nào rồi? Tính ngày tháng, bà ta đến tháng tư cũng sắp sinh đúng không?”

“Thật sự muốn để bà ta sinh sao?”

Tiêu Vị Tân lắc đầu: “Sống chết của bà ta chẳng qua chỉ bằng một câu nói mà thôi, chỉ là Triệu Thận lại nói hắn có biện pháp của chính mình, cầu ta cho hắn một cơ hội.”

“Hắn dù sao vẫn là người sống sót cuối cùng của Triệu gia, năm đó nhà hắn và gia tộc của mẫu phi ta cũng có giao tình, ta không tiện cự tuyệt tâm nguyện của hắn.”

Du Thư nhớ tới nam tử lấy tên giả là “Ngọc Sanh” công tử kia, không khỏi tiếc hận thay cho hắn, “Vốn dĩ cũng là một nhân tài có thể xuất thế, Tiêu Vị Thâm cũng thật có mắt không tròng.”

“Ta đã đáp ứng hắn, đợi đến lúc sự thành, ngày sau sẽ cho hắn cơ hội nhập sĩ phụ tá, chỉ là không biết hắn đang ôm ý tưởng gì.” Nhắc tới Triệu Thận, Tiêu Vị Tân cũng có chút đồng tình, “Thân thế của hắn phức tạp hơn nhiều so với chúng ta, chỉ sợ tâm tính cũng sâu, tùy hắn vậy.”

“Tả hữu đều sẽ không tiện nghi cho tiện phụ kia.”

Tạ Phi Viên cười lạnh: “Tất nhiên sẽ không tiện nghi cho bà ta.”

“Trận này trong cung nhất định sẽ nổi lên một hồi tinh phong huyết vũ.” Tiêu Vị Tân thướng thức chung trà trong tay, trong mắt lại lộ ra một chút kiên nghị, “Dù sao việc này cũng không liên quan đến chúng ta, ta liền xin nghỉ mấy ngày ở nhà tránh đầu sóng ngọn gió.”

“Chờ Tiêu Vị Thâm tới cầu ta.”

Tiêu Vị Tân đặt tay Du Thư vào trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng nhéo nhéo, “Vừa lúc ta có mấy ngày rảnh rỗi, có thể tìm cơ hội để bồi Tiểu Thư.”

“Trời quang mùa thu vừa lúc, Vị Minh nói trên núi lá phong đầy khắp núi đồi trông rất đẹp mắt, không bằng ta dẫn ngươi ra ngoài du ngoạn một chút?”

Du Thư ở nhà buồn chán nhiều ngày như vậy, hiếm khi mới có được cơ hội ra ngoài đi dạo, hắn tất nhiên là muốn đi rồi.

Huống chi, hiện giờ mâu thuẫn giữa Hạ Mậu An và Tiêu Vị Thâm đã trở nên gay gắt đến đỉnh điểm, thế cục không chết không ngừng, bọn họ nhân lúc này mà trốn đi tìm nơi thanh nhàn, ai mà muốn nhìn hai tên miêu cẩu kia cắn xé lẫn nhau chứ.

Du Thư cảm thấy ngày lành của bọn họ liền ở ngay trước mắt rồi.

Dựa theo tiến độ này, muộn nhất đến cuối năm là có thể hoàn toàn kết thúc tất cả những chuyện này.

Thật sự là quá tốt.