Hành Trình Nhục Dục Của Tổng Công Ngựa Giống

Chương 14: Lô Đỉnh Sư tôn lẳng lơ (3)

Nhưng Lâm Tịch Ngôn sẽ không dễ dàng thỏa mãn cô như vậy, hắn đè Mộc Phong nằm sấp trên bàn, nhắm ngay c̠úc̠ Ꮒσα ướt sũng mà đút ©ôи ŧɧịt̠ thô dài khiến người ta khϊếp sợ vào trong, hai tay nắm lấy núʍ ѵú nhỏ xinh của thiếu niên nhào nặn một cách điêu luyện.

Làʍ t̠ìиɦ như vậy được một lúc, hắn mới sực nhớ bên cạnh còn có một người cần được an ủi, hắn mỉm cười xin lỗi Mộc Tình: “Sư thúc, đệ đệ của ngài thật sự quá da^ʍ, đệ ấy cứ mυ'ŧ chặt lấy ta không chịu nhả, cho nên phiền ngài tự mình giải quyết trước một chút.”

Nói xong, hắn ra ám chỉ, đá mắt sang cạnh bàn sắc nhọn. Đệ đệ buông thả không ngừng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ Mộc Tình, cả người cô phát run, mái tóc dài đen nhánh ướt đẫm mồ hôi bết dính trên khuôn mặt, một tia lý trí cuối cùng cũng biến mất, hai gò má của cô ửng hồng, cô run rẩy cởi bỏ ngoại bào cùng tiết khố, chỉ giữ lại một cái yếm màu trắng mỏng manh, nước nhờn không ngừng chảy ra ở giữa đôi chân thẳng tắp rồi nhỏ từng giọt xuống đất. Cô cứ thế mà giẫm lên từng vũng nước da^ʍ của bản thân đi đến bên cạnh bàn, ướm vùиɠ ҡíи thưa thớt lôиɠ ʍυ của mình vào góc bàn nhô ra.

“Ô ô… Cứng quá… Ưm, Tịch Ngôn…”

Góc bàn cứng rắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ l*и ngứa ngáy của Mộc Tình khiến cô không nhịn được mà banh rộng hai chân, để toàn bộ mép l*и đều đè ép chà xát tới lui ở trên mặt bàn. Góc bàn cọ vào hộŧ ɭε rồi lại hung hăng nghiền ép miệng l*и da^ʍ chưa từng được ai chạm vào, khiến cho nó biến dạng.

Lâm Tịch Ngôn hài lòng nhìn người phụ nữ trước mắt, quay Mộc Phong về phía Mộc Tình, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ mông tròn lẳn của thiếu niên: “Nhìn tỷ tỷ của đệ đói khát như thế nào kìa, thèm ©ôи ŧɧịt̠ bự đến nỗi chảy nhiều nước như vậy… Đệ có muốn nhường ©ôи ŧɧịt̠ bự lại cho tỷ tỷ mình không?”

“A a… Tiểu Phong, nhường, nhường cho tỷ tỷ đi… Ngứa chết mất, cái bàn… Không đủ sướиɠ… Muốn, muốn… ©ôи ŧɧịt̠, ©ôи ŧɧịt̠ lớn á… Ô ưm… Tiểu Phong…” Mộc Tình khó chịu càng dùng sức uốn éo, góc bàn thậm chí đã ȶᏂασ vào lỗ l*и vào cô, nhưng ngứa ngáy sâu bên trong lại không chịu thuyên giảm, cô thèm thuồng nhìn đệ đệ bị ȶᏂασ đến chảy nước miếng, hy vọng giờ phút này người bị đè trên mặt bàn chính là mình.

Mộc Phong ngẩng đầu nhìn khuôn mặt méo mó bởi vì du͙© vọиɠ của tỷ tỷ, biết cô rất muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự, thế nhưng… Mình vẫn chưa bị ȶᏂασ đủ mà, c̠úc̠ Ꮒσα vẫn còn rất ngứa. Cậu đắn đo cúi đầu tránh ánh mắt Mộc Tình, siết chặt c̠úc̠ Ꮒσα không muốn nhường lại ©ôи ŧɧịt̠ bự trong cơ thể.

Qua hơn nửa canh giờ, Mộc Phong bị ȶᏂασ đến bắn ba lần, nhưng cậu vẫn chưa đã thèm cứ quấn riết lấy Lâm Tịch Ngôn, khi được Lâm Tịch Ngôn bế lên trên giường, hai chân vẫn còn quấn chặt eo hắn. Mà góc bàn cũng không cách nào thỏa mãn cơn nứиɠ của Mộc Tình được nữa, cô lảo đảo trèo lên giường, phô bày l*и da^ʍ ướt sũng nước sướиɠ ở trên chiếc giường đã từng chữa khỏi vô số bệnh nhân này. Cô lắc lư cặp mông tròn múp, giống như một con lợn nái mất lý trí đẩy đệ đệ sang một bên rồi dẩu cao mông mình đến trước mặt Lâm Tịch Ngôn, hưng phấn chờ được âu yếm.

Lâm Tịch Ngôn rất hài lòng với hiệu quả hiện tại, dù sao lô đỉnh càng đĩ thoã thì càng thuận tiện cho hắn hấp thu công lực, sự đĩ điếm của Mộc Tình đã hoàn toàn được khai phá, lúc này mà giao hợp thì làm ít mà công to.

Hắn không chút luyến lưu vứt bỏ Mộc Phong còn đang chìm đắm trong du͙© vọиɠ sang một bên, đem ©ôи ŧɧịt̠ có kích thước kinh người ȶᏂασ vào miệng l*и vừa bị chà xát đỏ ửng, hắn còn chưa kịp động đậy thì Mộc Tinh đã gấp gáp ưỡn mông, nuốt hơn một nửa ©ôи ŧɧịt̠ bự vào trong, đồng thời, lỗ l*и chưa từng được ai ngó ngàng đến chảy ra máu trinh xử nữ.

“Sư thúc quả là đĩ điếm trời sinh, mới lần đầu phá thân mà đã sẽ ưỡn mông tranh giành đàn ông, chậc.” Lâm Tịch Ngôn đùa giỡn bầu vυ' trắng như tuyết của Mộc Tình, không có ý tốt thong thả đưa đẩy.

“Ô… Ô ưm… Phải, ha… Trời sinh thiếu đυ.… Mau ȶᏂασ sư thúc đi… Tịch Ngôn, bên trong sư thúc còn… Còn ngứa lắm… Không phải cố ý, giành đàn ông… Thật sự là quá, quá khó chịu… Sư thúc quá da^ʍ…” Danh xưng cấm kỵ lại biến thành chất xúc tác tìиɧ ɖu͙©, Mộc Tình mặt mày ửng đỏ rêи ɾỉ gợϊ ȶìиᏂ, tiếng rên ư ử làm cho Mộc Phong ở bên cạnh chịu không nổi lại phát nứиɠ.

Lâm Tịch Ngôn biết cô đã đến cực hạn, nếu không thoát khỏi cơn nghiện này, nhân cách của Mộc Tình sẽ bị du͙© vọиɠ phá hủy hoàn toàn, lúc này mới thống khoái tiến vào chỗ ngứa ngáy nhất trong lỗ l*и kia, cùng lúc đó linh lực mạnh mẽ từ đan điền của Mộc Tình cũng cuồn cuộn chảy vào kinh mạch của Lâm Tịch Ngôn.

Không biết có phải là do lô đỉnh là gái đồng trinh nên công hiệu tốt hơn hay không, Lâm Tịch Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng tu vi của mình tăng lên vùn vụt, lần thứ ba bắn vào tử ©υиɠ Mộc Tình, tu vi của hắn cũng vượt qua Trúc Cơ trung kỳ, trực tiếp đạt Trúc Cơ hậu kỳ, linh lực hùng hậu tích tụ ở đan điền, đây là dấu hiệu sắp kết đan.

Hai cái lô đỉnh trên giường đã bị ȶᏂασ đến hôn mê bất tỉnh, từng dòng nước da^ʍ không ngừng trào ra từ giữa đôi chân đang banh rộng của hai người, làm ướt sũng cả giường nệm.

Lợi dụng thân phận của Mộc Tình, Lâm Tịch Ngôn dễ dàng tiếp cận với một vài vị sư thúc có tu vi khá cao, chiếc giường kia hầu như ngày nào cũng ướt mèm bởi những người khác nhau, chỉ ngắn ngủi nửa tháng, Lâm Tịch Ngôn đã từ Trúc Cơ hậu kỳ tiếp tục thăng cấp.

Đêm đó, xung quanh Dược Lư bày ra kết giới, ngăn cách âm thanh dâʍ ɭσạи bên trong.

Hai gò má Mộc Tình ửng hồng, cả người trần trụi nằm ở trên giường, Mộc Phong đang nằm sấp trên người cô ngậm mυ'ŧ núʍ ѵú đầy đặn, ©ôи ŧɧịt̠ của Mộc Phong thúc vào trong c̠úc̠ Ꮒσα cô cố gắng khai phá, l*и da^ʍ phía trước bị ȶᏂασ liên tục nửa tháng nay khiến nó trở nên lỏng lẻo, môi l*и đỏ sậm co giật phun ra nước da^ʍ.

Còn Lâm Tịch Ngôn thì đang đè lên một chàng trai xinh đẹp mày kiếm mắt sáng, ©ôи ŧɧịt̠ bự vồ vập ȶᏂασ mạnh vào c̠úc̠ Ꮒσα khít chặt của người nọ.

“Ôi… Không, chậm một chút… Ưm a… Hỏng mất, á!” Chàng trai cau lại cặp mày xinh đẹp phát ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn, thắt lưng cường tráng run bần bật, y dùng hết sức lực bò về phía trước, muốn thoát khỏi sự xâm phạm đáng sợ này, nhưng lại bị Lâm Tịch Ngôn dễ dàng tóm trở về, nhấp một cái vào sâu trong đường ruột của y.

“A a a a——! Chết mất… Không, không muốn… đi ra ngoài… Ừm a a…” Tuyến tiền liệt bị hung hăng va chạm làm cho chàng trai sướиɠ muốn điên mà hét lớn, sức lực toàn thân giống như bị rút cạn, y mềm nhũn nằm liệt trên giường, run lẩy bẩy mặc cho người phía sau muốn làm gì thì làm, linh khí trong cơ thể cũng rã rời theo chủ nhân, toàn bộ tràn ra đổ về cơ thể Lâm Tịch Ngôn.

Đột nhiên, trên bầu trời Dược lư hình thành dải linh lực mãnh liệt, lượng lớn linh khí hội tụ ở đan điền của Lâm Tịch Ngôn, không ngừng xoay tròn hết lớp này đến lớp khác. Lúc này Lâm Tịch Ngôn tựa như một cái động không đáy, tham lam hấp thu linh khí trong cơ thể của chàng trai kia.

“Tuyên Lâm sư thúc, vất vả cho người rồi.” Lâm Tịch Ngôn bắt lấy bắp đùi chàng trai, ©ôи ŧɧịt̠ bự cương cứng trong cơ thể lại thúc sâu vài phần.

“Gì, gì vậy… Không, a a! Mới… vừa cao trào… A, ha… Để ta, nghỉ ngơi… ưm ha, nghỉ ngơi một chút… Tịch Ngôn, ô a a… Chịu không nổi nữa, ô a… Chết mất, bị ȶᏂασ chết mất… Sư tỷ, cứu ta… Cứu…” Tuyên Lâm mất đi vẻ cương nghị thường ngày, khuôn mặt lấm lem nước mắt nức nở cầu xin, ©ôи ŧɧịt̠ bự vẫn còn thọc vào rút ra ở c̠úc̠ Ꮒσα vừa mới cao trào hãy còn đang co rút mυ'ŧ chặt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vùng nhạy cảm mỏng manh của y. Nửa người trên của y mềm nhũn nằm sấp trên giường, chỉ có cặp mông múp mẩy bị ép nâng cao lên, chịu đựng sự xâm phạm.

Nhưng mà Mộc Tình đang bị đệ đệ ruột ȶᏂασ đến nỗi hai mắt dại ra nên mắt điếc tai ngơ đối với lời kêu cứu của sư đệ, thậm chí còn lấy tay vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ ướt đẫm kia, cười quyến rũ: “Sư đệ à, rất sướиɠ đúng không… Côи ŧɧịt̠ bự của Tịch Ngôn, a a…. Vừa lớn vừa thô, sư tỷ cũng thèm muốn chết… Ưm a… Tiểu Phong, mạnh chút nữa… Sư đệ à, ngươi đến ȶᏂασ vào l*и nứиɠ của sư tỷ đi. Nó ngứa quá…” Mộc Tình mơ màng dựa lại gần, bàn tay liên tục vuốt ve Tuyên Lâm, ép buộc ©ôи ŧɧịt̠ vừa mới bắn kia cương cứng trở lại, sau đó nhổm người dậy nuốt nó vào trong cơ thể.

“A… Không, sư tỷ… Không muốn, tha cho ta đi… Vừa mới, bắn xong… Bắn không nổi nữa rồi… Ô ô, Tịch Ngôn… Không… A a a…” Trước sau bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng lúc làm cho cả người Tuyên Lâm phát run, nước mắt rơi không ngừng, kɧoáı ©ảʍ va chạm với sự mỏi mệt khiến cho lý trí vốn đã căng thẳng đến cực hạn của y sụp đổ.

Cứ vậy đi… Y nghĩ: Cứ vậy mà buông thả đắm chìm trong đó thôi…

Tuyên Lâm lộ ra một nụ cười quyến rũ, ôm lấy Mộc Tình dưới thân, rồi lại lắc lắc mông mυ'ŧ chặt Lâm Tịch Ngôn phía sau. Đồng thời, Kim Đan trong cơ thể y trào ra linh khí tinh khiết, bị Lâm Tịch Ngôn hấp thu toàn bộ.

Đợi đến khi hoàn thành kết đan đã là ba canh giờ sau, Lâm Tịch Ngôn thần thanh khí sảng đứng lên, cảm nhận sự lưu chuyển của Kim Đan trong cơ thể, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Mà ba người trên giường vẫn còn đang mê man, linh khí của bọn họ gần như đã bị hút khô, nhất là Tuyên Lâm, Kim Đan trong cơ thể y đã ảm đạm không còn phát sáng, sợ là không thể thăng cấp được nữa.