Hành Trình Nhục Dục Của Tổng Công Ngựa Giống

Chương 12: Nhiệm vụ 4: Lô Đỉnh Sư tôn lẳng lơ (1)

Vị sư tôn này thực ra còn khó đối phó hơn so với những người trước… Lâm Tịch Ngôn ngồi xếp bằng ở ngoài đại sảnh, hai mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm người đàn ông xuất trần (*) trên đài, tính toán nên làm như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ. Hệ thống thiết lập hắn là một tiểu đệ tử không có gì nổi bật, thiên phú bình thường, ngay cả một cái liếc mắt sư tôn cũng chẳng thèm cho hắn chứ đừng nói đến trò chuyện. Nhưng mà vị băng sơn mỹ nhân này ngược lại rất hợp khẩu vị của hắn, vừa nghĩ tới không bao lâu nữa người này sẽ quỳ sấp trên mặt đất bị mình đυ. hết lần này đến lần khác là ©ôи ŧɧịt̠ của hắn cũng đã rục rịch muốn dựng đứng.

(*)Thoát khỏi trần tục phiền não/thoát khỏi cuộc đời bụi bặm nhơ bẩn

Để thu hút sự chú ý của sư tôn, tu vi nửa vời như bây giờ chắc chắn không được, phải tìm đường tắt để nhanh chóng tăng tu vi lên thôi. Lâm Tịch Ngôn nhớ tới tên nhiệm vụ, Lô Đỉnh…

Hệ thống vì hắn mà chuẩn bị rất chu đáo, thân thể hắn có được năng lực dù có lăn giường với bất kì kẻ nào cũng có thể tăng tu vi, ai ở trước mặt hắn cũng đều là lô đỉnh, để cho hắn lợi dụng thải bổ. Hắn nhìn lại phần thưởng của nhiệm vụ trước: Bình xịt và thuốc kí©ɧ ɖụ© gây nghiện cực mạnh, Lâm Tịch Ngôn đã nảy ra ý tưởng.



“Sư huynh.” Lâm Tịch Ngôn gọi nam tử áo xanh phía trước, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng lại chân thành.

“Ngươi là… Lâm sư đệ? Có chuyện gì vậy?” Tố Tích có chút kinh ngạc nhìn hắn.

“Là như vậy, gần đây ta chuẩn bị lên Trúc Cơ, muốn thỉnh giáo sư huynh một số vấn đề.” Lâm Tịch Ngôn dứt lời, còn khẽ cúi đầu tỏ vẻ thành ý. Vị Tố Tích sư huynh này tốt bụng có tiếng, bình thường nếu đồng môn tu luyện khó khăn y đều sẽ hỗ trợ, lần này đương nhiên cũng không nghi ngờ gì cả, tươi cười cùng Lâm Tịch Ngôn đi đến trúc xá hắn tu luyện.



Để phòng ngừa bị người quấy rầy quá trình tu luyện, mỗi một trúc xá đều có kết giới, bởi vậy sau khi rẽ vào khúc cua, Lâm Tịch Ngôn không thèm cố kỵ nữa, hắn đứng ở phía sau Tố Tích xịt thuốc về phía y.

Bởi vì lượng thuốc phun ra không nhiều lắm nên Tố Tích không hề phát hiện, vào trúc xá giảng giải những điểm mấu chốt của kì Trúc Cơ cho hắn, còn tặng hắn một viên Trúc Cơ Đan. Đại khái qua thêm một tuần trà (10-15 phút), thuốc xịt dần dần có hiệu quả.

“Ưm… Hô, sư đệ… Ngươi, hiểu chưa… Hưm…” Khuôn mặt trắng nõn của Tố Tích đã đỏ ửng, y bất giác vươn đầu lưỡi ra liếʍ đôi môi có chút khô khốc, hơi thở càng ngày càng dồn dập.

Lâm Tịch Ngôn tiến đến nắm lấy tay Tố Tích, ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Sư huynh, mặt huynh trông đỏ quá, có phải không thoải mái ở đâu không? A… Sư huynh, mặt huynh nóng quá!” Một tay hắn áp lên gò má y, lặng lẽ mỉm cười nhìn vị sư huynh gần như là không khống chế được bản thân cọ cọ mặt vào mu bàn tay hắn.

Tố Tích đã hoàn toàn ngấm thuốc, y cảm thấy cả người mình vừa nóng vừa ngứa, chỉ có dán vào làn da Lâm Tịch Ngôn mới có thể nhận được một chút mát lạnh. Suy nghĩ của y bắt đầu trở nên hỗn loạn, cả người theo bản năng dựa vào trong lòng Lâm Tịch Ngôn bằng các tư thế uốn éo dâʍ đãиɠ mà chính y cũng không phát hiện ra.

“Ô… Nóng, nóng quá… Sư đệ, ưm… Giúp ta, chạm vào… chạm vào ta đi…” Tô Tích nóng không chịu nổi nữa, lung tung kéo cổ áo xuống, lộ ra l*иg ngực trắng nõn cùng núʍ ѵú màu đỏ tươi.

Lâm Tịch Ngôn lạnh lùng nhìn, nếu đây là mục tiêu công lược của mình, hắn sẽ có hứng thú chậm rãi dạy dỗ, nhưng bây giờ hắn muốn nhanh chóng đề cao tu vi, đành phải ủy khuất vị sư huynh này vậy. Bàn tay hắn dùng sức một chút, quần áo vốn đã bị lôi kéo đến lỏng lẻo hoàn toàn bị cởi bỏ, lộ ra thân thể trẻ tuổi cân xứng. Mà Tố Tích bị lột sạch quần áo, mát mẻ trong phút chốc làm cho y thoải mái rên lên một tiếng, cơ thể vừa chờ mong lại vừa không biết làm sao nằm ngửa ở trên giường.

Rất nhanh, hai chân của y đã bị thô bạo tách ra, bộ phận khó có thể mở miệng giữa hai chân bị ngón tay tùy ý đâm thọc hai cái, một lượng dịch nhầy ấm áp từ nơi đó chảy ra. Sau khi kết đan ích cốc y đã không còn sử dụng nơi đó nữa, bởi vậy cảm giác bị dị vật tiến vào làm cho y cảm thấy cực kì lạ lẫm, nhưng lại mang đến sự thích thú đáng sợ.

Nhìn thấy y nước nôi dầm dề, Lâm Tịch Ngôn cũng không khách khí nữa, trực tiếp rút ngón tay ra đổi thành ©ôи ŧɧịt̠ bự đã cương cứng của mình tách ra cái lỗ thịt đã hơi hé mở, ưỡn thắt lưng ȶᏂασ lút cán.

“A a a…! Gì, gì vậy… Sư đệ, sư đệ… Ưm a, ta… ôi a a a,” Tố Tích điên cuồng lắc đầu, thân thể bị thuốc khống chế nên hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn, chỉ có sảng khoái vô tận. Hai chân thẳng tắp của y co giật kịch liệt, dươиɠ ѵậŧ ngây ngô giữa hai chân thế mà lại bị ȶᏂασ đến bắn tinh.

“Đúng là đĩ da^ʍ! TᏂασ chết huynh!” Bàn tay rảnh rỗi của Lâm Tịch Ngôn nắm lấy núʍ ѵú của y dùng sức xoa nắn, thân dưới nhấp càng thêm dùng sức, ngay lúc đó một dòng nước ấm áp từ Kim Đan trong bụng Tố Tích chậm rãi chảy ra.

Sau một đêm điên cuồng đυ. ȶᏂασ, Lâm Tịch Ngôn thành công đạt Trúc Cơ.

Mặc dù biết phần thưởng mà hệ thống tặng rất đáng tin cậy, nhưng vì để ổn định tác dụng của thuốc, thừa dịp Tố Tích bị ȶᏂασ cho hôn mê còn chưa thanh tỉnh, Lâm Tịch Ngôn lại phun thêm thuốc vào cái phần thịt ướt đẫm lòi ra ngoài c̠úc̠ Ꮒσα của y. Không ngờ hắn vẫn đánh giá thấp hiệu lực của loại thuốc này, Tố Tích bị cơn nứиɠ trào lên ép cho tỉnh lại.

“A ha… Ngứa quá, cứu cứu ta… Sư đệ, cho ta… Nhanh, mau ȶᏂασ vào đi… A a, không chịu nổi, mau…” Tố Tích gượng dậy thân thể mềm nhũn quỳ rạp trên giường, hai tay bóp lấy bờ mông dùng sức vạch ra hai bên, phơi bày c̠úc̠ Ꮒσα đỏ tươi cầu xin Lâm Tịch Ngôn ȶᏂασ vào, dịch ruột nhầy nhụa liên tục trào ra từ bên trong c̠úc̠ Ꮒσα ướŧ áŧ.

Lâm Tịch Ngôn nhìn bộ dáng nếu không được ȶᏂασ sẽ phát điên này của y, không còn cách nào khác lại cắm vào, dù sao mình cũng chẳng thiệt thòi gì, coi như là để tăng tu vi vậy.

Bởi vì dùng thuốc quá liều nên thân thể Tố Tích hưng phấn lạ kì, y chảy nước dãi lớn tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, thân dưới bị giã hai cái là đã phun đến rối tinh rối mù, ngay cả túi tinh cũng bị bắn đến trống rỗng, để rồi cuối cùng thanh ©ôи ŧɧịt̠ đỏ bừng kia chỉ có thể chảy ra nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt trông vô cùng đáng thương, còn Lâm Tịch Ngôn một lần cũng chưa từng bắn qua.