Tuy gọi là Thanh Tâm Thất nhưng lại chẳng liên quan gì đến “Thanh Tâm” cả, nó chỉ là một căn phòng dùng để dạy dỗ những con thú dâʍ đãиɠ mà thôi. Các ma ma lớn tuổi nhìn thanh niên diện mạo xinh đẹp với ánh mắt ghen ghét âm u. Mấy ả trước tiên dùng ngón tay vuốt ve bộ phận nhẵn nhụi không một cọng lông giữa đôi chân của Ayer vài cái, bởi vì thủ đoạn quá cao siêu mà Ayer lại chưa trải sự đời nên rất nhanh đã bị khơi dậy kɧoáı ©ảʍ, hơn nữa thân thể song tính vô cùng nhạy cảm khiến bên trong hai cái lỗ thịt lại chảy ra nước.
Phản ứng này hiển nhiên bị các ma ma nhìn thấy, mấy ả nhìn chằm chằm vùиɠ ҡíи của Ayer với vẻ mặt khϊếp sợ, không thể tin nổi mà thốt lên: “Trời ơi! Lỗ l*и này thế mà lại tự chảy nước! Cú© Ꮒσα cũng vậy… Đây đâu phải là Tư Tế đại nhân?! Rõ ràng là đĩ điếm dâʍ đãиɠ thấp kém mà!”
“Thật sự là quá da^ʍ tiện, thân thể như vậy căn bản không cách nào dạy dỗ, đây chính là da^ʍ nô trời sinh!”
Ayer sợ tới mức không ngừng co rút hạ thể, cố gắng ngăn không cho nước da^ʍ chảy ra, y lắp bắp cầu xin: “Ma ma, làm ơn, cứu Ayer với! Ayer còn muốn tiếp tục hầu hạ Thần sử đại nhân, Ayer sẽ nghe lời ma ma, chỉ cần có thể làm cho Ayer trở nên tinh khiết sạch sẽ thì việc gì Ayer cũng có thể làm!”
Mục đích đã đạt được, các ma ma giả vờ đáp ứng, tùy ý ném Ayer xuống đất, rồi lấy một con ngựa gỗ từ trong tủ đạo cụ ra, trên lưng ngựa gỗ kia gắn hai thanh gỗ thô dài mà phủ đầy gai nhỏ. Các ma ma bôi một lớp thuốc mỡ màu trắng thật dày lên ©ôи ŧɧịt̠ gỗ, sau đó lạnh nhạt nói với Ayer đang nằm sấp trên mặt đất: “Trên ©ôи ŧɧịt̠ gỗ này bôi thánh dược giúp kìm hãm du͙© vọиɠ, làm cho thể xác và tinh thần trở nên thanh khiết, mỗi ngày ngươi phải ngồi ở trên đó một canh giờ, đồng thời phải điều khiển ngựa gỗ sao cho hai thanh ©ôи ŧɧịt̠ gỗ kia không ngừng khuấy động trong cái lỗ dâʍ đãиɠ của ngươi, như vậy thuốc mới có thể được bôi đều lên từng tấc bên trong vách thịt, thúc đẩy thuốc mỡ phát huy công dụng.”
“Ayer hiểu rồi! Cảm ơn các ma ma!” Ayer giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, y thậm chí quên cả đứng dậy, trực tiếp dùng tay chân bò đến chỗ ngựa gỗ.
Sau khi vất vả trèo lên được con ngựa gỗ cao lớn, Ayer sợ chỉ cần lãng phí một phút một giây thôi thì thuốc sẽ không phát huy ở mức tốt nhất, cho nên y lập tức dùng lỗ thịt nuốt lấy ©ôи ŧɧịt̠ gỗ, sau đó không màng đến sự đau đớn như bị xé rách mà dốc sức lắc eo, nhún mông ở trên lưng ngựa để cho hai thanh ©ôи ŧɧịt̠ gỗ ra ra vào vào, trước sau luân phiên cắm sâu vào lỗ thịt.
“A… A a… Ha a…” Thuốc mỡ kia đương nhiên không phải là thánh dược gì cả, mà là xuân dược cực nặng đô, lúc này đã hoàn toàn hòa tan trong cơ thể Tư Tế trẻ tuổi, thẩm thấu vào thân thể của y.
“Sao lại… Ngứa như vậy… A a, ma ma… Ayer ngứa quá… Bên trong, a… Bên trong ngứa chết mất…” Hai gò má Ayer ửng hồng, y cầu cứu nhìn về phía các ma ma đang dạy dỗ y, hạ thể lại không kìm chế được mà dùng sức nghênh đón ngựa gỗ, để cho hai gậy gỗ kia liên tục ȶᏂασ vào trong lỗ da^ʍ.
“Tư Tế đại nhân, cảm thấy ngứa ngáy là bình thường, bởi vì ngươi trời sinh đĩ thõa, muốn được đàn ông hung hăng đυ. ȶᏂασ gian da^ʍ, càng ngứa thì chứng tỏ ngươi càng thiếu cᏂị©Ꮒ, còn không mau để thánh dược chữa trị thân thể tệ hại này của ngươi?!”
Ayer đã ngấm thuốc hoàn toàn, nghe ma ma nói vậy mà y lại chẳng cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn dốc sức ngoáy mông để cho thứ đồ chơi khổng lồ kia càng ȶᏂασ vào sâu hơn vào trong lỗ thịt của mình. Y chảy cả nước dãi, lớn tiếng rên da^ʍ: “A a a… Ta trời sinh đĩ thõa… Ngứa quá… Nứиɠ chết mất! Muốn sâu hơn nữa… A… Chữa cho ta… Chữa khỏi cơ thể da^ʍ tiện này của ta… Dùng sức a…”
Ngày đầu tiên dạy dỗ bằng ngựa gỗ đã kết thúc, dù đã qua một canh giờ nhưng Ayer còn vẫn hưng phấn cưỡi trên ngựa gỗ, hai thanh ©ôи ŧɧịt̠ gỗ không ngừng đùa bỡn lỗ da^ʍ mềm ẩm, nước da^ʍ lênh láng làm ướt sũng lưng ngựa gỗ.
Cuối cùng Ayer phải để các ma ma nâng xuống, mà mấy cái miệng da^ʍ kia của y vẫn còn thòm thèm mυ'ŧ chặt lấy.
“Ayer, ngươi làm rất tốt, thời gian càng dài, dược lực của thánh dược sẽ càng thẩm thấu sâu hơn.”