Hành Trình Nhục Dục Của Tổng Công Ngựa Giống

Chương 6: Biến học bá thành chó cái (4)

Mơ mơ màng màng trải qua một ngày, cuối cùng cũng đến giờ hoạt động mà bọn học sinh mong đợi nhất, các nữ sinh kéo nhau đổ xô về quầy bán quà vặt, các nam sinh thì chiếm giữ sân bóng rổ và sân thể dục. Tần Tô thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị rời khỏi phòng học thì điện thoại di động của cậu đột nhiên rung lên, là tin nhắn—— “Đến rừng cây phía nam sân thể dục.”

Hoàn toàn không cho cơ hội kì kèo, sắc mặt Tần Tô chợt tái mét, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía sân thể dục.

Rừng cây ở ngay bên cạnh sân thể dục, đứng ở đây nhìn ra có thể thấy thấp thoáng bóng dáng các bạn nam đang chơi bóng rổ, còn có thể nghe được tiếng la hét cổ vũ chói tai của các bạn nữ, may mà cây cối nơi này đều rất cao lớn, từ bên ngoài thì khó có thể nhìn rõ bên trong có cái gì, học sinh cũng chẳng đi vào đây bao giờ.

“Cởϊ qυầи ra, cắm tai nghe vào điện thoại rồi bỏ vào túi đi.” Một tin nhắn khác gửi đến.

Tần Tô làm theo. Ở bên cạnh sân thể dục ồn ã tiếng người cởϊ qυầи ra… Cậu theo bản năng nhìn về phía sân bóng rổ, các nam sinh thì đang tập tay nhau ăn mừng, nữ sinh thì la hét chói tai: “Lâm Tịch Ngôn đẹp trai chết mất! Cố lên!”

Cái tên kia giống như là một công tắc, Tần Tô chợt rùng mình một cái, nước da^ʍ ấm nóng không khống chế được chảy xuống.

Lúc này, điện thoại di động lại reo lên, là Lâm Tịch Ngôn.

Giọng nói của thiếu niên mang theo hơi thở hổn hển sau khi vận động kịch liệt nhưng vẫn trầm thấp từ tính như mọi khi: “Cởϊ qυầи chưa? Bây giờ mở cái túi bên tay phải cặp sách của cậu ra rồi dùng cái thứ trong đó chơi l*и da^ʍ của mình đi.”

Tần Tô sững sờ khom lưng mở cặp sách ra, bên trong đúng là một cây gậy mát xa màu đen phủ đầy gai!

Do dự trong chốc lát, cậu vẫn rụt rè cầm lấy cây gậy rung kia, ấn cái đầu khấc dữ tợn vào lỗ l*и cần được an ủi rồi nhấp nhè nhẹ. Môi l*и non mềm mấp máy muốn mυ'ŧ lấy, Tần Tô mềm nhũn tựa vào thân cây, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của thiếu niên.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bật công tắc lên rồi chà xát nó vào hộŧ ɭε nứиɠ của cậu đi! Nhồi nó vào lỗ l*и lẳиɠ ɭơ da^ʍ dật của cậu!”

“A… A a a!” Ngay khi công tắc được bật mở, chấn động dữ dội làm cho hộŧ ɭε nho nhỏ tê dại hoàn toàn, viên thịt dâʍ đãиɠ ẩn giữa hai mép bướm hưng phấn dựng đứng lên, chủ động tiếp nhận sự đùa bỡn của gậy mát xa. L*и da^ʍ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến nước sướиɠ trào ra lũ lượt, ngay cả c̠úc̠ Ꮒσα cũng ngứa râm ran.

“Ba ơi… L*и da^ʍ nứиɠ quá… Con trai muốn ȶᏂασ, ȶᏂασ l*и da^ʍ… A ha, hộŧ ɭε tê rần hết rồi… Ô a a a!” Gậy rung cắm vào l*и non của cậu, sự xấu hổ khi thủ da^ʍ ngoài trời đã hoàn toàn bị cơn nứиɠ thay thế, Tần Tô bất chấp rên lớn, cánh tay trắng trẻo gầy guộc bám chặt vào thân cây, nút áo đồng phục đều được cởi bỏ lộ ra khuôn ngực trắng nõn, cậu áp sát ngực mình vào vỏ cây thô ráp, kìm lòng không nổi mà cọ cọ lên, kɧoáı ©ảʍ vừa đau vừa ngứa từ núʍ ѵú khuếch tán ra toàn cơ thể.

“Cɧó ©áϊ ti tiện, chơi một mình có vui không? Có muốn đi ra sân thể dục để cho cả trường này chiêm ngưỡng học sinh hàng đầu của chúng ta là cái dạng gì không hửm?”

Cậu đang chơi hăng say, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau lưng. Tần Tô đã không còn sợ hãi nữa, cậu thở dốc xoay người lại, trong mắt tràn ngập vẻ lấy lòng: “Ba ba, bé da^ʍ nhớ ba quá… Ưm a, không cho, không cho bọn họ xem đâu… Chỉ cho ba ba ȶᏂασ, l*и da^ʍ với c̠úc̠ Ꮒσα chỉ cần… A a, ©ôи ŧɧịt̠ bự của ba!”

Sự chuyển đổi hoàn hảo từ ngây thơ sang dâʍ đãиɠ như thế này khiến Lâm Tịch Ngôn cũng phải nóng hừng hực, hắn bước nhanh về phía trước, rút cây gậy mát xa kia ra rồi cắm nó vào trong c̠úc̠ Ꮒσα phía sau. Trong tiếng rêи ɾỉ mất mát trống rỗng của Tần Tô, hắn thô bạo ȶᏂασ vào trong cái l*и nứиɠ trơn mềm ẩm ướt kia.

Không giống như rung động cơ học mà đồ chơi mang lại, nhịp điệu của thanh ©ôи ŧɧịt̠ hàng thật có thể trực tiếp mang lại cho người ta kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt nhất. Tần Tô vừa mới được đâm vào mà đã bắn ra ngay lập tức, nước sướиɠ trong l*и da^ʍ tuôn ra không ngừng, cả người đều run cầm cập. Phía trước bị ȶᏂασ, phía sau cũng được mát xa làm cho vách ruột đều tê dại, lần đầu nếm trải tìиɧ ɖu͙© đã bị đùa bỡn thả ga như vậy, Tần Tô bị chơi đến khóc lóc không ngớt, thể xác và tinh thần đều đắm chìm trong cuộc yêu mãnh liệt.

Giờ hoạt động đã kết thúc, học sinh tụm năm tụm ba cùng trở về nhà, cánh rừng nhỏ dần dần chìm vào bóng tà chạng vạng. Chiều hoàng hôn tựa như một tầng màu bảo hộ khiến Tần Tô càng thêm to gan. Cậu nằm sấp trên thân cây, vểnh cao mông về phía sau, Lâm Tịch Ngôn cũng ra sức đυ. ȶᏂασ cái c̠úc̠ Ꮒσα chặt khít mê người của cậu.

“Cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ! Khít vãi! TᏂασ chết cậu… Ưm…” Tay trái Lâm Tịch Ngôn ôm eo cậu, tay phải thì bóp lấy hộŧ ɭε sưng tấy kia mà đùa bỡn không chút thương xót.

Tần Tô đã bị ȶᏂασ đến mụ mị hết cả đầu óc, nghe được xưng hô “cɧó ©áϊ” quen thuộc, cậu mở to đôi mắt mông lung mơ màng, há miệng ra khiến chảy nước miếng chảy ròng ròng, theo bản năng đáp lại: “Gâu… Gâu Gâu!”

Lâm Tịch Ngôn ở phía sau hé một nụ cười vừa kinh ngạc lại vừa hài lòng, nhiệm vụ của hắn sắp hoàn thành. Chỉ là… Có chút luyến tiếc vì hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy, cún da^ʍ này tuy bộ dạng bình thường, nhưng thân thể lại rất vừa miệng hắn.

Về sau, Lâm Tịch Ngôn cố ý thả chậm tiến độ dạy dỗ, hiếm khi gọi Tần Tô là “cɧó ©áϊ”, phần lớn vẫn là gọi cậu là “con trai”. Nhưng đến khi làʍ t̠ìиɦ lại đa dạng đủ loại đủ kiểu khiến Tần Tô ngày càng trầm mê, mỗi giây mỗi phút đều muốn bị ȶᏂασ mạnh vào, hễ một ngày không được cᏂị©Ꮒ là lại ngơ ngơ ngác ngác.

Cứ như vậy, kỳ nghỉ hè đã đến.

Lâm Tịch Ngôn trực tiếp chuyển vào nhà Tần Tô. Bởi vì mẹ Tần Tô công việc bận rộn nên căn hộ này chỉ có hai người bọn họ, hầu như mỗi ngày đều làm không ngừng.

“Ưm a… Ba ơi, không được… Bé bướm của con trai khó chịu quá…” Tần Tô mặt ửng đỏ nằm sấp trên bàn làm việc, nước miếng nhễu ra từ miệng cậu làm ướt đẫm tờ giấy nháp trước mặt. Cậu mặc một cái váy ngắn màu hồng phấn, thân trên là chiếc áσ ɭóŧ hồng nhạt, thoạt nhìn vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.

Lâm Tịch Ngôn xoa nắn bầu ngực cao vυ't của cậu, cảm nhận được sự co giật mạnh mẽ bên trong, ác ý dỗ dành: “Ngoan nào, sướиɠ muốn chết rồi đúng không? L*и nhỏ co bóp lợi hại như này kia mà? Không phải cậu thích thế này nhất sao… Còn nữa, hôm nay là con gái nha, ngày mai mới là con trai.”

Bởi vì thân thể đặc thù của Tần Tô, Lâm Tịch Ngôn đặt cho cậu ngày lẻ thì làm con trai ngày chẵn thì làm con gái. Đối với quy định này, Tần Tô ngây ngô chấp nhận. Dần dần, cậu không thể phân biệt được mình rốt cuộc là con trai hay con gái, thường hay nói sai nên bị trừng phạt.

“Ô… Sai rồi, bé sai rồi… Ba đánh l*и da^ʍ với hộŧ ɭε của bé đi…” Tần Tô cực kỳ tự nhiên vén váy lên, lộ ra miệng bướm nhồi đầy dây điện màu sắc sặc sỡ và hộŧ ɭε bị dạy dỗ ngày càng sưng to.

“Hừ, đánh cậu? Là do cậu đĩ thoã ngứa ngáy nên muốn bị đánh chứ gì? Phạt cậu cả ngày hôm nay không được ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự!” Lâm Tịch Ngôn ác liệt tắt công tắc trứng rung, rút nhúm dây điện ướt sũng kia ra.

Tần Tô làm sao chịu nổi, khóc lóc nằm sấp bên chân hắn cầu xin: “Ba ơi… Ba tha cho bé đi, bé một ngày không bị ba ȶᏂασ… Chịu không có nổi, l*и nứиɠ ngứa chết mất a a… Trứng rung, cho bé đi mà… Cái gì cũng được, ȶᏂασ vào! TᏂασ chết cái l*и dâʍ ɭσạи này đi!”

“Trước tiên làm xong bài tập về nhà, nếu làm không xong thì đừng hòng ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự.” Lâm Tịch Ngôn mặc kệ cậu rời khỏi phòng.

Tần Tô mờ mịt quỳ trên đất, nước da^ʍ chảy ra từ l*и non chẳng mấy chốc đã tích tụ thành một vũng trên sàn nhà. Trong tay cậu cầm một xấp đề thi dày cộp nhưng không tài nào nhét vào đầu nổi, đầu óc trống rỗng chỉ muốn được cᏂị©Ꮒ, được cᏂị©Ꮒ, được cᏂị©Ꮒ…

Nhưng làm không xong sẽ không được ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự… Cậu bật khóc quỳ sấp trên mặt đất, hai chân mở rộng kẹp lấy chân ghế dựa, dùng sức ngoáy mông, để cho chân ghế bén nhọn ma sát môi l*и ngứa ngáy, dựa vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy mới xoa dịu được một chút cơn nứиɠ mãnh liệt. Nhưng loại kɧoáı ©ảʍ này lại làm cho cậu đầu váng mắt hoa, nước miếng liên tục nhiễu xuống, núʍ ѵú ngứa đến phát điên, cậu liền dùng đầu bút bi đâm vào, đâm cho khuôn ngực gầy gò đầy dấu vết đỏ đỏ tím tím. Nhưng dù sao thì phần bài tập hôm nay xem như đã làm xong.