“Con trai da^ʍ thế, được ba ba ȶᏂασ sướиɠ đến vậy sao? Sao không nói lời nào vậy?” Lâm Tịch Ngôn ở phương diện tìиɧ ɖu͙© cực kì có thiên phú, từ ngữ tục tĩu nào cũng nói ra được, còn có thể chọc trúng điểm G tinh thần đối phương. Nhìn Tần Tô run rẩy dữ dội, từng thớ thịt trong c̠úc̠ Ꮒσα hoạt động giống như một cái miệng ngấu nghiến nuốt lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự, thanh ©ôи ŧɧịt̠ đỏ hỏn co giật mạnh mẽ lại không bắn ra được gì. Tuy là vậy, cả người hắn lại giống như vừa trải qua một lần cao trào tột đỉnh.
Lâm Tịch Ngôn rên một tiếng, mẹ nó quá bót… Nước nôi trong c̠úc̠ Ꮒσα sắp chảy tràn qua cả l*и da^ʍ.
“A… A… Ô ưm, chậm… Không được, để con… Nghỉ một chút… A Ha… Đừng vào nữa! Thật khó chịu… vừa mới, cao trào xong… Ba ba!” Cuối cùng Tần Tô cũng bị ép đến tuyệt cảnh, dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ. Cậu từ nhỏ đã không có ba, cũng chưa từng nghe mẹ cậu nhắc đến người đó, nhưng cậu ít nhiều có thể đoán được là bởi vì thân thể này của cậu mà ba cậu mới rời đi… Mười mấy năm này cậu vẫn luôn khao khát có một người ba. Vừa mới nghe thiếu niên kia gọi cậu là “con trai”, cậu lập tức đạt tới cao trào. Ngay cả khi biết là không có khả năng, nhưng tưởng tượng rằng ba đang đυ. mình, cậu liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Ba ơi… con… L*и da^ʍ ngứa quá, cầu xin ba… Đυ. con với… Ba ơi… A ha…” Giọng nói của Tần Tô tràn đầy nịnh nọt, âm cuối còn nũng nịu trêu người.
“TᏂασ mẹ, đĩ điếm! TᏂασ chết cậu!” Lâm Tịch Ngôn hung hăng mắng một câu, ngay cả kỹ xảo ngày thường cũng lười sử dụng, chỉ dùng sức mạnh áp đảo đυ. ȶᏂασ thiếu niên lẳиɠ ɭơ đến cực điểm này.
“A a a a… Ba chậm một chút, mạnh quá rồi… Bé da^ʍ không chịu nổi… Ưm a, l*и da^ʍ… L*и da^ʍ ngứa quá… Ba ơi, ȶᏂασ l*и non của con… Bên trong nhiều nước lắm, để tắm ©ôи ŧɧịt̠ bự cho ba… Ưm hưm… A…” Bản thân Tần Tô cũng không biết mình đang nói gì, cả người đắm chìm trong trạng thái hưng phấn da^ʍ dật tột độ không thể tự kiềm chế, có lẽ cả đời cũng không dứt ra được.
Nhìn cái người vốn là lớp phó học tập ngây ngô ngốc nghếch hoàn toàn biến thành một con cɧó ©áϊ bị du͙© vọиɠ ăn mòn, thật sự là thỏa mãn không nói nên lời… Lâm Tịch Ngôn nhìn Tần Tô dục cầu bất mãn cắm ba ngón tay vào lỗ l*и mà moi móc, hắn xấu tính nhặt mắt kính trên mặt đất lên giúp cậu đeo vào, sau đó ôm cậu với tư xi đái, rồi đá một cước mở cửa phòng vệ sinh ra.
Rẽ qua một khúc cua, hai người đi đến bồn rửa tay bên ngoài nhà vệ sinh, phía trước là một tấm gương.
Tần Tô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, gò má của thiếu trong gương ửng hồng đầy sức sống, đeo một cặp kính nhã nhặn, càng mang lại cảm giác da^ʍ mĩ kì lạ. Toàn thân cậu trần trụi được ôm lấy, giữa hai chân mở mộng là bàn tay của chính mình đang dùng sức moi móc đùa giỡn với cái lỗ nữ tính dị dạng kia. Ánh mắt cậu chậm chạp di chuyển, nhìn về phía gương mặt quen thuộc của người con trai phía sau, nhưng mà cậu cũng không cảm thấy sợ hãi hay kinh ngạc, như thể lẽ ra phải như vậy. Cậu nhếch đôi môi đỏ tươi của mình, thì thầm với tấm gương trước mặt: “Ba ba…”
Tần Tô mơ mơ màng màng trở về nhà, hai chân cậu mềm nhũn ngồi bệt trên sàn phòng tắm, vòi hoa sen liên tục phun ra dòng nước ấm nóng, rửa sạch vết bẩn dâʍ ɭσạи trên người cậu. Giữa cặp đùi xanh xanh tím tím không ngừng tuôn ra nước da^ʍ trắng vàng lẫn lộn.
Ngón tay trắng nõn run rẩy sờ lên bộ phận mà cậu cực kỳ chán ghét, nơi đó bị đυ. cho rách da sưng tấy hết cả lên, căng phồng như một cái miệng nhỏ nhắn đang mím lại, cậu vói tay vào làm cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong lũ lượt trào ra, cảm giác vừa đau vừa ngứa ập đến.
“Ô ưm… A…” Tần Tô nhắm mắt lại, khuôn mặt thoáng qua nét giãy giụa, nhưng ngay lập tức liền chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ thủ da^ʍ. Cậu hé mở đôi môi đỏ mọng, thở ra một hơi nóng rực: “A ha… l*и da^ʍ, quá sướиɠ… Dùng sức cắm vào á… Lại muốn, lại muốn đái ra… Ô a…” Cả hai niệu đạo co giật vài cái rồi bắt đầu rỉ ra một ít nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt.
Ngày hôm sau, Tần Tô run rẩy đi vào phòng học, không dám nhìn về phía sau, thậm chí không thèm nghe giảng.
Đến tiết thứ hai, giáo viên toán vẫn gặp rắc rối với Lâm Tịch Ngôn như mọi khi, mặt tối sầm nhìn chằm chằm vào nam sinh đang ngủ ở cuối lớp: “Lâm Tịch Ngôn, cậu lên bảng giải bài hàm số này cho tôi!”
Vừa nghe thấy cái tên này, Tần Tô đột nhiên giật bắn người, không khỏi ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy thiếu niên hé một nụ cười không rõ ý tứ với mình. Cậu vội vàng cúi đầu xuống, làn da trắng nõn ửng hồng mất tự nhiên, phía dưới bắt đầu có chút ẩm ướt.
Một lúc sau, Tần Tô đột nhiên đứng dậy: “Thưa thầy, em, em muốn đi vệ sinh.”
Đối với học sinh xuất sắc, giáo viên luôn rất thoải mái, không hỏi gì liền đồng ý.
Tần Tô chạy thẳng vào nhà vệ sinh, ma xui quỷ khiến đi vào buồng vệ sinh tối qua bị xâm phạm. Cậu cởϊ qυầи ngồi xổm xuống, trên chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng dính đầy nước nhờn nhớp nháp toả ra mùi tanh nhàn nhạt, hai luồng nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt chảy rào rào vào bồn cầu. Trong lúc lơ đãng, cậu ngẩng đầu lên thì phát hiện trên cánh cửa trước mặt mình vẫn còn những vết bẩn màu trắng loang lổ, không cần nghĩ cũng biết đó là của cậu bắn ra tối hôm qua, bởi vì Lâm Tịch Ngôn đều bắn hết vào trong thân thể cậu…
Tối qua bị ȶᏂασ vào như vậy… Thật thoải mái… Tần Tô chống tay lên ván cửa đứng dậy, nhưng lại không kéo quần lên, cứ để mặc bên dưới trần trụi mà dựa vào cánh cửa, bày ra tư thế giống như tối hôm qua.
“A… L*и da^ʍ… Ướt hết rồi….” Ngón tay nhẹ nhàng vạch ra mép l*и sưng đỏ khít chặt, chỉ cần tùy ý khều khều hộŧ ɭε vài cái, lỗ l*и non mềm ấm nóng liền bắt đầu ứa nước, vách l*и mấp máy trong vô thức, muốn ăn một ©ôи ŧɧịt̠ vừa thô vừa dài. Ngay cả tử ©υиɠ bị chà đạp thảm thương tối qua cũng ngứa ngáy khó chịu. Tần Tô nhắm chặt mắt lại, khóe mắt ửng hồng, ngón tay đâm chọc càng lúc càng nhanh, làm cho nước sướиɠ văng tung toé khắp nơi.
“A a… Ô!” Tần Tô rùng mình, khẽ rên lên, lần thứ hai bắn vào cửa nhà vệ sinh. Lần này, cậu bị ngón tay của mình móc đến cao trào. Cậu tựa vào cửa thở hổn hển, nước da^ʍ tùy ý chảy xuôi trên hai cặp chân trắng nõn thon dài của cậu.
Chờ cậu sửa soạn lại bản thân rồi trở về lớp học thì tiết toán đã sắp kết thúc, giáo viên dạy toán không hài lòng nhìn cậu, nhưng cũng không nói gì cả.