Chương 416THẬP LÝ HỒNG TRANG
Miêu phu nhân nhận lấy khăn cô dâu màu đỏ thẫm, phủ lên đầu Tần Nghi Ninh.
Tần Vũ đã đứng ở cửa, đưa lưng vào phòng, nói: “Tứ muội muội, tới đây đi, ca ca cõng muội.”
Tần Nghi Ninh liền vịn tay Miêu phu nhân và hỉ nương, đi tới trước cửa, trèo lên lưng Tần Vũ.
Tần Vũ vững vàng cõng Tần Nghi Ninh đi xuống bậc thềm, men theo thảm đỏ thẫm đi thẳng ra bên ngoài.
Trong tiếng nhạc hỉ rộn rã, Tần Nghi Ninh nghe được tiếng căn dặn của Tần Vũ.
“Ở nhà chồng, nếu bị khi dễ, muội cũng đừng sợ. Tuy Vương gia quyền cao chức trọng, nhưng nhà chúng ta cũng không phải dễ chọc. Có câu, ba thợ giày họp lại thành Gia Cát Lượng, huống hồ bá phụ còn lợi hại như vậy. Muội mà bị uất ức, thì tuyệt đối đừng im lặng chịu đựng, cũng đừng nhìn trước ngó sau mà chịu ủy khuất. Có chuyện gì cũng phải trở về nói với người trong nhà, người một nhà chúng ta đều có thể ra mặt cho muội.”
Lòng Tần Nghi Ninh ấm áp như giữa mùa đông giá rét được ngâm trong dòng suối nóng.
Nhà này tuy đã bị hiện thực và tai họa đả kích đến mức tán loạn, trong nhà quả thật có người có ý đồ xấu, nhưng tóm lại, tình cảm của nhà nàng rất ấm áp, người nhà đối với nàng rất tốt.
“Đa tạ đại ca, muội đã biết. Đại ca cũng phải bảo trọng. Muội gặp chuyện sẽ trở về. Nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, mọi người cũng đừng giấu muội. Nếu cha muội không nói, đại ca cũng có thể tới nói cho muội biết.”
“Ài, muội cứ yên tâm, có việc ta nhất định tìm muội. Ban đầu ta có phần lo lắng, thế nhưng khi thấy ánh mắt Vương gia nhìn muội, ta cũng yên tâm.”
Trong lúc nói chuyện, Tần Vũ đã cõng Tần Nghi Ninh tới bên chiếc kiệu rồi.
Hỉ nương và Toàn Phúc phu nhân mỗi người một bên đỡ Tần Nghi Ninh lên kiệu, lại đưa bảo bình cho nàng, căn dặn: “Cầm chắc nhé, tuyệt đối đừng làm rơi.”
Tần Nghi Ninh lên tiếng trả lời, rèm kiệu liền bị khép lại.
Trước mắt, Tần Nghi Ninh chỉ có thể thấy một màu đỏ tươi đẹp, tuy hiếu kỳ muốn nhìn cảnh tượng bên ngoài, nhưng nàng không thể vén rèm lên nhìn ra ngoài.
Nhưng Băng Đường, Thu Lộ, Tiêm Vân, Ký Vân và Liên Tiểu Chúc đều đi theo hai bên cỗ kiệu. Bọn họ đều là bồi giá, theo Tần Nghi Ninh đến ở trong Vương phủ.
Băng Đường nắm tay Liên Tiểu Chúc, đưa mắt nhìn xung quanh, phấn khích đến mức mắt sáng ngời.
“Cô nương, dọc đường Vương gia không ném đậu phộng và táo đỏ vào đám đông, mà ném tiền đồng! Một lần ném ném một nắm tiền! Cô nương nghe xem, bên ngoài hô to như vậy, mọi người lấy được tiền, đều đang chúc mừng Vương gia!”
“Đúng vậy cô nương.” Ký Vân quay đầu lại nhìn ra xa, kinh ngạc líu lưỡi: “Phía sau kiệu của chúng ta là đội hỉ nhạc, sau nữa là đoàn người tống trang. Lão gia sửa soạn cho cô nương một trăm hai mươi tám gánh đồ cưới, cùng với hai trăm mười gánh sính lễ, tổng cộng là ba trăm chín mươi gánh! Tinh binh mà Vương gia gọi tới tống trang, cứ hai người một gánh, kéo thành một đoàn dài phía sau chúng ta, một màu đỏ rực. Chúng ta rẽ hai lần rồi, mà dường như của hồi môn còn chưa ra khỏi phủ!”
“Kia có phải là Quý phò mã không?” Tiêm Vân cũng rướn cổ lên nhìn, kinh ngạc nói: “Cô nương, Quý phò mã dẫn theo Hổ Bí quân hộ tống hai bên!”
…
Ngồi trong chiếc kiệu tám người khiêng, Tần Nghi Ninh nghe giọng nói vừa mừng vừa kinh ngạc của mấy tì nữ, cảm thấy hơi tiếc nuối vì mình không thể nhìn thấy cảnh tượng long trọng đó. Nỗi buồn vì phải tạm biệt phụ mẫu cũng đã bị bầu không khí vui vẻ này làm tan biến đi.
Chào đón nàng ở phía trước là thân phận hoàn toàn mới, cuộc sống hoàn toàn mới. Nàng là Vương phi của Bàng Kiêu, Bàng Kiêu là phu quân của nàng, hai người sẽ nâng đỡ lẫn nhau, vinh nhục cùng nhau, ngọt ngào bên nhau đến già.
Tần Nghi Ninh vui sướиɠ mỉm cười. Nàng lại nghĩ, mười mấy năm chịu khổ của mình trước kia là để đổi lấy hạnh phúc sau này.
Nếu thời gian quay ngược lại, trở lại năm nàng bảy tuổi, chắc chắn nàng không sao nghĩ ra được, mỹ nhân ca ca đã ra tay trợ giúp nàng lúc nàng gặp khó khăn và nguy hiểm, lại sẽ là phu quân của nàng.
Đã lâu dân chúng ở kinh thành không được nhìn thấy cảnh náo nhiệt như vậy, ngay cả lúc năm ngoái Trưởng Công chúa xuất giá, cũng không tổ chức long trọng như thế này.
Tân lang hăm hở ngồi trên lưng con ngựa cao lớn, đoàn người khiêng của hồi môn kéo dài mấy dặm, cùng với binh mã và vị tướng quân chỉ huy tuấn tú… Tất cả cộng lại, chỉ có thể khiến người ta nghĩ tới bốn chữ “Thập lý hồng trang”.
Khi tới gần Vương phủ, hỉ nhạc lại tấu tưng bừng rộn rã. Pháo nổ vang trời ở cửa Vương phủ, đoàn người dừng lại. Bàng Kiêu xoay người xuống ngựa, nhận lấy cung tên, hướng về phía nóc cỗ kiệu bắn liên tiếp ba mũi tên.
Tên sắp hàng chỉnh tề, đồng loạt ghim lên nóc cỗ kiệu, khiến tất cả tân khách liên tục trầm trồ khen ngợi. Nhất là Hổ Bí quân và Tinh Hổ Vệ, thấy vị chiến thần trong lòng họ vẫn khí phách như vậy, phóng khoáng như vậy, bọn họ đều hoan hô vang trời.
Kiệu phu hạ kiệu, Tần Nghi Ninh được hỉ nương đỡ bước xuống, bước qua chậu than, giao bảo bình cho hỉ nương, rồi nhận lấy một đầu sợi dây lụa đỏ.
Từ phía nàng, có thể thấy được đóa hoa lụa lớn trên dây lụa đỏ, còn có chiếc mãng bào đỏ và ủng của Bàng Kiêu.
Phu quân đang dắt nàng đi, dẫn nàng hoàn toàn bước vào cuộc sống của hắn.
Tần Nghi Ninh sải bước đi qua cửa chính của Vương phủ, chân bước trên thảm đỏ, đi về phía chỉnh sảnh trong tiếng hoan hô náo nhiệt.
Tiếng pháo yên lặng một lúc, lúc này lại vang lên, đó là tiếng huýt của pháo hoa bắn lên trời và tiếng pháo hoa khi nổ tung trên bầu trời liên tiếp không ngừng.
Pháo hoa rực rỡ chiếu sáng gấm vóc trên người, cũng chiếu sáng sân Vương phủ.
Đoàn người vừa tới đại sảnh, Diêu Thành Cốc mặc áo đỏ, Mã thị và Diêu thị cũng đã dựa theo thân phận mà ngồi xuống ở vị trí ghế chính lâu rồi.
Khách khứa đông đảo khiến tiền thính chật như nêm.
Người chủ trì buổi lễ cao giọng hô lên: “Nhất bái thiên địa!”
Tần Nghi Ninh được hỉ nương đỡ nhìn tới, vái lạy.
“Nhị bái…”
“Thánh thượng giá lâm!”
Khi người chủ trì buổi lễ còn chưa nói xong tiếng thứ hai, giọng nói the thé của tên thái giám lấn át tiếng nói của người chủ trì buổi lễ.
Mọi người kinh hãi, vội nhìn ra bên ngoài, liền thấy một bóng người mặc y phục màu vàng sáng, rảo bước đi tới trong vòng vây bảo vệ của thị vệ.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Khách khứa đều hành lễ, hô vạn tuế ba lần.
Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh cũng định hành lễ.
Lý Khải Thiên đã tới gần, nắm vai Bàng Kiêu kéo lên một chút, cười nói: “Hảo huynh đệ, hôm nay ăn mặc thật sự rất tinh thần, trẫm đến chậm, cũng không muộn chứ?”
“Thánh thượng, sao ngài xuất cung, an toàn của ngài…”
“À, không sao, nghĩa đệ của trẫm thành hôn, trẫm làm huynh trưởng sao có thể không đến uống một chén rượu mừng?”
Lý Khải Thiên vừa cười vừa nhìn về phía Diêu Thành Cốc, Mã thị và Diêu thị, thấy mẹ cả của Bàng Kiêu liền hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn chưa biểu hiện ra ngoài.
Diêu Thành Cốc vội cùng vợ con hành lễ với Lý Khải Thiên.
Lý Khải Thiên vội nâng ba người dậy, rồi liền theo lời mời của ba người mà ngồi vào vị trí chính giữa.
Lý Khải Thiên cười nói: “Tiếp tục đi, đừng để trẫm làm chậm trễ.”
Người chủ trì buổi lễ nhìn thấy Lý Khải Thiên, liền không nói nên lời, đại thái giám Lệ Quan Văn nhanh trí, cười nói: “Nhị bái quân thân!”
Tần Nghi Ninh quay đầu lại, cùng Bàng Kiêu lễ bái.
“Phu thê giao bái!”
Tần Nghi Ninh được hỉ nương đỡ lên, lại vái lạy.
“Đưa vào động phòng! Kết thúc buổi lễ!”
Lệ Quan Văn vừa dứt lời, tiếng pháo hoa bên ngoài đột nhiên nỏi lên liên tục.
Tần Nghi Ninh nắm một đầu dây lụa đỏ, đi một lúc là tới tân phòng.