Trong nhà chính của Tuyết Lê Viện, nhìn thấy nén nhang đã cháy hết, Chiêm ma ma cười gật đầu:
“Cô nương không hổ là con gái của Tần thừa tướng, quả thực thông tuệ hơn người, vừa giảng đã thấu hiểu, học tập rất tốt! Lúc này hẳn là cô nương cũng đã mệt mỏi, hay là nghỉ một chút?”
“Đa tạ Chiêm ma ma.”
Tần Nghi Ninh tuy đáp lời nhưng vẫn duy trì tư thế đoan trang, cả người chỉ hơi thả lỏng.
Chiêm ma ma thấy vậy lại càng thích.
“Cô nương học đi đôi với hành, là người rất thông minh. Mặc dù quy củ lễ nghi này ai cũng có thể hiểu, nhưng không phải ai cũng có thể thực hiện một cách hoàn hảo. Từ nay điều cô nương phải làm là để cho thói quen mới khắc ghi vào cốt tủy, khiến mỗi khớp xương, mỗi thớ thịt đều tràn ngập ký ức mới của mình, như vậy mới có thể có được phong thái không sợ hãi trước mọi biến cố.”
“Chiêm ma ma nói rất đúng.”
Tần Nghi Ninh hết sức tán thành, nghiêm túc gật đầu.
“Sau này nhất cử nhất động của cô nương, bất kể là ngồi, nằm, đi đứng, từng cái giơ tay nhấc chân, từng cái nhăn mày hoặc nụ cười, nô tỳ đều sẽ giảng giải tỉ mỉ cho cô nương, để cô nương lĩnh hội được rằng, mỗi cử chỉ và ánh mắt của mình đều sẽ mang lại cảm nhận nào đó cho người khác.”
Tần Nghi Ninh nghe vậy chớp chớp mắt, dáng vẻ trầm tư.
Thấy thần thái nàng như vậy, Chiêm ma ma không cầm lòng được, liền chỉ bảo:
“Cô nương cũng đã lớn rồi, có những điều nô tỳ không nói, cô nương cũng hiểu được, một tiểu thư khuê các như cô nương, cuộc sống sau này xấu tốt ra sao đều tùy thuộc vào hôn nhân. Hơn nữa, một người có gia thế lừng lẫy như cô nương, thì hôn phu sau này của cô nương cũng không phải là một nhân vật tầm thường.”
“Là nữ tử, để được chồng yêu thích, việc am hiểu nội trợ, nữ công gia chánh và phẩm hạnh, tài hoa đều rất quan trọng. Mà sinh hoạt trong nhà quyền quý, khó tránh khỏi phải quan hệ qua lại với nhiều người, việc hiếu thảo với các bậc trưởng bối đương nhiên là quan trọng nhất, như thế khi gặp gỡ người khác mới có thể khống chế chính xác nhất cử nhất động của mình, mới có thể biểu đạt được chính xác và tinh tế các loại ý tứ. Đồng thời có thể từ những động tác nhỏ nhặt và mơ hồ của người khác mà phân tích được cảm xúc và tâm lý của họ. Bản lĩnh đó tuy không phải ai cũng có thể học được, nhưng cô nương có thể trải nghiệm và lý giải.”
Tần Nghi Ninh nghe vậy, nhìn Chiêm ma ma bằng ánh mắt đầy cảm phục.
Sau khi Tần Nghi Ninh hồi phủ, đây là lần đầu tiên có người vạch ra đường hướng tương lai trước mắt cho nàng, nhưng người đối xử thẳng thắn thành khẩn như vậy đối với nàng lại không phải là mẹ, bà nội hoặc một nữ trưởng bối nào đó, mà là một vị ma ma giáo dưỡng.
Nàng biết, Chiêm ma ma đến chỉ để dạy bảo về quy củ, rất nhiều điều bà không nói cũng không sao.
Nhận được sự quan tâm đặc biệt như vậy, nàng rất cảm kích.
Chiêm ma ma nhìn vào đôi mắt to long lanh nước như biết nói kia, trong lòng ưa thích, cười nói:
“Với ánh mắt hiện giờ của cô nương, nô tỳ có thể nhìn ra được sự vui mừng và cảm kích. Lời nô tỳ vừa nói, chính là ý này. Mình sẽ dùng ngôn ngữ của tứ chi, lại có thể nhận biết được ngôn ngữ cơ thể của người khác. Nếu làm được như vậy, sau này cô nương sẽ rất thuận lợi khi về sống ở nhà chồng. Có lẽ cô nương còn chưa có được nhận thức rõ ràng về vấn đề này, nhưng hôm nay đã vô tình sử dụng nó. Hơn nữa, nô tỳ cũng cảm nhận được thiện ý từ ánh mắt và dáng vẻ của cô nương.”
Mặt hơi đỏ lên, Tần Nghi Ninh gật đầu nói:
“Ta hiểu rồi.”
Chiêm ma ma lại nói:
“Thật ra thì quy củ lễ nghi bao gồm hai ý tứ riêng biệt. Quy củ là một loại quy tắc, nếu làm sai thì có thể khiến người khác chê cười, càng có thể đưa tới họa sát thân. Mà lễ nghi, lại là một loại bản lĩnh khi gặp gỡ, có thể khiến người đối diện cảm thấy tươi mát như cây cối đón làn gió xuân.”
“Không chỉ có ngôn ngữ tứ chi, mà còn có ngôn ngữ cơ thể và cả giọng điệu, quần áo, mũ nón, phối hợp màu sắc v.v… để thể hiện ra. Trong khoảng thời gian này, nô tỳ còn có thể giảng giải cho cô nương một chút về sự phối hợp giữa quần áo và trang sức. Ví dụ như màu nào phối hợp sẽ mang lại cho người ta loại cảm giác nào, quần áo nào cần phải đeo đồ trang sức nào? Như thế, sau này khi gặp người xa lạ, từ y phục và trang sức của họ, cô nương sẽ có một nhận thức ban đầu về họ.”
“Như thế, người mà ta gặp, cũng có thể cố tình mặc loại quần áo trang sức nào đó để biểu hiện, có thể là để mê hoặc người khác, hoặc cũng có thể nhằm tăng cường một loại cảm giác nào đó ở người khác, cố ý biểu hiện ra một loại dáng dấp để ta nhìn thấy?”
Nét cười trên mặt Chiêm ma ma càng rõ rệt:
“Cô nương rất thông tuệ!”
“Dạ không, là do ma ma yêu mến thôi. Ta từ nhỏ sinh trưởng ỏ nơi thôn quê, rừng núi, vẫn chưa từng tiếp xúc với những điều này, mà có lẽ cũng sẽ không có ai phân tích tỉ mỉ những điều này cho ta biết. Vài câu chỉ điểm của ma ma khiến ta được lợi không ít, trợ giúp rất nhiều cho ta trong thời gian tới.”
Tần Nghi Ninh cảm kích thi lễ:
“Sau này còn phải làm phiền ma ma nhiều hơn.”
Nghiêng người né tránh động tác của nàng, Chiêm ma ma cũng cung kính thi lễ đáp lại.
Tuy bà phụng chỉ dụ của Hoàng hậu tới đây, nhưng chỉ tiếp xúc với Tần Nghi Ninh một buổi chiều nay, bà cũng thật lòng yêu thích và tôn trọng thiếu nữ trước mặt, cảm thấy nàng chân thành và thẳng thắn, lại đáng yêu, không hề làm ra vẻ.
Ở trong cung hầu hạ nhiều năm, Chiêm ma ma từng gặp rất nhiều cô nương có hình dáng và khuôn mặt xinh đẹp, cũng không ít người rất thông tuệ, nhưng Tần Nghi Ninh là người đầu tiên vừa gặp mặt là bà đã cảm thấy bị thu hút.
Ở bên cạnh Tần Nghi Ninh, bà không cảm thấy nàng khách sáo nịnh nọt quá đáng, đánh mất thân phận thiên kim tướng phủ của mình, cũng không cảm thấy nàng tự cao tự đại, khiến người khác phiền chán mà lười mở miệng. Nàng có thể giữ cho quan hệ giữa hai người ở một khoảng cách khiến bà cảm thấy thoải mái, khiến một người từng trải thói đời ấm lạnh như Chiêm ma ma cũng không cầm lòng được mà muốn chỉ bảo cho nàng nhiều thêm một chút.
“Hôm nay thời gian cũng không sai biệt lắm, hẳn là cô nương còn có việc khác muốn làm, nô tỳ xin cáo từ trước.”
Chiêm ma ma mỉm cười đứng lên.
Tần Nghi Ninh vội hỏi:
“Ma ma mệt nhọc một buổi chiều, ta đã sai người chuẩn bị bữa tối, mời ma ma lưu lại, chúng ta cùng dùng bữa được chứ?”
“Cô nương ban thưởng cơm nước, nô tỳ rất cảm kích. Chỉ có điều, cô nương là viên minh châu của tướng gia, thân phận tôn quý, nô tỳ không dám mạo phạm, chỉ xin đón nhận tấm lòng của cô nương.”
Tần Nghi Ninh lắc đầu cười nói:
“Hôm nay ma ma dạy dỗ cho ta, cũng như là thầy của ta. Trò ngồi cùng bàn dùng cơm với thầy, có thể xem là trò vượt quá giới hạn mà! Dù thế nào cũng xin ma ma đừng khách khí nữa!”
Mấy lời nghe thật dễ chịu khiến Chiêm ma ma không cách nào chối từ. Chiêm ma ma cũng có lòng muốn tiếp cận nhiều hơn với Tần Nghi Ninh, liền lễ độ nói lời cảm tạ.
Cơm nước cũng không phải là bữa tiệc thật thịnh soạn, nhưng Tần Nghi Ninh cố ý dặn bảo Chúc ma ma đến phòng bếp đưa bạc làm thêm món, bốn mặn, bốn chay, một món canh. Bởi vì con dâu của Chúc ma ma làm việc ở nhà bếp, phần cơm nước này cũng đặc biệt kỹ càng so với bữa cơm bình thường, mùi vị đương nhiên là không tệ.
Dùng xong bữa cơm, mặc dù tuân theo quy củ không nói chuyện trong lúc ăn cơm, nhưng hai người đều hiểu là quan hệ đôi bên lại đã chặt chẽ thêm một chút rồi.
Ăn cơm xong rồi uống trà, Chiêm ma ma lại cáo từ, Tần Nghi Ninh dặn Thụy Lan và Thu Lộ đi tiễn Chiêm ma ma về khách viện nghỉ ngơi, còn cho Thu Lộ lưu lại khách viện ở bên cạnh hầu hạ, nhất thiết không được sơ suất.
Vietwriter.vn
Thật ra, người trong phủ nghe nói có một vị ma ma giáo dưỡng từ trong cung tới, cũng không ai để ý, vậy nên vốn dĩ Chiêm ma ma được sắp xếp nghỉ lại ở chái nhà phía tây của Tuyết Lê Viện.
Buổi chiều, Tần Nghi Ninh sai Thụy Lan đến Hưng Ninh Viên gặp Kim ma ma, nói rõ lần này Chiêm ma ma đến đây là phụng chỉ dụ của Hoàng hậu, lúc này Tôn thị mới coi trọng, sau khi đến gặp riêng bàn bạc với lão Thái Quân liền sắp xếp cho Chiêm ma ma ở khách viện.
Sau khi tiễn Chiêm ma ma, Thụy Lan trở lại Tuyết Lê Viện thì Tần Nghi Ninh đã được Chúc ma ma phục vụ giấy bút tiếp tục chép Hiếu Kinh.
“Cô nương.”
Thụy Lan thi lễ xong, thay thế vị trí của Chúc ma ma, cười nói:
“Tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa. Kim ma ma đã bố trí cho Chiêm ma ma ở tại Thúy Trúc Hiên ở phía đông, kế bên rừng trúc, đó là một chỗ ở rất tao nhã.”
Tần Nghi Ninh cũng không ngẩng lên, ngòi bút như bay:
“Ta biết rồi.”
Người trong phủ hành sự quá sơ xuất, nếu Chiêm ma ma ở cùng viện với nàng, đương nhiên là rất tốt, nhưng nếu thất lễ với vị ma ma này, khó tránh khỏi đắc tội với người ở trên, mang lấy rắc rối.
Thụy Lan nghĩ tới tòa viện vừa rồi đẹp đẽ hơn Tuyết Lê Viện không biết bao nhiêu lần, lại nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng xinh đẹp của cô nương mình, không kìm được tiếng thở dài.
Tần Nghi Ninh nhìn chữ viết như gà bới trên giấy, cũng thở dài.
Nàng dám chắc, lão Thái Quân mà nhìn thấy bản Hiếu Kinh do nàng sao chép, nhất định sẽ rất chán ghét, nói không chừng còn có thể nổi trận lôi đình nói nàng miễn cưỡng chép cho qua chuyện.
Nàng đã cố viết thật nắn nót, nhưng chữ xấu vẫn hoàn xấu, hôm nay nàng cũng đành chịu thua.
Luyện chữ không phải là chuyện một sớm một chiều, nhưng ngày nộp bài thì không thể trì hoãn.
Nàng nhất định phải nghĩ ra một biện pháp vượt qua cửa ải này mới được…
***
Noãn các (buồng lò sưởi) ở Từ Hiếu Viên.
“Ngươi nói, ma ma tới dạy dỗ Tần Nghi Ninh là do Hoàng hậu nương nương đích thân hạ chỉ dụ phái tới?”
Tần Tuệ Ninh dừng động tác thoa mặt lại:
“Hoàng hậu nương nương là nhân vật tôn quý như vậy, sao có thể nghĩ tới việc phái ma ma cho đứa người rừng Tần Nghi Ninh đó chứ? Nhất định là phụ thân!”
Thái ma ma thở dài, nói:
“Có lẽ là như vậy.”
“Lúc trước, phụ thân cũng chưa từng quan tâm tới ta như thế…”
Thoáng chốc, Tần Tuệ Ninh cảm thấy hụt hẫng, rồi lập tức ánh mắt lóe lên sắc lạnh:
“Vị ma ma kia là người như thế nào?”
“Nghe nói trước kia vị ma ma đó từng theo Tuyên Nghi Thái phi và Lục Minh hoàng quý phi, về sau lại đến Chung Túy Cung, khi chuyên ti cung đình tuyển mỹ mới được chọn làm người điều giáo tú nữ.”
“Địa vị lớn như vậy!”
Tần Tuệ Ninh mím môi nhìn mình trong gương, dần dần xuất thần.
Nàng ta biết, giờ đây lai lịch của mình không rõ ràng, địa vị ngang vai vế với Tần Nghi Ninh cũng chỉ vì đã sống mười bốn năm trong phủ.
Nếu một ngày nào đó, Tần Nghi Ninh vượt lên trên mình thì sao?
Hiện tại, trong lòng cha mẹ và lão Thái Quân cũng đã có sự thiên vị đối với máu mủ của mình rồi.
Mặc dù nàng ta có thể hơn Tần Nghi Ninh về thi thư, nhưng phải thừa nhận là dung mạo của nàng ta không đẹp và quyến rũ bằng Tần Nghi Ninh.
Tuy đàn ông luôn tỏ vẻ coi thường, có thể nói câu “Cưới vợ là cưới cái đức, nạp thϊếp là nạp cái sắc”, nàng dâu có dung mạo quyến rũ như vậy, sau này cha mẹ chồng không hẳn sẽ ưa thích.
Nhưng đàn ông có mấy người không thích mỹ nhân chứ?
Vị trí đích nữ của mình đã bị thay thế, sau này đường hôn nhân sẽ rất khó khăn, nếu như Tần Nghi Ninh lại có một ma ma giáo dưỡng xuất sắc như vậy, có thể giúp Tần Nghi Ninh không phạm sai lầm về quy củ lễ nghi, chẳng phải là nàng ta lại có thêm một lợi thế rất lớn hay sao?
Không được, không được! Nàng ta không thể để mặc sự tình phát triển như vậy nữa!
Tần Tuệ Ninh đứng lên, hai tay nắm góc váy từ từ nắm chặt, cho tới lúc đầu ngón tay trắng nhợt.
Một lúc sau, hai tay dần buông ra, ánh mắt Tần Tuệ Ninh cũng dần dần hàm chứa ý cười đầy ẩn ý.
“Vυ' nuôi, vυ' đi xem thử lúc này tổ mẫu đã dùng trà chưa, ta cũng nên đi hầu hạ tổ mẫu rửa chân rồi.”
Thái ma ma vâng dạ.
Không bao lâu sau, Tần Tuệ Ninh xuất hiện trong phòng của lão Thái Quân, khuôn mặt sưng vù, khéo léo tự tay hầu hạ lão Thái Quân rửa chân, lại giúp lão Thái Quân châm tẩu thuốc.
Trong lúc trò chuyện, nàng ta lơ đãng nói:
“Chiêm ma ma có địa vị cao như vậy, nếu các tỷ muội trong phủ đều có thể cùng học tập thì sẽ rất có ích đối với cô nương nhà chúng ta…Nếu Nhị thúc và Tam thúc biết các cô nương nhà chúng ta đều có thể được lợi, nhất định sẽ cảm kích phụ thân.”
Nghe vậy, lão Thái Quân trầm tư.