*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trở lại trên xe, tiểu thiếu gia tự giác mà ngồi vị trí điều khiển, chờ Tạ Văn Hàm ngồi lên xe, mới có chút giận dỗi mà xoay đầu lại, một hồi lâu mới nghẹn ngào nói: “Cậu không phải nói……”
Cậu chán ghét hắn sao?
Thầm nghĩ đến mấy bức ảnh trước, tiểu thiếu gia đem năm chữ này nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu, làm ra một bộ tiểu thiếu gia kiêu ngạo ương ngạnh, vênh váo tự đắc nói: “Cậu vì cái gì muốn đi giúp bọn hắn?!”
Ngữ khi chất vấn, thái độ cao ngạo, như vậy bọn họ liền sẽ không hoài nghi một câu trên mặt hắn đi? Liền sẽ không hoài nghi Tạ Văn Hàm đi?
Tiểu thiếu gia trong lòng khổ buồn.
Hắn chưa bao giờ là một người cẩn thận săn sóc, từ trước đến nay tùy hứng làm bậy, nhưng không biết vì cái gì, lúc này đây lại phá lệ cẩn thận, rõ ràng biết hậu kỳ có thể cắt, lại vẫn là……
……Liền cái vết nhơ đều không muốn giữ.
Chính mình rốt cuộc là làm sao vậy?
Tiểu thiếu gia nhướng mày, thấy Tạ Văn Hàm còn không đáp lại, trong lòng không khỏi càng buồn vài phần,
Đây là trả giá khi giả người xấu sao?
Một hồi lâu, Nhϊếp Thịnh Huy mới nghe được Tạ Văn Hàm lười biếng thanh âm, "Nếu anh muốn thì giúp đi.”
Nhϊếp Thịnh Huy: “……”
Lại qua một hồi lâu, Nhϊếp Thịnh Huy rầu rĩ nói: “……Vừa nãy……”
“Thực xin lỗi.”
“Cậu mắng tôi đi, tôi sẽ không cãi lại.”
Tiểu thiếu gia đầu đều cúi thấp vài phần, thân mình tựa hồ cũng lùn vài phần, nhưng khóe môi gắt gao mà mím chặt, hiện ra vài phần quật cường.
Lúc này vừa vặn là đèn đỏ, xe ngừng lại,
Nhϊếp Thịnh Huy đã chuẩn bị tốt tâm lý, quyết định mặc kệ Tạ Văn Hàm nói cái gì đều không cãi lại, ai bảo hắn miệng tiện a? Bị mắng cũng phải,
……Đương nhiên, nếu Tạ Văn Hàm có thể mắng nhẹ một chút thì tốt rồi.
Nhϊếp Thịnh Huy trong khổ nghĩ vui.
Sau đó, Nhϊếp Thịnh Huy nghe thấy bên người truyền đến tiếng cười.
Ngay từ đầu, chỉ có một chút, thập phần mềm nhẹ, dần dần, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, Nhϊếp Thịnh Huy không tự chủ được mà nhìn qua, chỉ thấy Tạ Văn Hàm cười đến không dừng được, toàn bộ đều dán ở lưng ghế, che lại bụng chính mình cười không ngừng,
Sau đó, tiếng cười cũng dần dần từ hàng phía sau truyền đến.
Tiểu thiếu gia mặt dần dần đỏ lên, càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ ——
Tạ Văn Hàm tiếng cười đột nhiên dừng lại, hắn nhịn không được xoa sợi tóc tiểu thiếu gia, cười ha ha nói: “Tiểu thiếu gia, có người nào nói anh thật sự rất đáng yêu hay không a?”
“Cậu cậu cậu cậu……Cậu mới đáng yêu!” Tiểu thiếu gia mặt đỏ đều nhảy dựng lên, “Cả nhà cậu đều đáng yêu!!”
“Tôi xác thật thập phần đáng yêu a,” Tạ Văn Hàm cười tủm tỉm nói, “ Thiếu niên mê người lại giàu có mị lực như tôi, xác thật thập phần đáng yêu thích a.”
“Cậu cậu cậu cậu cậu ——!”
Tiểu thiếu gia ngay cả lời nói đều không nói được.
Lúc này, Tạ Văn Hàm chậm rì rì mà chỉ chỉ phía trước, có chút cười xấu xa mà nói: “Đèn xanh nha ~”
Tiểu thiếu gia: ——!!!!
Xe nháy mắt chạy như bay đi ra ngoài, tiểu thiếu gia gắt gao mà nhìn chằm chằm con đường phía trước, nhưng nhiệt độ trên mặt chưa giảm, đáy lòng lại không biết vì cái gì, thế nhưng chậm rãi sinh ra vài phần ngọt ngào,
Phảng phất như chờ đợi mấy trăm năm, rốt cuộc chờ đợi trái cây ngọt ngào, chỉ nhẹ nhàng ngửi một ngụm, liền có một loại hương thơm xưa nay chưa từng có rót vào đáy lòng hắn, chậm rãi thấu nhập chỗ sâu linh hồn của hắn,
Phảng phất có thể……Đánh thức chỗ sâu trong linh hồn......Dã thú đang ngủ say.
Trước mắt phảng phất hiện lên hình ảnh lộn xộn, lại phảng phất không có, nhiệt độ trên mặt tiểu thiếu gia càng ngày càng cao, chậm rãi lan đến bên tai hắn,
Hắn không tự chủ được mà liếʍ liếʍ cánh môi mình,
Tựa hồ là……Có chút khát.
Ở một góc không người có thể nhìn đến, đôi mắt Nhϊếp Thịnh Huy một chút một chút mà trầm xuống,
Con ngươi đen đặc kia, tựa hồ ẩn ẩn tản ra màu đỏ nhạt.
**
Nhiệm vụ lần này cơ hồ có thể xem như lao động chân tay thuần túy.
Này một mảnh nước không chừng sẽ nhảy ra các loại hoa mai cọc, đồng thời cũng không chừng sẽ xuất hiện các loại bao cát phi thường nặng, có thể trực tiếp đem người đánh ngã, mà bọn họ cần phải làm là, dẫm lên nước nhảy tới hoa mai cọc thuận lợi đến bờ bên kia, nếu thành công, có thể bắt được nhiệm vụ cuối cùng.
*梅花桩Cái này hoa mai cọc không chỉ kiểm tra tố chất tâm lý người, đồng dạng kiểm tra năng lực phối hợp, năng lực phản ứng, tốc độ nhanh nhẹn, sức bật, lá gan, phải biết rằng, khi đạp lên một khối hoa mai cọc, khối hoa mai cọc tiếp theo còn không biết ở nơi nào, cho nên nhất định phải mắt tinh thân nhạn mới có thể nhảy qua, nếu hai hoa mai cọc chênh lệch quá lớn, nhất định có lá gan mới có thể nhảy, không nhảy hoặc tốc độ quá chậm mà nói chính là bị bao cát trực tiếp đập trúng, nếu không cũng chính là trực tiếp nhảy vào trong nước, dù sao đều tính thất bại.
Ở trong trí nhớ nguyên chủ, cơ hồ toàn bộ tiểu tổ mắc ở đây đều chết đi sống lại, tiểu thiếu gia càng là tới tới lui lui rơi mười mấy lần, trên đùi đều xanh một mảnh, mà nguyên chủ bởi vì trên người bị thương cho nên không nhảy, nhưng hắn cũng không cùng tiểu thiếu gia giải thích nguyên nhân, tiểu thiếu gia ép hỏi hắn vì cái gì không nhảy, hắn vẫn luôn bảo trì trầm mặc, cuối cùng tiểu thiếu gia bởi vì nguyên chủ không nhảy đã tính tình nổi lên, thiếu chút nữa liền ngừng ghi lại.
Mà nơi này, cũng làm nguyên chủ bị người xem mắng đến chết tiết.
Mà Tạ Văn Hàm đồng dạng cũng không có tính toán nhảy.
Cái này có hạn chế thời gian, mỗi tiểu đội mỗi một lần chỉ có thể một người nhảy cái này hoa mai cọc, sau khi thất bại phải chờ đợi mười phút sau đó một lần nữa xếp hàng, hiện tại nơi này chỉ có một tổ Tạ Văn Hàm, cho nên phân đoạn xếp hàng có thể bỏ.
Vòng thứ nhất, tiểu thiếu gia xung phong nhận việc muốn đi thử, bọn họ đều mang theo áo tắm, tiểu thiếu gia cầm áo tắm muốn đổi, bị Tạ Văn Hàm liền cùng người mang áo tắm ngăn cản.
“Cậu cậu cậu……Cậu làm gì!” Tiểu thiếu gia trừng mắt Tạ Văn Hàm, không có vài phần tự tin mà nói.
“Anh biết này một vòng nguy hiểm không?” Tạ Văn Hàm ngữ khí nhàn nhạt nói, “Này nước cũng không tính sâu, nhìn ra cũng là 1 mét, phía dưới là đá phiến, lại còn có cọc gỗ kia, nếu anh bị bao cát đánh trúng trực tiếp rơi xuống nước, có khả năng sẽ trực tiếp đập vào cọc gỗ, đến lúc đó nói không chừng sẽ bị thương.”
“Hơn nữa, nếu hai hoa mai cọc chênh lệch quá lớn, lấy tính cách anh, khẳng định sẽ trực tiếp nhảy qua đi, nhưng trên chân chúng ta đều dính nước, ướt, không đứng vững rất có thể sẽ trượt xuống, anh sẽ theo bản năng mà bám vào hoa mai cọc, chân cũng rất có khả năng sẽ đập vào hoa mai cọc, vẫn như cũ có khả năng bị thương.”
Hoa mai cọc nơi này hoàn toàn lên xuống, không có quy luật gì, chẳng qua một lần chỉ biết dâng lên một hoa mai cọc, kỳ thật cũng là một trò chơi kiểm tra nhân phẩm cùng giá trị may mắn.
Tiểu thiếu gia do dự một chút, vỗ ngực mình nói: “Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận!”
Tạ Văn Hàm hơi hơi gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Chúng ta không cần đi thường xuyên như vậy, thứ này không quá tốt, mọi người đều ở chỗ này, chậm rãi tổng kết quy luật.”
“Ừm.” Tiểu thiếu gia gật gật đầu, quay đầu đi phòng thay đồ thay đổi áo tắm, sau đó hắn bắt đầu thử lần đầu tiên.
Rơi xuống nước.
Như trong dự kiến.
Tiểu thiếu gia bọc một cái áo tắm lớn đi tới, thở ngắn than dài, thứ này thật sự quá khổ sở.
Ở thời gian kế tiếp, tiểu thiếu gia lục tục thử lại rất nhiều lần, vẫn như cũ đều rơi xuống nước,
Thời điểm một lần cuối cùng, hắn trực tiếp gõ hoa mai cọc, sau đó trực tiếp bị đập vào trong nước, phát ra âm thanh không,
Đạo diễn tùy thân Nhϊếp Thịnh Huy đều sợ ngây người!
Tiểu thiếu gia nếu bị thương, nàng làm đạo diễn có thể không còn đường sống!!
Đạo diễn tùy thân tỉ mỉ mà kiểm tra tiểu thiếu gia một chút, bởi vì nghe theo kiến nghị Tạ Văn Hàm, cho nên tiểu thiếu gia từ cái đầu gối đến cổ tay, lúc này đây bị thương không nặng, dấu vết đều không có lưu, đạo diễn tùy thân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra,
Thời điểm tiểu thiếu gia đi tắm rửa, đạo diễn tùy thân đi đến bên người Tạ Văn Hàm, nhỏ giọng nói: “Anh Hàm, cậu xem anh Huy chúng tôi phía trước phía sau cũng xuống nước năm sáu lần, như thế nào cũng nên nghỉ một lát đi?”
“Tổ cậu chỉ có hai người anh Huy cùng cậu, cũng nên chiếu cố nhau một chút, anh Huy nếu thật sự bị thương, chúng ta cũng đều khó coi, cậu nhìn xem, bằng không kế tiếp đến cậu đi?”
Tạ Văn Hàm lắc lắc đầu, “Tôi không thể đi.”
Đạo diễn tùy thân căn bản không nghĩ tới Tạ Văn Hàm sẽ cự tuyệt, theo lý thuyết Nhϊếp Thịnh Huy đều đi năm sáu lần, Tạ Văn Hàm tổng nên đi hai lần, còn có thể cái gì đều để Nhϊếp Thịnh Huy làm?
Kết quả Tạ Văn Hàm thế nhưng thật sự cự tuyệt!
“Cậu vì cái gì không thể đi?” Đạo diễn tùy thân đều có chút nóng nảy, “Anh Huy chúng tôi xuống nước năm sáu lần, một lần cuối cùng bị quăng ngã tàn nhẫn như vậy, anh Huy cũng không nói qua cái gì? Mọi người đều là tới quay tiết mục, như thế nào anh Huy có thể xuống nước cậu liền không thể?”
“Cậu thật đúng là tính toán mặc kệ nhiệm vụ chỉ từ bên cạnh nhìn?”
Nhϊếp Thịnh Huy từ nước đi ra, liền nhìn đạo diễn tùy thân của mình ở bên người Tạ Văn Hàm nói gì đó, tư thế rất gần, thế nhưng có một loại cảm giác thân mật, lập tức đôi mắt liền trầm xuống,
Nàng đang làm cái gì?!
Trong lòng vô cớ nảy lên một cỗ tức giận, Nhϊếp Thịnh Huy đi nhanh tới bên chỗ Tạ Văn Hàm,
Mà lúc này, Tạ Văn Hàm mơ mơ hồ hồ nghe được một thanh âm,
—— “Mau mau mau!! Tới rồi tới rồi! Lại nhanh lên!”
—— “Tới tới! Anh Triết nhanh một chút!!”
Bọn họ tới, Tạ Văn Hàm hơi hơi cong cong khóe môi,
Mà lúc này, một thanh âm phẫn nộ ở bên tai Tạ Văn Hàm vang lên, nói năng có khí phách nói: “Tôi xuống!”
“Tôi xuống nước! Cậu ta không cần xuống!”
Thời điểm tiểu thiếu gia nói những lời này, phá lệ bá khí trắc lậu.
Đạo diễn tùy thân tựa hồ có chút bị dọa.
Mà lúc này, Tạ Văn Hàm đột nhiên kéo lên ống quần chính mình, vết sẹo đáng sợ tức khắc xuất hiện ở trong mắt mọi người,
Hắn hơi hơi rũ mắt, nhẹ giọng nói: “……Xin lỗi, nhưng mà tôi thật sự không thể xuống nước.”
Những miệng vết thương dữ tợn, huyết nhục kinh khủng, thoạt nhìn phá lệ đáng sợ, thậm chí còn có mấy nơi như vậy, đang chảy ra nước mủ trong suốt,
Làm ngực Nhϊếp Thịnh Huy kịch liệt đau đớn,
“Cậu như thế nào bị thương thành như vậy?!”
Bên trong thanh âm tiểu thiếu gia, cơ hồ mang vài phần khóc nức nở.
“Ai làm cậu biến thành như vậy?!”
Khi Hà Chấn Triết bọn họ đuổi tới, chính là thấy một màn như vậy,
Miệng vết thương ở cẳng chân Tạ Văn Hàm quả thực nhìn đến ghê người, bọn họ theo bản năng mà đứng ngốc tại chỗ, không dám tin tưởng mà nhìn một màn này,
Tạ Văn Hàm xuyên thấu qua đám người, liếc mắt nhìn Hà Chấn Triết một cái, trong phút chốc, Hà Chấn Triết chỉ cảm thấy có một loại dự cảm không tốt,
Sau đó, hắn liền nghe được Tạ Văn Hàm nhẹ giọng nói: “Không có gì.”
“Bất quá là giúp người chắn một chút mà thôi.”
Thong thả nện bước, bộ dáng vô lực, hết thảy hết thảy, đều có đáp án.
“Này đã rất lâu đi?” Nhϊếp Thịnh Huy nâng lên cẳng chân Tạ Văn Hàm, hốc mắt đều chua xót, “Chẳng lẽ không có người biết cậu bị thương sao?! Cậu bị thương còn tham gia tổng nghệ này, cậu là không muốn chân mình nữa sao?!”
Tạ Văn Hàm nhẹ nhàng mà nở nụ cười, nói: “Nghèo a, không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng a.”
“Cậu câm miệng!” Nhϊếp Thịnh Huy nổi giận đùng đùng nói, "Tôi thay cậu trả!”
“Cậu còn không có nói cho tôi, chẳng lẽ không có người biết cậu bị thương sao?! Vì cái gì ngay cả người chiếu cố cũng không có? Cậu vì cái gì không nói?!”
“Cậu thật là……Cậu thật là tức chết tôi!”
Tiểu thiếu gia đỏ con mắt quát.
Hà Chấn Triết theo bản năng mà rụt cổ, thậm chí xúc động muốn quay đầu chạy,
Mà ánh mắt những người khác trong tiểu đội, không tự chủ được mà rơi xuống trên người Hà Chấn Triết,
……Hà Chấn Triết cùng Tạ Văn Hàm cùng một công ty một người đại diện, nghe nói còn ở cùng một ký túc xá, tham gia tiết mục cũng là một chiếc bảo mẫu xe đưa tới đây, theo lý thuyết không nên không biết Tạ Văn Hàm bị thương a,
Trong lòng Hà Chấn Triết chuông cảnh báo vang lên, trong đầu liều mạng vận chuyển, muốn tìm ra một lý do đường hoàng,
—— đáng chết, hắn không nghĩ tới Tạ Văn Hàm thế nhưng sẽ làm như vậy!
Mà lúc này, Nhϊếp Thịnh Huy đã chú ý tới ánh mắt mọi người, hắn đem chân Tạ Văn Hàm nhẹ nhàng buông, sau đó sải bước mà đi tới, gằn từng chữ một nói: “Các người đều nhìn hắn làm cái gì?”
Không đợi mọi người trả lời, Nhϊếp Thịnh Huy lại lạnh lùng mà nhìn Hà Chấn Triết, cười lạnh nói: “Mày hình như là bạn cùng phòng Tạ Văn Hàm.”
“Mày có biết Tạ Văn Hàm bị thương hay không, hả?”
——!!!
——!!!!
Hà Chấn Triết chỉ cảm thấy đại não chính mình muốn nổ tung!
Nhưng mà lúc này, hắn không tự chủ được mà nhìn tới đôi mắt Tạ Văn Hàm,
Sau đó, hắn từ trong mắt Tạ Văn Hàm thấy được ý cười,
—— cố ý!
—— Tạ Văn Hàm là cố ý!!