“Đã mười năm a, thời gian đến thật nhanh.”
Tạ Văn Hàm dùng thìa quấy đồ ngọt trong tay, hơi mang vài phần cảm thán mà nói.
“Khoảng cách lúc trước tôi cùng em gặp nhau trước mười năm, đã qua ước chừng mười hai năm.” Thi Diệu Hi đem điểm tâm Tạ Văn Hàm thích đặt trước mặt Tạ Văn Hàm, nhàn nhạt sửa đúng mà nói.
Tạ Văn Hàm: “……”
Trầm mặc một hồi lâu, Tạ Văn Hàm thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Anh cũng thật cố chấp.”
Nói chung, Tạ Văn Hàm cũng không thích để quá nhiều tình cảm cùng thời gian vào những thế giới này, tình cảm con người rất kỳ diệu, có lẽ sẽ theo thời gian trôi đi mà dần dần lãng quên, nhưng cũng sẽ theo thời gian trôi đi mà khắc sâu vào ký ức, nay lại càng khắc sâu ở trong đầu, mỗi một lần hồi ức, trong lòng lại thêm một lần nhói đau.
Theo như lời hệ thống, ở trước hắn, nó cũng trói định qua không ít người, nhưng đại đa số những người bên trong đó, đều bị hủy bởi một chữ “Tình” này.
Có được, mất đi, có được, mất đi, bản thân chính là một sự kiện tuần hoàn đáng sợ, một lần hai lần có lẽ không có gì, tám lần mười lần liền hằn sau ở trong lòng, 80 lần 100 lần, rất khó để giãy giụa ra từ trong vũng bùn,
Tình cảm con người thật sự quá kỳ diệu, rất nhiều chuyện đều nói là dễ dàng, làm thì lại thập phần khó khăn, lại nói tiếp nhất sinh nhất thế nhất song nhân đơn giản cỡ nào, nhưng thế gian lại có mấy ai có thể làm được? Quân đã vô tình ta liền từ bỏ, lại nói tiếp là đơn giản giống nhau, nhưng lại có mấy ai có thể làm được? Gia đình “Quỷ hút máu” bức ép con gái giúp đỡ con trai có cỡ nào đáng giận, nhưng lại có mấy ai có thể thật sự từ trong gia đình này thoát ra?
*《画堂春·一生一代一双人》: là một bài thơ của nhà thơ triều đại nhà Thanh 纳兰性德. Sự rời rạc của các từ được sử dụng như một câu, nói rằng một cặp đôi yêu nhau đã bị chia tay mà không có lý do, không có câu chuyện liên quan hoặc cốt truyện cụ thể.
Một chữ “Tình” này, thật sự quá mức kỳ diệu, có người có thể buông hết thảy mà quay đầu lại, mà có người vài thập niên hoặc cả đời đều không thể buông,
Mà thường thường, theo thời gian trôi đi, tuổi tác, tính cách tình cảm, cũng đều sẽ thay đổi.
Trong lịch sử những anh minh thần võ quân vương, lúc tuổi già đã phạm phải sự việc mà bọn họ cả đời không khinh thường? Đã từng cỡ nào là hùng tài đại lược, anh minh thần võ, cấp tiến mạo hiểm, dứt khoát quả quyết, thậm chí có thể nói là lãnh khốc vô tình, lúc tuổi già lại trở nên mềm yếu, cho dù đem hết thảy hắc ám xấu xí ở trước mặt hắn, hắn cũng muốn lo lắng che lấp một chút, dẫn tới để lại cho đời quân vương kế tiếp, thế nhưng là vô số cục diện rối rắm.
Còn có rất nhiều người, thời tuổi trẻ không màng tất cả, đùa bỡn tình cảm, lãnh khốc lại vô tình, nhưng khi tuổi già, lại cảm thấy cô đơn tịch mịch, hy vọng có người có thể cho hắn một chút ấm áp.
Mà hệ thống đã từng trói định những người đó, cũng là như thế này.
Lúc ban đầu, bọn họ cũng không để bụng tình cảm, xuyên qua vô số thế giới, kiêu ngạo lại tùy ý, nhưng dần dần, theo thời gian trôi đi, xuyên qua mấy chục mấy trăm thế giới, bọn họ vẫn sẽ cảm thấy tịch mịch, cô độc, khổ sở, sau đó bắt đầu thử tính vươn một chân ra, nhưng dần dần mà ở trong vũng bùn giãy giụa không thể thoát ra, cuối cùng tự nguyện trầm luân hủy diệt,
Người a, xét cho cùng là sinh vật quần cư, có bản tính mong muốn khát vọng tình cảm.
Một số người này, đối với Tạ Văn Hàm mà nói, đều là vết xe đổ.
Hắn sẽ không dành thời gian quá dài ở một thế giới, mười năm hai mươi năm cũng không sai biệt lắm, cũng sẽ tận lực giảm thiểu tiếp xúc với người thế giới kia, giảm thiểu va chạm tình cảm với người cùng thế giới kia,
Đối với người những thế giới đó, tình cảm này bất quá là vài thập niên, luân hồi chuyển thế quét sạch ký ức, từ đó sẽ không bao giờ nhớ rõ Tạ Văn Hàm hắn, mà đối với hắn mà nói, lại là ký ức vĩnh hằng bất diệt, vĩnh viễn vĩnh viễn, sống ở trong đầu.
Hắn chưa từng nghĩ tới muốn tìm người yêu, cho dù ngẫu nhiên bừng tỉnh từ giấc mộng vào đêm khuya, lại tĩnh lặng u ám, hơi lạnh của gió từ từ thổi tới, trong lòng tự nhiên mà sinh một ít tịch mịch, nhưng mà……
……Nhưng mà tìm một người yêu, đối với người như bọn họ mà nói, không khác gì mật đường độc dược,
……Nhất thời vui mừng sung sướиɠ, vô số bi ai thống khổ,
Không biết khi nào, là có thể bịt kín máu cổ họng, độc triệt nội tâm.
Thi Diệu Hi lẳng lặng mà nhìn hắn.
Tạ Văn Hàm than nhẹ một tiếng, thành khẩn nói: “Lãng phí thời gian ở trên người tôi, không đáng.”
Thi Diệu Hi đổi điểm tâm Tạ Văn Hàm không thích sang phía chính mình, đem điểm tâm Tạ Văn Hàm thích ăn đưa qua đi, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nói: “Em lại không phải tôi, lại có thể kết luận cho tôi như thế nào a?”
“Tôi cảm thấy đáng giá, liền đáng giá.”
Thi Diệu Hi ngẩng đầu lên, lẳng lặng mà nhìn Tạ Văn Hàm, sau một lúc lâu nói: “Tôi cảm thấy hiện tại, liền rất tốt.”
Tạ Văn Hàm nghi hoặc mà nhìn hắn,
Thi Diệu Hi nhợt nhạt mà nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Có thể thấy em, ở bên cạnh em, cũng đã thực tốt.”
Tạ Văn Hàm trầm mặc trong chốc lát, thở dài một tiếng, nghiêm túc nói: “Lấy điều kiện của anh, không thể tìm được dạng người gì? Buông tôi, đi tìm một người có thể ở bên anh cả đời đi.”
Thi Diệu Hi không đáp lời, chỉ lẳng lặng mà ngồi ở chỗ kia.
“Anh hiểu biết tôi sao? Anh quen thuộc tôi sao? Nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta mười mấy năm cũng không có tiếp xúc qua, anh……”
Tạ Văn Hàm nói còn chưa nói xong, liền nghe được Thi Diệu Hi nhàn nhạt nói: “Em không phải "hắn".”
Tạ Văn Hàm thanh âm tức khắc đột nhiên im bặt.
Thi Diệu Hi ngẩng đầu lên, lẳng lặng mà nhìn Tạ Văn Hàm, tâm bình khí hòa nói: “Như vậy là đã đủ hiểu chưa?”
“Anh gặp được người kia, là em, chỉ có em.”
Tạ Văn Hàm ánh mắt hơi trầm xuống.
Thi Diệu Hi nở nụ cười, hắn lúc này tươi cười, có vẻ phá lệ ôn hòa.
“Em khẳng định cảm thấy rất kỳ quái đúng không?”
“Anh đã từng có một giấc mộng, tìm kiếm cả đời, đều không có tìm được người anh muốn tìm kia.”
“Anh vẫn luôn chờ, vẫn luôn chờ, không có chờ được y.”
“Anh biết y sẽ không tới, cho nên anh chỉ có thể đi một thế giới khác tìm y.”
“Không có y, sống không thú vị.”
Tạ Văn Hàm giữa mày hơi hơi nhăn lại, ở thế giới nguyên chủ, Thi Diệu Hi xác thật đi rất sớm,
Trên cơ bản chính là khi nguyên chủ qua đời một năm, Thi Diệu Hi liền qua đời,
Vô bệnh vô tai, liền như vậy đi, cực kỳ đột ngột.
“Em sắp rời đi, có phải hay không?”
Thi Diệu Hi thanh âm thực nhẹ, nhưng ngữ khí lại phá lệ chắc chắn, cảm xúc cũng thập phần bình tĩnh, tựa hồ đã sớm dự đoán đến kết quả này,
“Không quan trọng,” Thi Diệu Hi đem một cái hộp đưa cho Tạ Văn Hàm, “Nhận lấy nó, được không?”
Tạ Văn Hàm mở cái hộp kia ra, một cỗ mùi hương bạc hà truyền đến,
Đây là một hộp bạc hà phơi khô,
“Nếu……” Tạ Văn Hàm chậm rì rì nói, “Nếu về sau còn sẽ gặp nhau, tôi liền cùng anh hoàn thành "Mười năm chi ước", thế nào?”
Thi Diệu Hi đôi mắt đột nhiên sáng lên, giống như có ngọn lửa thiêu đốt,
“Được.”
Hắn nghe được chính mình nói như vậy.
Tạ Văn Hàm rời đi.
Thi Diệu Hi chậm rãi mở to mắt, hắn bước nhanh đi đến phía trước cửa sổ, nhìn Tạ Văn Hàm chậm rãi đi ra, sau đó dần dần, một chút một chút mà biến mất ở trong tầm mắt hắn,
Bọn họ sẽ lại một lần tương ngộ,
Thi Diệu Hi chắc chắn mà thầm nghĩ,
Một thế giới này, còn chưa phải đieme kết thúc của bọn họ,
Hắn sẽ luôn trở lại bên cạnh thiếu niên của hắn,
Mười năm chi ước, sẽ thành hiện thực.
Tạ Văn Hàm nhìn hộp trong tay, bạc hà khô trong hộp nhỏ tản ra mùi hương động lòng người,
Hắn chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí,
Ý nghĩa hoa bạc hà là: Chờ mong cùng người lại một lần tương ngộ.
Có khả năng sao?
Tạ Văn Hàm ánh mắt hơi lóe, mang vài phần hờ hững,
Không cần chờ mong, liền sẽ không khổ sở,
Làm một nhiệm vụ giả xuyên qua thời không, hắn có giác ngộ như vậy.
Tthế giới tiếp theo sẽ là bộ dạng gì nha?
Hắn sớm nên rời đi.
Tạ Văn Hàm thuận thế đem hộp bạc hà khô nhỏ vào túi, hắn ngửa đầu nhắm hai mắt lại,
“Đừng quấy rầy ta,” Tạ Văn Hàm đối hệ thống nói, “Ta muốn ngủ trong chốc lát.”
Cả đời Tạ Văn Hàm, mệnh danh là một truyền kỳ.
Lý lịch huy hoàng làm người ta khϊếp sợ, giải thưởng lớn lớn bé bé bị hắn cầm đến mỏi tay, cuối cùng kết thúc lấy giải Nhân vật Vàng vật lý học cùng văn học, hắn là người Hoa Quốc trong lịch sử đầu tiên trong giới lấy được hai giải thưởng lớn, tên của hắn được ghi vào sử sách!
Thời điểm Tạ Văn Hàm ở lễ trao giải bắt được hai giải Nhân vật Vàng, hắn đứng ở trên đài dùng ngôn ngữ Hoa Quốc đọc xong diễn văn, dưới đài người Hoa đều chảy xuống nước mắt, không phải người Hoa La Quốc, không phải người Hoa Nhuyễn Quốc, mà là người Hoa Quốc chính gốc!
Đứng ở phía trên đài lãnh thưởng, cầm giải thưởng lớn độc nhất toàn thế giới, cái loại tự hào cảm cùng kiêu ngạo làm người ta lệ nóng doanh tròng, cùng ngày, nửa Hoa Quốc đều kinh động, ngày hôm sau, toàn bộ Hoa Quốc đều oanh động!
Tạ Văn Hàm mới chỉ có 32 tuổi, tương lai hắn còn rất dài, ít nhất còn có thể tiếp tục công tác ba mươi năm, hắn sẽ cho Hoa Quốc lưu lại càng nhiều huy hoàng cùng kiêu ngạo,
Một ngày, Tạ Văn Hàm cơ hồ thống trị, mặc kệ là Weibo, blog, diễn đàn, hoặc là các của trang web lớn, công cụ tìm kiếm, đều là tên Tạ Văn Hàm, hắn được ca ngợi là người Hoa Quốc đệ nhất, hắn là Hoa Quốc kiêu ngạo, bọn họ đối hắn đầy cõi lòng chờ mong, chờ mong hắn sẽ cho Hoa Quốc mang đến càng nhiều kiêu ngạo cùng tự hào,
Sau đó, hắn qua đời.
Ngày thứ ba sau khi hắn bắt được giải Nhân vật Vàng vật lý cùng văn học, hắn qua đời ở trong nhà, thập phần an tĩnh, tựa hồ là qua đời trong lúc ngủ mơ, thời điểm được người phát hiện, thi thể đều lạnh,
Mà di chúc hắn, cũng rất nhanh được người công bố ra, hết thảy cơ hồ đều quyên cho quốc gia, chỉ có một bộ phận để lại cho cha mẹ hắn, những năm gần đây đứa trẻ được hắn cứu trợ qua, quyên giúp qua, trợ giúp qua đều lục tục hai ngày tới Đế đô, lúc đưa tang Tạ Văn Hàm, vạn người khóc nỉ non, cả nước thương tiếc.
Hot search phá lệ mà liên tục ba ngày không có bất luận tin tức bát quái nào, không có bất luận minh tinh dám ở lúc này đi mua hot search, liếc mắt một cái, cơ hồ hơn chục cái đều liên quan đến Tạ Văn Hàm, sinh mệnh trẻ tuổi của hắn, đã làm quá nhiều thành tích vĩ đại, cũng làm quá nhiều sự tích quan trọng, đến nay tranh hắn đều treo ở Hoa Đại, cùng với những sinh viên tốt nghiệp ưu tú Hoa Đại đã từng vì quốc gia cống hiến, nhận được vô số sự kính trọng và ngưỡng mộ của học sinh tới Hoa Đại,
Một ngày khi hắn đi, làm vô số người thề muốn thi đậu Hoa Đại, làm học đệ học muội của hắn, chẳng sợ hắn không có cách nào gọi bọn hắn một tiếng học đệ học muội.
Mà đưa tang Tạ Văn Hàm ngày thứ ba, Thi Diệu Hi cũng qua đời.
Di chúc của hắn cùng Tạ Văn Hàm cơ hồ tương tự, một bộ phận quyên cho quốc gia, một bộ phận để lại cho cha mẹ Tạ Văn Hàm, còn có một bộ phận, để lại cho quỹ hội hắn sáng chế kia,
Từng ấy năm tới nay, quỹ hội trợ giúp rất nhiều yêu cầu trợ giúp học sinh trẻ tuổi, vô luận là thành niên hay vị thành niên, còn có một bộ phận lão sư cũng từ quỹ hội được trợ giúp, phong cách học tập Hoa Quốc lần lượt được quét sạch, đã từng giận mà không dám nói gì, thậm chí chỉ có thể nén giận, hiện tại thường thường đã không tồn tại,
Thậm chí còn đẩy mạnh tính lành mạnh của Hoa Quốc, rất nhiều pháp luật trong mấy năm nay một chút một chút mà hoàn thiện, bảo hộ mỗi một công dân Hoa Quốc, mà hiện tại, Thi Diệu Hi cũng rời đi.
Trong vòng một tuần, mất đi hai người có cống hiến phát triển Hoa Quốc, dân chúng Hoa Quốc tự phát vì Tạ Văn Hàm cùng Thi Diệu Hi ai điếu cầu nguyện, chúc phúc bọn họ vãng sinh cực lạc.
*Vãng sinh cực lạc có nghĩa là khi hết nghiệp chết được sinh về thế giới Tây phương cực lạc - một thế giới giống như thế giới chúng ta đang sống hiện tại. Nhưng thế giới đó không hề có chiến tranh, thiên tai, hiểm nạn, tai họa, nghèo đói, bệnh tật tai ương cùng các sự kiện đau khổ khác mà thế giới chúng ta đang cưu mang. Dân chúng trên thế giới đó toàn hưởng những điều vui thú cực kỳ khoái lạc, không thể dùng bút mực nào để diển tả được.
Thời điểm Thi Diệu Hi qua đời, cũng phi thường an tĩnh, hắn ngồi ở trên ghế bập bênh, trong tay còn cầm một cái bình nhỏ,
Bên trong tất cả đều là bạc hà, mùi hương bạc hà quanh quẩn ở xung quanh hắn,
……Hàm Hàm, tôi tới tìm em.
…..Tôi muốn cùng em, một lần tương ngộ, Hàm Hàm.
**
Tạ Văn Hàm lại một lần mở to mắt, chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh quen thuộc quanh quẩn ở linh hồn của hắn, linh hồn phảng phất toàn bộ được ngâm với nước ấm, làm hắn nhịn không được than thở thỏa mãn,
“Ký chủ ký chủ!” Hệ thống hưng phấn mà kêu lên, “Chúng ta có đi thế giới tiếp theo hay không?”
“Ừm.”
Tạ Văn Hàm gật gật đầu, hệ thống thoải mái nói: “Được rồi!”
Lúc này đây, là một thế giới tương đối phức tạp.
Tạ Văn Hàm còn không kịp hấp thu ký ức nguyên chủ, liền nghe được bên người một thanh âm đầy cõi lòng áp lực cùng bất mãn, “Không phải chứ? Tôi cùng Tạ Văn Hàm một tổ a? Oh my god!”
Tạ Văn Hàm ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy thiếu niên kia làm ra một bộ khoa trương, lại chạm vào lại nhảy, toàn thân trên dưới mỗi một tế bào tựa hồ đều kháng cự Tạ Văn Hàm, tuy rằng khóe môi mang theo vài phần độ cung, thoạt nhìn như là đang cười, nhưng Tạ Văn Hàm vẫn như cũ có thể cảm nhận được loại oán giận cùng chán ghét của thiến niên này,
“Được rồi được rồi, Dịch ca, anh giả bộ cái gì, cũng không biết ngày hôm qua là ai nói với tôi muốn cùng Hàm ca một tổ, nghĩ da đầu đều tê dại, nếu có thể cùng Hàm ca một tổ, anh làm cái gì đều nguyện ý,” một người trẻ tuổi cao cao gầy gầy cười nói, “Dịch ca, lời này có phải anh nói hay không?”
“Oh my god!” Thiếu niên được xưng là Dịch ca làm ra một bộ trời sụp đất nứt nẻ, trực tiếp quỳ gối trên mặt cỏ, “Cậu không thể ở trước mặt thần tượng tháo mặt nạ của fans xuống a! Cậu biết tôi nỗ lực cỡ nào mới đè nén tâm tình kích động của mình không!”
Mọi người đều nở nụ cười, nhưng chỉ có Tạ Văn Hàm cảm nhận được, sự bài xích đến từ thiếu niên này thậm chí với mọi người xung quanh.
“Con người của tôi nha, chính là không thể nhìn người khác tốt, Dịch ca nếu thích Hàm ca như vậy, tôi còn cố tình không cho bọn họ ở bên nhau!” Một người thanh niên cao lớn đứng dậy, sau đó cao cao mà giơ lên tay, lớn tiếng nói, "Tôi phải dùng phù cường chế phù.”
“Cường chế Dịch ca cùng chúng ta một tổ!”
“Cậu thật tàn nhẫn!” Thiếu niên được xưng là “Dịch ca” che lại ngực mình chỉ trích nói, “Cậu như thế nào nhẫn tâm chia cắt tôi cùng Hàm ca! Cậu có biết tâm tình kích động của một fans rốt cuộc có thể cùng thần tượng một tổ hay không!”
“Đây chính là tôi cầu thần bái phật suốt một tháng mới kiếm được!”
Cho dù nói như vậy, thiếu niên được xưng là “Dịch ca” vẫn như cũ nhanh chóng đứng qua,
Bên người Tạ Văn Hàm lại thành một người.
Tạ Văn Hàm duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương, hơi hơi mím môi, chú ý tới camera cách đó không xa nhắm đối diện hắn, ánh mắt hơi hơi lập loè một chút, học bộ dáng nguyên chủ thật cẩn thận mà nhìn nhìn người xung quanh, thấy bọn họ đều tránh đi đôi mắt hắn, không khỏi thần sắc buồn bã, khổ sở mà gục đầu xuống,
Trong lòng hơi hơi có chút rét run.
Những người khác đã ba người bốn người, tự kết thành một tiểu đội, chỉ có Tạ Văn Hàm, là tồn tại bị bài xích,
Không có người muốn cùng hắn một tiểu đội, bọn họ đều cho rằng hắn thật sự quá yếu, là liên lụy, cho dù hắn là người yêu Hà Chấn Triết, cũng không có đứng ra giải vây giúp hắn,
Tạ Văn Hàm giống như tùy ý mà nhìn qua đi, lại nhìn đến Hà Chấn Triết trực tiếp tránh đi đôi mắt hắn, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Đây là một hiện trường quay gameshow.
Bao gồm vài tân binh từ tới đảm nhiệm khách quý thường trú, tổng cộng mười hai cái thường trú khách quý, trừ bỏ khách quý thường trú ở ngoài, mỗi kỳ sẽ còn thêm vào một hai khách quý, như vậy một kỳ liền có 13-14 người, thời lượng một kỳ bất quá là 90 phút, cho nên màn ảnh rất trọng yếu.
Tổng nghệ này tên gọi là《 Thiếu niên siêu cấp 》, hình thức tiết mục này là mười hai vị khách quý phân tổ hoàn thành nhiệm vụ, kỳ một và kỳ hai là từ tổ tiết mục trực tiếp phân tổ, sau đều là tùy cơ rút hoặc là sử dụng đạo cụ ở một kỳ ngẫu nhiên được tới tiến hành phân tổ, sau đó tiểu tổ hợp tác hoàn thành một loạt nhiệm vụ, căn cứ xếp hạng khác nhau thu hoạch đồng vàng tương ứng, số đồng vàng sẽ được chia đều cho từng thành viên của tổ, bắt đầu từ kỳ thứ sáu, hai thành viên có số lượng đồng vàng ít nhất sẽ trực tiếp đào thải, thẳng đến khi còn lại hai người cuối cùng tiến hành tranh đấu, quán quân sẽ đạt được vương miện “Thiếu niên siêu cấp”.
Cái tổng nghệ này cũng không tệ lắm, tham gia đều là tân nhân, hoặc một hai tân nhân được yêu thích trong mùa trước, đối với tân nhân bọn họ mà nói, là một tài nguyên rất không tồi, ai cũng không muốn bị đào thải, ai cũng không muốn bị giảm bớt màn ảnh,
Thời lượng chỉ có như vậy, lại có nhiều người, màn ảnh phân phối khẳng định cũng cần “Tinh tế”, dù sao cũng là tổng nghệ, vẫn là chú ý hình tượng cùng người xem, người có năng lực mạnh cùng với bản lĩnh tổng nghệ, càng là tồn tại được hoan nghênh, cuối cùng đều chú ý cường cường liên hợp.
Mà nguyên chủ, lại là một tồn tại rất bi thảm.
Hắn đồng dạng tham gia tổng nghệ này cùng Hà Chấn Triết là quan hệ người yêu, cùng người đại diện, nguyên chủ là một tồn tại thập phần thiếu tình cảm, cho nên Hà Chấn Triết đối hắn tốt hơi một chút, hắn liền động tâm, Hà Chấn Triết tỏ tình với hắn, hắn không chút do dự liền đáp ứng,
Này kỳ thật cũng chẳng trách nguyên chủ đơn thuần thiếu tình cảm, mà là……
Nguyên chủ sống đến năm nay 21 tuổi, chưa từng cảm thụ qua một lần tư vị được người thích.
Khi ở nhà, hắn chính là tồn tại bị bỏ qua, tất cả mọi người không thích hắn, bao gồm cha mẹ hắn, anh cả, em gái cùng em trai, ngay cả người hầu cũng không muốn tới gần hắn, phảng phất tới gần hắn liền sẽ xui xẻo, nguyên chủ nỗ lực rất nhiều lần, nhưng đều vô dụng,
Hắn muốn làm việc nhà biểu hiện chính mình hiểu chuyện, nhưng có người hầu nói hắn làm cái gì đều là dư thừa; hắn tỉ mỉ vì cha mẹ, anh cả, em trai em gái chuẩn bị quà, cách mấy ngày liền có thể tìm được ở thùng rác; hắn biết mẹ hắn thích vẽ, ước chừng dùng một năm vì mẹ hắn mà chuẩn bị một bộ chân dung, không những không được mẹ khích lệ, bức tranh kia lại bị mẹ xé!
—— “Ai cho mày làm việc không đàng hoàng như vậy?! Tao cho mày đọc sách cho mày ăn mặc không phải để cho mày đi làm loại việc bỉ ổi này!”
—— “Mày đừng lãng phí thời gian mê muội mất cả ý chí, mày cút cho tao!”
—— “Còn một lần nữa, mày liền cút ra khỏi nhà cho tao!!!”
Nguyên chủ kinh sợ, nhiều lần bảo đảm chính mình không dám, mẹ mới dần dần bình ổn nguôi giận, phạt hắn ở trong phòng quỳ một đêm, để hắn suy nghĩ thanh tỉnh một chút, không làm ra sự việc làm mất mặt Tạ gia.
Nguyên chủ sợ hãi cực kỳ, quỳ hơn nửa buổi tối, lại như vậy ngủ rồi, ngày hôm sau liền bị bệnh, sau đó mẹ hắn ôn nhu mà cho hắn uống thuốc, ôn nhu mà khuyên bảo hắn, hắn lại cảm thấy mẹ là yêu hắn, trong lòng cực kỳ thỏa mãn,
Sau đó hắn liền không còn chạm vào tranh vẽ.
Chỉ là ngẫu nhiên, hắn nhìn các em trai em gái học dương cầm học thư pháp, cũng sẽ có nho nhỏ nghi hoặc, mà đáp lại hắn chính là mẹ nổi trận lôi đình cùng khóc rống thất thanh,
Mẹ nói, đây là bởi vì bọn họ đối hắn kỳ vọng cao, em trai em gái là trẻ con, chỉ cần bình đạm hoạt bát vui vẻ liền tốt, mà hắn là con thứ, về sau cần trợ giúp anh hắn, cho nên cần học tập lại học tập.
Hắn tin.
Nhưng mà ——
Hắn sợ hãi đi học.
Không có người thích hắn, từ nhỏ đến lớn, ở trong trường học, đều là tồn tại không được hoan nghênh nhất.
Khi còn tiểu học, bọn nhỏ đều nhìn sắc mặt lão sư, lão sư thích ai bọn nhỏ liền thích ai, các lão sư không thích ai bọn nhỏ liền không thích ai, mà nguyên chủ bị các lão sư chán ghét, cho nên hắn bị toàn bộ lớp bài xích;
Thật vất vả chịu đựng tiểu học, khi sơ trung bị mấy giáo bá tìm tới cửa, quan hệ tốt với hắn đều bị giáo bá tìm tra, các bạn học sợ bởi vì có quan hệ tốt với hắn cho nên bị giáo bá đánh, thế cho nên đều cách hắn rất xa, các lão sư cũng không thích hắn, hắn lại một lần nữa lâm vào trạng thái cô lập bất lực;
Khi cao trung, cũng dần dần trở lại bộ dáng tiểu học sơ trung, hắn thật sự là quá tuyệt vọng quá khổ sở, bị bài xích cùng chán ghét, hắn căn bản không có biện pháp đi học, mỗi ngày ra cửa đều làm hắn thống khổ bất kham, hắn càng ngày càng phản cảm ra cửa, hắn muốn đem chính mình nhốt ở nhà, vĩnh viễn một mình,
Hắn không thi đậu đại học, sau đó ở trong nhà ba năm,
Càng ngày càng hậm hực, càng ngày càng thống khổ,
Hắn muốn được mọi người hoan nghênh, chẳng sợ chỉ có một người.
Chẳng sợ chỉ có một người hoan nghênh hắn, thích hắn, đều có thể a.
Hắn dần dần mà trầm mê thế giới internet.
Một lần ngoài ý muốn, hắn thấy được muôn vàn người truy tinh.
Những minh tinh cho dù ở sân bay, đều sẽ khiến cho nhiều người truy đuổi, khi bọn hắn đứng ở sân khấu, toàn thế giới đều vì bọn họ thét chói tai,
Bọn họ được được hoan nghênh như vậy,
Hắn cũng tưởng tượng cũng được bọn họ hoan nghênh như vậy.
May mắn, hắn còn có một gương mặt rất xuất sắc, chuẩn bị làm minh tinh.
Vì thế, gia đình chống lưng, ký hợp đồng công ty, có người đại diện, còn ký một tổng nghệ, bắt đầu làm minh tinh.
Vì thế, hắn cùng người trong nhà đã xảy ra xung đột kịch liệt, cha hắn chỉ vào hắn mắng “Con hát”, “Làm mất mắt Tạ gia”, mẹ hắn cầm lấy chén nước trà nóng bỏng đập hướng hắn, lớn tiếng mắng hắn cút, em trai em gái hắn đều dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, phảng phất như hắn không phải người nhà bọn họ, anh trai hắn trực tiếp mở cửa, lạnh giọng làm hắn cút đi, nói Tạ gia bọn họ không có loại hạ tiện như hắn!
Ngày đó mưa to như trút nước, hắn bị xối hơn một giờ, Chấn Triết phát hiện hắn, đem hắn mang về ký túc xá, chiếu cố hắn, an ủi hắn, nghe hắn khóc thút thít, sau hắn bị bệnh, Chấn Triết cũng chiếu cố hắn,
Cho nên khi Hà Chấn Triết cùng hắn tỏ tình, Tạ Văn Hàm không chút do dự đáp ứng rồi.
Sau lại, bọn họ hai người đều ký tổng nghệ này, mà ngày quay kỳ đầu tiên, khi bọn họ chạy tới hiện trường, đã xảy ra ngoài ý muốn,
Một cái chậu hoa từ mấy tầng trên lầu rơi xuống dưới, Tạ Văn Hàm đẩy Hà Chấn Triết ra, chính mình bị đập mạnh, trên đùi bị thương không nhỏ,
Nhưng hắn nghĩ lúc này tổng nghệ, nghĩ đến cơ hội này không dễ, nghĩ vô số người lớn tiếng kêu tên của hắn ở hắn phía sau truy đuổi hắn, nếu bỏ lỡ lúc này thì sau này sẽ không bao giờ có cơ hội tốt như vậy,
Hắn đơn giản đến bệnh viện băng bó một chút, sau đó tiếp tục cùng Hà Chấn Triết đi tham gia tổng nghệ.
Trên thực tế, hắn đi đường đều cực kỳ khổ khăn.
Cũng bởi vậy, hắn ở kỳ một kỳ hai biểu hiện không tốt, thậm chí có thể nói là phi thường xong đời, làm mọi người đều cho rằng trình độ hắn không đủ, còn kiêu ngạo làm ra vẻ, ai cũng không muốn cùng hắn một kỳ; mà Hà Chấn Triết kỳ một kỳ hai đều cùng hắn một tổ, một đường phi thường chiếu cố hắn, làm mọi người đều thập phần tín nhiệm hắn, đặc biệt là mọi người ngầm nói Tạ Văn Hàm xong đời quá, ra vẻ thập phần đồng tình Hà Chấn Triết, Hà Chấn Triết cũng chỉ lắc đầu, nói một câu đừng nói như vậy, ôn nhu lại có thể dựa, làm mọi người đều thập phần thích hắn, càng đau lòng hắn thế nhưng cùng Tạ Văn Hàm này một tổ, bị liên lụy chỉ lấy hạng nhất đếm ngược, thật sự là quá đáng thương;
Cho nên, kỳ ba chọn tuyển cộng, mọi người đều phi thường nguyện ý cùng Hà Chấn Triết một tổ, lại không có một người cùng một tổ Tạ Văn Hàm.
Tạ Văn Hàm ánh mắt hơi hơi rét run, trong mắt càng là mang theo vài phần lạnh lẽo.
Hà Chấn Triết được nguyên chủ cứu, vốn dĩ nên chiếu cố nguyên chủ, nếu không phải nguyên chủ, phỏng chừng Hà Chấn Triết có thể trực tiếp bị khai trừ, chính là thời điểm nguyên chủ bị người nói như vậy, hắn cũng sẽ không vì nguyên chủ mà nhiều lời nói hai câu, nguyên chủ lâm vào hoàn cảnh cô lập, hắn càng sẽ không ra trợ giúp nguyên chủ, thật đúng là một “Người yêu” ôn hoà dễ thân a,
Tạ Văn Hàm ở trong lòng cười lạnh, tiếp tục lật xem ký ức nguyên chủ, này vừa thấy không quan trọng, cho dù hờ hững như Tạ Văn Hàm, ngực cũng kịch liệt phập phồng vài cái.
Nguyên lai, Tạ Văn Hàm cũng không phải con của cha mẹ hắn, cha mẹ hắn chỉ có thể xem như chú dì hắn thôi!
Vẫn là người thân!
Mà chú dì vì cái gì sẽ nuôi hắn? Bởi vì phải dùng sinh thần bát tự Tạ Văn Hàm trấn trạch thân sinh cha mẹ Tạ Văn Hàm!
Tạ gia là một thế gia huyền học, đã từng phi thường có danh vọng, chẳng qua hậu đại dần dần suy tàn, có lẽ là bởi vì nhìn trộm thiên cơ số lần, con nối dõi Tạ gia phi thường gian nan, từ một đại gia tộc trước kia phồn vinh hưng thịnh như vậy, biến thành cái dạng hiện tại này.
Tạ Văn Hàm này đối với chú dì, là năm đó Tạ gia truyền xuống, đồ vật Tạ gia chỉ truyền dòng chính, dòng chính nhân khẩu điêu tàn (chết), nhưng dòng thứ lại phồn vinh hưng thịnh, chẳng qua sau khi chiến tranh cùng với lang bạt kỳ hồ đã chết hơn phân nửa, cũng chỉ thừa một,
*Di dời, vô gia cư; lang thang trong cảnh ngộ tuyệt vọng.
Sau khi ông nội Tạ Văn Hàm tìm được chi nhánh Tạ gia, cho rằng Tạ gia không ai, liền cùng bọn họ làm thân thích, nào lại nghĩ đến, đây đâu phải thân thích, căn bản chính sói đói hung tàn!
Tạ lão gia tử qua đời, cha Tạ chỉ biết một mẩu da lông, thời điểm Tạ Văn Hàm tuổi còn nhỏ, cha Tạ đi ra ngoài bắt quỷ, bị thương, chú dì Tạ Văn Hàm một thế gia huyền học khác, lặng yên không một tiếng động mà gϊếŧ chết cha Tạ, sau đó lại gϊếŧ chết mẹ Tạ, chỉ để lại Tạ Văn Hàm “Trấn trạch”,
Nhà là nhà, có linh tính, lại là nhà cũ thế gia huyền học, bên trong ẩn giấu quá nhiều thứ tốt, bọn họ căn bản luyến tiếc buông tha cái nhà cũ này, chỉ có thể dùng Tạ Văn Hàm tới trấn trạch,
Tạ Văn Hàm tuổi nhỏ, bọn họ lại tự cho là người giám hộ Tạ Văn Hàm, tạm thời quản lý hết thảy Tạ gia,
Mà Tạ Văn Hàm từ nhỏ đến lớn hiểu được hết thảy, đều là đôi vợ chồng này tính kế, đều là vì để Tạ Văn Hàm không cùng bên ngoài tiếp xúc, để Tạ Văn Hàm cả đời không biết chân tướng, bao gồm Hà Chấn Triết, cũng là cùng đôi vợ chồng này làm giao dịch, tỏ tình cùng chậu hoa kia đều là một âm mưu, trên thực tế là muốn đem Tạ Văn Hàm từ giới giải trí trở về gấp,
Một minh tinh đột nhiên qua đời, một người ngay cả cửa cũng không muốn ra đột nhiên qua đời, đương nhiên là người sau không chú ý a.
Lúc trước cùng chủ ý của đôi vợ chồng này, thiết trí pháp trận, vị đại sư tính kế Tạ Văn Hàm kia nói, sinh nhật năm 22 tuổi, pháp trận đã thành hình, liền có thể dùng chi linh Tạ Văn Hàm đánh vào trạch này, Tạ trạch hoàn toàn thuộc về vợ chồng bọn họ.
Sau lại, Tạ Văn Hàm sớm mà bị đào thải, một chút fans cũng không có, ngược lại rơi xuống liên tiếp nhãn dán “Làm ra vẻ”, “Kiêu ngạo”, “Không giống nam nhân”, “Thật làm người ghê tởm”, sau đó hắn qua loa mà trở về nhà, người trong nhà đều phi thường hoan nghênh hắn, cũng không khuyên hắn ra ngoài, hắn cảm thấy chính mình được cứu rỗi, cho nên muốn nỗ lực thay đổi,
Ngày này, hắn rốt cuộc cỗ đủ dũng khí đi ra ngoài, đi một trung tâm, muốn mua quà cho mọi người trong nhà, nhưng lại gặp vài người, biết hắn là Tạ Văn Hàm, cầm trái cây trứng gà đập vào người hắn, lớn tiếng mắng hắn, vũ nhục hắn, kêu hắn đi chết đi,
Từ đây, Tạ Văn Hàm cũng không dám nữa ra cửa, hắn không còn có cái dũng khí này.
Cuối cùng, Tạ Văn Hàm chết thảm, nhưng trước khi chết thảm hiểu được âm mưu của đôi vợ chồng này, lòng tràn đầy phẫn uất cùng tuyệt vọng, bởi vì bậc cha chú tổ tông đã làm rất nhiều chuyện tốt lợi quốc lợi dân, lấy công đức bảo vệ hậu bối, cho nên hắn có một cơ hội tốt như vậy,
Nguyện vọng của hắn chỉ có một, muốn được người hoan nghênh,
Hắn cả đời, bị lừa gạt, bị ghét bỏ, bị chán ghét, bị vắng vẻ, bị bài xích, chưa bao giờ cảm thụ qua một tia tư vị được thích được hoan nghênh,
Hắn chỉ muốn được người hoan nghênh, không phải chứa đầy dã tâm hoan nghênh, là chân chân chính chính hoan nghênh, chỉ có một phút đều có thể,
Đây là chấp niệm cuối cùng của hắn.
Xem xong ký ức, Tạ Văn Hàm thật lâu không thể bình tĩnh, mà lúc này, thanh âm đ*o diễn vang lên, “Nếu mọi người đều đã phân tổ tốt, chúng ta đây cũng không can thiệp, chỉ là Hàm ca như vậy, không khỏi quá đơn mỏng đê.”
“Cho nên, chúng ta cố ý vì Hàm ca chuẩn bị một kinh hỉ!”
“Hàm ca, mời nhìn ——!!”
Một thanh niên dần dần xuất hiện ở trên thảm đỏ.
Tạ Văn Hàm đôi mắt ám ám, ở bên trong ký ức nguyên chủ, cũng có một màn này, người tới là Nhϊếp Thịnh Huy, một tiểu thiếu gia, tính cách thập phần cổ quái, nói vả mặt liền vả mặt, mặt mũi ai cũng không cho, tới giới giải trí chính là chơi cho vui, xuất thân rất cứng, nghe nói là tiểu thiếu gia một gia tộc nào đó, giới giải trí không có người dám đắc tội hắn, Nhϊếp Thịnh Huy lại trời sinh giọng nói tốt, lại có linh tính, ở giới âm nhạc rất nhanh vừa xông ra vừa lật thiên địa, có được không ít fans.
Mà cuộc đời Nhϊếp Thịnh Huy coi thường nhất chính là hạng người nhát gan phiền phức, sợ hãi rụt rè, Tạ Văn Hàm nhất cử nhất động đều làm hắn chán ghét, để Tạ Văn Hàm làm cái gì Tạ Văn Hàm còn không làm, cái gì đều phải hắn Nhϊếp Thịnh Huy chính mình tới, xuống nước cũng không được, tiểu thiếu gia liên tục xuống nước mười mấy lần, cuối cùng đều sắp hỏng mất, Tạ Văn Hàm cũng chết sống không chịu xuống nước, tiểu thiếu gia hỏi hắn vì cái gì không chịu xuống nước, Tạ Văn Hàm cũng không trả lời, tiểu thiếu gia tức giận trực tiếp bỏ đi,
Kết quả, bọn họ không chỉ là hạng nhất đếm ngược, càng là một đường bị người nghiền áp, cái trò chơi gì đều là tiểu thiếu gia chính mình tới, Tạ Văn Hàm một chút đều không giúp, đem tiểu thiếu gia này tức điên, nếu không phải người đại diện hắn dỗ dành, tiểu thiếu gia nói không chừng có thể dừng ghi hình!
Cũng chính là một kỳ, Tạ Văn Hàm kia cái gì đều không làm một câu cũng không nói bộ dáng làm khán giả ghê tởm sắp hỏng rồi, càng làm cho những người khác dán cho Tạ Văn Hàm một cái nhãn “Không thể gần người”,
“Thành viên tổ tôi là hắn?” Nhϊếp Thịnh Huy chỉ chỉ Tạ Văn Hàm, hơi hơi nhăn lại mi, vừa thấy người này sợ hãi rụt rè bệnh bệnh nhược nhược, hắn trong lòng liền phiền.
“Hàm ca đặc biệt giỏi!”
“Không sai! Hàm ca hát đặc biệt dễ nghe, cùng Huy ca khẳng định có tiếng nói chung!”
“Hàm ca Huy ca một hồi nhường chúng ta một chút nha!”
Những người khác cười nói, Nhϊếp Thịnh Huy mặt hơi hơi có vài phần khó coi, người đại diện hắn là người đại diện kim bài, đối với tổng nghệ này còn có vài phần hiểu biết, cũng cùng Nhϊếp Thịnh Huy phân tích mấy người này, Nhϊếp Thịnh Huy đương nhiên biết, Tạ Văn Hàm kia chính là người vô dụng nhất,
Sắc mặt lập tức liền có vài phần khó coi,
Nghĩ đến người đại diện Trương ca ở trên xe vỗ bờ vai của hắn khuyên hắn nhẫn nại một chút, Nhϊếp Thịnh Huy trong mắt liền nhảy ra hai ngọn lửa,
—— chẳng trách Trương ca lại là biểu tình kia, thì ra là thế, thì ra là thế!
—— họ Trương, chờ cho ta!
Kỳ thật người đại diện Nhϊếp Thịnh Huy cũng rất khổ tâm, Tạ Văn Hàm xác thật chẳng ra gì, nhưng này có lợi cho Nhϊếp Thịnh Huy tẩy trắng a, tiểu thiếu gia Nhϊếp Thịnh Huy nuông chiều tùy hứng, fans nhiều anti cũng nhiều, hiện tại cùng phế vật Tạ Văn Hàm này một tổ, trăm phần trăm tẩy trắng, bọn họ có thể nhìn trúng cái tổng nghệ danh tiếng kém này sao? Đương nhiên là tới tẩy trắng!
Nhưng mà, cái này không thể cùng Nhϊếp Thịnh Huy nói rõ, bằng không Nhϊếp Thịnh Huy tuyệt đối không đi.
Trương ca ở camera bên đạo diễn bí ẩn mà nhìn nhìn mặt tiểu thiếu gia nhà mình, không khỏi hơi hơi cười khổ,
Được, chờ kết thúc, tiểu thiếu gia khẳng định lại muốn náo loạn.
“……Hiện tại, từ trong mật thất tìm được chìa khóa, có thể lấy đi mở gara, lấy phương tiện giao thông cùng nhiệm vụ chính mình, cố lên đi, các thiếu niên siêu cấp!”
Đạo diễn vừa dứt lời trong nháy mắt, mọi người tập thể đề chạy ra ngoài, chỉ trừ bỏ Tạ Văn Hàm.
Nhϊếp Thịnh Huy chỉ cảm thấy chính mình sắp nổ tung!
Người khác đều lấy tốc độ chạy trăm mét lao tới, một mình Tạ Văn Hàm chậm rì rì mà đi, hắn cho rằng đây là đang làm gì? Rùa đen tản bộ sao?!
“……!” Nhϊếp Thịnh Huy quay đầu mắng hai câu thô tục, tức giận mà nói, “Cậu có thể nhanh một chút hay không a?!”
Tạ Văn Hàm do dự một chút, đi đường nhanh một chút, trước kia một phút có thể đi năm bước, hiện tại một phút sáu bước,
Nhϊếp Thịnh Huy thiếu chút nữa ngất xỉu.
“Cậu là rùa đen sao thiếu gia?”
“Thiếu gia, còn nhìn thấy được bóng dáng người khác không? Cậu có thể nhanh một chút hay không?”
“Tôi nói cậu thế này chưa ăn cơm a? Cậu có thể hay không nhanh một chút?”
“Mịe nó……Đại ca đại ca……Đại ca, tôi lạy cậu, có thể nhanh một chút hay không, a?!”
Nhϊếp Thịnh Huy chỉ cảm thấy cảm xúc chính mình bùng nổ, trong miệng nói một câu so một câu châm chọc, nhìn Tạ Văn Hàm cúi đầu không nói một lời còn chậm rì rì, hắn cơ hồ muốn hỏng mất!
Vì cái gì hắn sẽ có đồng đội như vậy?!!
Thật vất vả đuổi tới mật thất, Nhϊếp Thịnh Huy tâm tình táo bạo, căn bản tĩnh không để tâm tìm manh mối giải mật mã, Tạ Văn Hàm chỉ sợ hãi rụt rè mà đứng ở nơi đó, cũng không có tác dụng gì, hắn trong lòng đối Tạ Văn Hàm đầy cõi lòng oán khí, căn bản lười phản ứng lại, thử nữa một lần lại một lần, trong mật thất truyền đến âm thanh máy móc cảnh cáo, “Ba lần cơ hội đã dùng xong, từ giờ trở đi, sai một lần tiếp theo, là một lần trừng phạt.”
“A a a a a a a ——!!”
Nhϊếp Thịnh Huy trực tiếp bùng nổ, đem mũ trên đầu một phen ném trên mặt đất, phát ra tiếng kêu rên hỏng mất,
Lúc này, Tạ Văn Hàm có chút do dự mà mở miệng, nói: “……Tôi giống như biết mật mã, để tôi thử xem đi?”
“Cậu?” Nhϊếp Thịnh Huy cười nhạo một tiếng, mắt trợn trắng, nói, “Qua một bên chơi.”
“Chính là anh đã thử ba lần, tôi cũng có thể thử một lần đi……?” Tạ Văn Hàm nhược nhược nói.
“Cậu? Cậu?! Cậu dựa vào cái gì cùng tôi so?!!” Nhϊếp Thịnh Huy tức đến bật cười, quả thực hận không thể đi lên xé Tạ Văn Hàm sống sờ sờ!
“Được a, cậu đi, cậu đi!”
“Tôi nói cho cậu Tạ Văn Hàm, cậu nếu dám làm hại tôi bị phạt, lão tử sẽ lột da cậu!”
Tạ Văn Hàm mím môi, vẫn là đi đến phía trước nhập mật mã vào.
Nhϊếp Thịnh Huy đột nhiên đem cái bàn ném đi, phát ra động tĩnh không nhỏ, táo bạo mà mắng hai câu thô tục,
Tạ Văn Hàm vững vàng mà nhấn vào sáu con số,
Giây tiếp theo, trong mật thất truyền đến một giọng nữ máy móc,
—— “Mật mã ngài chính xác, cho phép thông nhập.”
Chìa khóa một phen rơi xuống đất,
Phát ra âm thanh không nhẹ không nặng.
Trong phút chốc, Nhϊếp Thịnh Huy biểu tình táo bạo phẫn nộ trên mặt cứng lại.