Vì vẫn còn đang bị thương nên dù hắn đã đổi sang dùng tay Uyển Nương vẫn cảm thấy đau, nhưng ít ra thì thoải mái hơn nhiều.
Nàng vẫn chỉ biết cắn môi chịu đựng, cố nén cảm giác muốn tránh thoát nhưng đường đi vẫn co lại chật hẹp như cũ, bao bọc chặt lấy ngón tay của Thạch Thương Tiều. Nhất là khối thịt nhỏ phía trên vẫn cứ luôn mấp máy, đè nén tay hắn, hắn muốn đẩy ra cũng chẳng hề dễ dàng.
Khó trách lại khó vào như vậy.
Hắn bỗng dưng có hứng thú với cơ thể này, đưa một tay ra ôm lấy cả người nàng vào trong ngực.
Có điều hắn cũng không muốn bản thân phải chịu đựng tiếp trong gió lạnh, nên trầm giọng ra lệnh: "Cầm."
Bàn tay nhỏ bị đặt lên thứ đang sưng to của hắn.
Nhiệt độ nóng bỏng đến dọa người.
Uyển Nương biết đây là mệnh căn của hắn, thứ quan trọng nhất của nam nhân cho nên tận lực thả lỏng tay, năm ngón tay gần như chỉ dán nhẹ lên đó.
Nhưng thứ nam nhân muốn sao có thể chỉ là nhẹ nhàng đυ.ng chạm như vậy được.
"Dùng sức." Hắn lại ra lệnh.
Nàng hơi dùng thêm sức.
"Thêm chút nữa." Giọng điệu đã tràn ngập sự không kiên nhẫn.
Giọng điệu nghiêm khắc khiến Uyển Nương hoảng hốt, trong lúc thất thần liền siết chặt tay, khiến nam nhân phía sau đau đến mức hút khí liên tục. Uyển Nương bị dọa sợ vội vàng buông tay ra.
Ngu ngốc!
"Cầm lại cho ta, nhẹ hơn vừa rồi một chút!"
"Vâng, vâng."
"Đừng chỉ cầm không như vậy!"
"Xin lỗi!"
Nàng vội vàng dùng lực nhẹ hơn vừa rồi cầm lấy khối sưng to kia, cẩn thận để ý phản ứng của hắn, thấy hắn không tức giận mới dám lay động nó.
"Như vậy được không?"
"Tiếp tục."
"Vâng."
Uyển Nương nương theo lực đã được hắn đồng ý, tay nhỏ lay động trước sau.
Thạch Thương Tiều cảm thấy dễ chịu nhưng cũng không khỏi nghĩ, tay của nữ nhân này sao còn thô ráp hơn cả tay hắn vậy?
Bản thân hắn còn không thô ráp đến mức này.
"Buông tay."
Uyển Nương lập tức buông ra.
Thạch Thương Tiều giơ tay của nàng lên, đưa đến cạnh đèn l*иg, nhìn kỹ.
Đây là bàn tay xấu nhất mà hắn từng thấy.
Trên đốt ngón tay và lòng bàn tay toàn vết chai, xung quanh móng tay đều đã bị nứt hết, mu bàn tay còn khô nẻ.
Không biết sao hắn đột nhiên nhớ tới tay của mẫu thân mình.
Bàn tay kia vẫn phải giặt giũ quần áo trong tuyết trời rét lạnh, rõ ràng sinh được một đứa con trai nhưng lại chưa bao giờ được đối xử tốt, mà ngược lại còn bị chính thất đối đãi càng hà khắc hơn, ngay cả bị bệnh cũng không chịu mời đại phu tới khám, cuối cùng thổ huyết mà chết.
Mẫu thân của hắn cũng có bàn tay rất xấu.
Ở thời điểm này, đột nhiên nhớ tới chuyện này khiến hắn bất giác cảm thấy hơi buồn bực.
Hắn bỗng dưng đẩy người trong lòng lên thân cây, thô bạo xé rách áo ngoài của nàng.
Uyển Nương kinh hoảng bất lực nhìn hắn tức giận, không rõ mình lại làm sai chuyện gì.
Là nàng không cẩn thận làm hắn bị đau sao?
Sợ hãi bao phủ cả trái tim nhỏ, cơ thể nàng hơi run rẩy, nhìn hắn từ từ bước đến, xoay lưng nàng lại, dùng những ngón tay thấm nước bọt, xoa xoa, giống như muốn so bì với ai đó, dùng sức chen lửa nóng vào u cốc nhỏ.
"Ô..."
Đau đớn kéo đến nhưng Uyển Nương không dám kêu thành tiếng, chỉ đành dùng sức cắn cánh tay qua tấm khắn che mặt.
Tay lớn xoay tròn, ác độc ra vào từng cái một, vừa mạnh vừa nặng.
Nàng đau đến mức toàn thân căng cứng, u cốc cũng ra sức co rụt lại.
Thế nào cũng sẽ qua thôi.
Nàng tự nói với mình.
Cố chịu rồi cũng sẽ qua thôi.
Thạch Thương Tiều buông tay, nhìn đôi mông tuyết trắng đang vểnh lên kia, không nghĩ thêm gì, cũng không màng đến tiếng nấc nghẹn của nàng, chỉ chăm chú ra vào, mở rộng u cốc nhỏ hẹp kia.
Quả thực quá nhỏ.
Cảnh tượng hai khối tuyết trắng trước mắt bị va chạm đến lắc lư quả thực đẹp mắt, khiến cho bất cứ một người đàn ông nào cũng phải si mê.
Hơi thở của hắn dần trở nên nặng nhọc.
Hông cũng ra vào càng lúc càng nhanh.
Như hắn dự đoán, đường đi càng lúc càng mở rộng, khiến hắn ra vào càng thêm thông thuận.
Có điều, lúc này hắn chỉ bận tâm phát tiết, không muốn kéo dài cảm giác sướиɠ khoái này, chỉ nhanh chóng di chuyển, cảm giác mê người càng lúc càng tích lũy, cuối cùng hắn trực tiếp buông lỏng, xuất trong người nàng.
Hắn rời khỏi, buông tay. Không có sự nâng đỡ của hắn, cơ thể hư nhược của Uyển Nương liền ngã sóng soài trên mặt đất.
Chẳng biết lúc nào nàng đã hôn mê đi.
Chiếc khăn che mặt bị nghiêng lệch, để lộ ra nửa khuôn mặt.
Thạch Thương Tiều nhìn nữ nhân đang té xỉu, khẽ hừ: "Thật vô dụng."
Nhưng hắn cũng không bỏ mặc nàng ở đây, để những kẻ đi qua đi lại kia thấy được nàng.
Hắn không định chia sẻ thân hình xinh đẹp này với bất kỳ kẻ nào.
Hắn khiêng người lên vai, một tay nhấc đèn l*иg, đi về hướng hậu viện.