Buổi trưa, Vân Giai Du mang theo Khổng Hiểu Đồng đi tới thiên điện. Vừa tới liền thanh âm kì lạ bên trong. Khổng Hiểu Đồng bỗng nhiên giữ tay nàng lại.- Tiểu thư, chẳng lẽ Hoàng Thượng ở chỗ này đang cùng với nữ nhân……
- Đừng nói lung tung, đi vào lại nói.
Vân Giai Du đối với Khổng Hiểu Đồng lên tiếng nhắc nhở. Không cho nàng tiếp tục nói hươu nói vượn. Khổng Hiểu Đồng thức thời ngậm miệng lại, đi phía sau Vân Giai Du tiến vào thiên điện.
Thiên điện chẳng những có nữ nhân, còn có đại thần cùng Ca Cơ triền bên nhau (ý là đang thịt nhau á hehe). Vân Giai Du bị dọa đến sững sờ. Hoắc Trị Trăn nhìn nàng xuất hiện, có chút nghi hoặc cùng thản nhiên nhìn nàng.
- Ngươi sao lại tới đây? Nơi này không thích hợp với ngươi.
Vân Giai Du bỗng nhiên lo lắng hắn đã hết hứng thú với mình. Về sau chắc sẽ khó tránh được cảnh lẻ bóng một mình. Nghĩ vậy, nàng lập tức đi lên phía trước, nhìn Hoắc Trị Trăn.
- Biểu hiện của nô gia đêm qua làm Hoàng Thượng thất vọng sao? Hoàng Thượng hiện tại liền muốn đuổi nô gia đi.
Hoắc Trị Trăn nhìn Vân Giai Du giương đôi mắt mị khẩn nhìn hắn, lại một lần mở miệng hỏi.
- Ngươi xác định không chịu rời đi? Cho dù xảy ra bất kì sự tình gì, ta cũng sẽ không chịu trách nhiệm.
Vân Giai Du đối với hắn gật đầu. Hoắc Trị Trăn nhìn về phía ca cơ bên cạnh ra lệnh.
- Biểu diễn cho nàng nhìn xem, lưu lại rốt cuộc thì phải làm cái gì?
Ca Cơ đối với hoắc trị trăn cười vũ mị một cái. Từ bên người hắn đứng lên, đi tới trước mặt Vân Giai Du. Tầm mắt yêu mị đánh giá Vân Giai Du hồi lâu.
- Nương nương, nô tỳ xin phép. Ngài liền nhìn nô tỳ mà hảo hảo học tập a.
Vân Giai Du còn chưa kịp phản ứng. Ca Cơ đã đem quần áo trên người lột xuống. Thân thể trần trụi nháy mắt liền bại lộ trước mắt mọi người. Một bàn tay nắm vυ', một bàn tay duỗi xuống hướng về phía hạ thể. Ngón tay ở nhục huyệt liên tục vuốt ve. Vân Giai Du giờ này đã có thể ngửi được mùi hương dâʍ ŧᏂủy̠ quen thuộc.
Gương mặt Vân Giai Du nháy mắt phiếm hồng. Không dám nhìn Ca Cơ lấy một cái. Hoắc trị trăn bỗng đứng lên, đi tới trước mặt Ca Cơ, từ tay nàng tiếp nhận cặρ √υ', một phen nhét vào trong miệng liếʍ mυ'ŧ.
Vân Giai Du nhìn hắn cư nhiên có thể đem vυ' của Ca Cơ nhét vào miệng. Trên má nàng hiện lên vài đám mây ửng hồng, l*иg ngực không ngừng phập phồng lên xuống.
Tim Ca Cơ nhảy loạn, hô hấp dồn dập, gương mặt nhỏ khẩn trương nóng lên. Cho rằng nàng sẽ được hắn coi trọng, điều này cho thấy ngày tháng sau này sẽ ngày một tốt a.
- Hoàng Thượng, ngài đừng dùng sức cắn nô gia, nô gia sẽ chịu không nổi.
Bỗng nhiên Hoắc Trị Trăn buông lỏng hai tay. Đi tới trước mặt Vân Giai Du, nâng cằm nàng lên, bắt nàng nhìn thẳng vào hắn.
- Ngươi hiện tại thấy rõ ràng chưa? Lưu lại liền phải làm việc này, cùng nhiều nam nhân như vậy, ngươi thật sự vẫn muốn ở lại?
Khổng Hiểu Đồng tiến lên một bước, kéo tay Vân Giai Du lại, lắc đầu nhìn nàng. Vân Giai Du quay đầu nhìn bốn phía, lập tức kéo tay Khổng Hiểu Đồng ra.
- Ta muốn lưu lại.
Vân Giai Du nhìn nam nhân xung quanh, không biết Hoắc Trị Trăn sẽ làm gì mình. Nhưng rời đi chắc chắn là cuộc sống sau này sẽ rất khó nuốt.
Hoắc Trị Trăn đi đến bế Vân Giai Du lên, hướng tới vị trí ghế rồng trung tâm ngồi xuống. Tầm mắt quét qua các đại thần phía dưới.
- Các ngươi đều lui ra, ta có lời muốn nói cùng Du phi.
Mọi người đều đứng lên, minh bạch rời khỏi thiên điện. Khổng Hiểu Đồng xấu hổ nhìn Hoắc Trị Trăn rồi cũng lặng lẽ lui ra ngoài. Thì ra vừa rồi Hoàng Thượng là cố ý làm tiểu thư khó xử để xem phản ứng của nàng.
Nháy mắt, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ. Tầm mắt Vân Giai Du đã luôn dừng ở khuôn mặt Hoắc Trị Trăn.
- Hoàng Thượng, vì sao lại muốn mình ta ở lại?
- Ngươi vừa rồi không phải nói muốn lưu lại sao? Để người khác rời đi, không tốt sao? Lại có thể hảo hảo thưởng thức thân thể ngươi, ta hôm nay cũng rất mệt.
(~^o^)~ (~^o^)~