Đoàm ngựa đón dâu ở kinh đô, trên đường phố vây đầy người, Vân Giai Du ngồi ở bên trong xe ngựa, nghe thanh âm nhạc hỉ, một chút cũng không cảm thấy dễ nghe, ngược lại cảm thấy trong lòng thực hoảng loạn, nàng giờ phút này tiến vào chính là hoàng cung, cùng những người nữ nhân trong hậu cung đó tranh đoạt một người nam nhân.- Tiểu thư, ngài đừng như vậy, nếu đã như vậy, liền không cần phải suy nghĩ miên man để tâm trạng đi xuống, ngài phải nghĩ biện pháp để có được trái tim Hoàng Thượng.
Vân Giai Du không vui vén khăn voan chính mình lên, nhìn nha hoàn Khổng Thơ Đồng, trên mặt chỉ có không cao hứng, tầm mắt nhìn về phía Khổng Thơ Đồng.
- Ngươi cho rằng ta sẽ vui vẻ sao? Hoàng Thượng chúng ta đã sớm có ác danh rõ ràng, mỗi ngày sinh hoạt của hắn chính là cùng vô số nữ nhân tại hậu cung chơi đùa, về sau ta chính là một cái trong đó, không có tự do, không có tư tưởng, cũng không có tình yêu như mong muốn.
- Cho nên a, ngài phải bắt được cơ hội này, chỉ có được tâm hắn, mới có thể với đến hy vọng.
Vân Giai Du nhìn nàng, trong đầu có một đạo thanh âm tự nhắc nhở chính mình, nàng đã không còn đường lui, nàng hiện tại, mục đích duy nhất chính là phải chiếm hữu Hoàng Thượng, làm chính mình trở thành nữ nhân trong hoàng cung có thể hô mưa gọi gió.
Đêm khuya, thân là hoàng đế Hoắc Trị Trăn đã đi vào Hoa Dương Cung, Khổng Thơ Đồng đã chạy ngay tới trước mặt hắn, quỳ gối trên mặt đất.
- Nô tỳ Thơ Đồng bái kiến Hoàng Thượng.
Hoắc Trị Trăn nhìn Khổng Thơ Đồng liếc mắt một cái, phất phất tay, ý cho nàng rời tẩm cung, Khổng Thơ Đồng thở ra một hơi, đã từ trên mặt đất đứng lên, hiện tại tiểu thư có muốn hay không có được Hoàng Thượng, tất cả đều phải dựa vào chính nàng.
Nghe được tiếnh đóng cửa, Hoắc Trị Trăn đã muốn chạy tới giường trước, hắn nhìn đầu nữ nhân trước mắt được che bởi khăn voan đỏ, hắn cầm lấy một bên hỉ côn, khơi mào khăn voan đỏ trên đầu nàng.
Vân Giai Du vẻ mặt kiều mị biểu tình, hai mắt tựa hồ là ở trong tối đưa thu ba, làm Hoắc Trị Trăn tâm bắt đầu ngứa, hắn bỗng nhiên vươn tay chính mình , nâng cằm nàng lên.
- Ngươi chính là Vân Giai Du?”
- Là, nô gia chính là Vân Giai Du.
Hoắc Trị Trăn ngồi ở bên cạnh nàng , nhìn khuôn mặt nhỏ kiều mị đang khẩn trương của nàng, một lòng đã có chút tâm viên ý mã, khóe miệng chậm rãi giương lên.
- Ngươi có biết đêm nay lúc sau, ngươi chính là nữ nhân của ta không?
Vân Giai Du thẹn thùng gật gật đầu, Hoắc Trị Trăn nhìn tiểu nữ nhân trước mắt, không chút khách khí mở phăng hỉ phục trên người nàng, Vân Giai Du hô hấp một hơi, chính mình lập tức liền phải trở thành người của hắn sao?
- Như thế nào? Ngươi còn không có chuẩn bị sẵn sàng? Nếu đã gả cho ta, chẳng lẽ liền không nghĩ tới kế tiếp sẽ phát sinh sự tình gì sao?
Vân Giai Du trái tim cuồng loạn nhảy lên, chính mình không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy liền từ cô nương biến thành nữ nhân của hắn, có lẽ nàng căn bản không nghĩ tới chuyện này đi.
- Ta…… Ta không biết hẳn là phải làm như thế nào.
Vân Giai Du nói làm hắn nở nụ cười, Hoắc Trị Trăn đã cởi ra hồng y trên người nàng, nhìn bạch y hạ lả lướt, dáng người hấp dẫn, Vân Giai Du thẹn thùng không dám ngẩng đầu lên, theo bản năng đem đôi tay chính mình nắm chặt lại.