Cô ngập ngừng giây lát rồi nói: “Hay là tôi đi cùng anh, nhỡ đâu anh cần người giúp đỡ thì tôi có thể giúp được”.
Anh không đáp mà chỉ ra hiệu cho cô đóng cửa xe lại, nổ máy, một lần nữa chiếc xe lại lao vào dòng xe đang cuồn cuộn trên đường.
2
Bệnh viện cách trạm thu phí không xa lắm, qua hai ngã tư nữa là tới. Đây là một trong những bệnh viện tốt nhất ở Thượng Hải, là một tòa nhà cao tầng nằm ở trung tâm thành phố, bất cứ lúc nào cũng sáng chưng.
Viên Cảnh Thụy vội vã đỗ xe, vừa mở cửa xe là chạy ngay vào trong, sau lưng vang lên tiếng gọi của nhân viên trông xe, Đổng Tri Vy phải quay lại trả mười tệ phí đỗ xe cho nhân viên.
Anh ta vừa thu tiền vừa lẩm bẩm: “Đến thăm bệnh nhân cấp cứu à, nhìn chồng cô vội vã thế”.
Câu nói của nhân viên trông xe khiến Tri Vy đỏ bừng mặt, cô vội giải thích: “Không, không, anh nhầm rồi, anh ấy không phải chồng tôi”.
Trả xong tiền ngẩng lên cô đã không nhìn thấy bóng Viên Cảnh Thụy đâu nữa.
Chưa vào tới phòng bệnh Viên Cảnh Thụy đã thấy hai viên cảnh sát mặc sắc phục đứng ở hành lang, hai người đang cầm sổ sách cúi đầu trao đổi, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên.
“Anh là người nhà của người bị hại?”.
Anh gật đầu rồi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Bác gái nằm một mình cạnh công xưởng xử lý và vận chuyển rác thải, có người uy hϊếp rồi vứt bà lại đó, người qua đường thấy vậy liền báo cảnh sát, người của chúng tôi đã đưa bà vào bệnh viện”.
Không đợi cảnh sát nói xong Viên Cảnh Thụy liền đẩy cửa phòng bệnh nhưng anh không vào mà chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào. Mẹ anh vẫn chưa tỉnh, bà nằm trên chiếc giường bệnh màu xanh nhạt, trên người đắp một chiếc chăn màu trắng, đang được truyền nước. Trong chớp mắt trong người anh bỗng có một cảm giác điên cuồng tàn bạo, mà cảm giác ấy buộc anh phải đứng im một lúc để khống chế bản thân không được có bất cứ phản ứng đáng sợ nào.
Anh cứ lặng lẽ đứng ngoài cửa một lúc như thế sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lúc quay đầu lại sắc mặt anh khiến hai vị cảnh sát đang định đặt câu hỏi phải khựng lại, đứng nguyên tại chỗ.
Viên Cảnh Thụy lên tiếng trước: “Bác sĩ nói thế nào?”.
Hai viên cảnh sát đã định thần lại, viên cảnh sát trẻ hơn nghiêm mặt lại nhưng vẫn trả lời anh: “Bác sĩ đã kiểm tra rồi, vấn đề không đáng lo ngại lắm”.
“Tôi phải gặp bác sĩ để nói chuyện cho rõ”.
Viên cảnh sát khó chịu, đáp: “Đã nói là không sao cả, ban đầu bà ấy còn tỉnh táo, mọi chuyện bà ấy cũng thuật lại rồi, bác sĩ kê thuốc an thần nên bây giờ bà ấy mới ngủ”.
“Mẹ tôi đã nói những gì?”.
Viên Cảnh Thụy nhìn chằm chằm vào mắt viên cảnh sát, bốn mắt nhìn nhau, viên cảnh sát trẻ như bị chặn ngang họng, viên cảnh sát đứng bên có vẻ lớn tuổi hơn trừng mắt nhìn viên cảnh sát trẻ rồi quay sang nói sơ lược vụ việc cho anh nghe.
Hôm nay bà Viên vẫn dậy sớm như thường ngày, người già thường ngủ ít, trời vừa tờ mờ sáng đã không nằm yên được, bà xuống giường tắm rửa rồi ra ngoài ăn sáng sau đó tụ tập với mấy bà bạn chơi mạt chược.
Nhiều năm nay bà vẫn giữ nếp sống như thế, không vì con trai giàu có mà thay đổi. Bên ngoài cửa sổ từ sáng sớm đã vang lên những âm thanh quen thuộc trong ngõ nhỏ, tiếng nói chuyện buổi sớm của những người hàng xóm, tiếng xe đạp ra vào ngõ, thậm chí cả tiếng tắm giặt, tất cả mọi âm thanh đều vọng vào cửa sổ rất rõ ràng.
Về lý mà nói, con trai thành công thì mẹ cũng sẽ được hưởng phúc, đã từ lâu Viên Cảnh Thụy muốn mẹ chuyển tới biệt thự sống cùng anh. Ở bên sườn núi anh có nhà, không chỉ rộng rãi thoải mái mà cũng tiện cho anh chăm sóc mẹ. Nhưng bà chuyển tới được một tuần lại âm thầm thu dọn đồ đạc quay về nhà cũ, khi Viên Cảnh Thụy tìm về nhà cũ đã thấy căn nhà được thu dọn sạch sẽ xong xuôi, bà đang vui vẻ ngồi trên ghế tre cùng mấy bà hàng xóm ở ngoài đầu ngõ, hóng gió mát và chơi mạt chược ngoài trời.
Bà kiên quyết đòi giữ lại căn nhà cũ trong ngõ nhỏ, bà nói đây là đất tổ tiên, có đi đến đâu cũng không để mất được, không ngờ sau đó không thể mất mà ngay cả đi cũng không chịu đi, nhất định ở lại nơi đây.
Viên Cảnh Thụy dở khóc dở người khuyên bà:
“Mẹ, ở đây nhỏ quá”.
Bà lườm anh: “Nhỏ cái gì mà nhỏ? Con được sinh ra ở đây chứ đâu, sống ở đây hơn mười năm rồi sao lúc ấy không thấy con kêu nhỏ”.
“Nhưng đó là ngày xưa rồi”.
“Bây giờ có gì khác chứ? Trong nhà không phải vẫn chỉ có hai mẹ con ta sao? Mẹ không đến căn nhà lớn đó sống với con đâu, cả ngày im phăng phắc, hàng xóm thì không có, nói một lời còn nghe thấy âm thanh vọng lại, con lại đi suốt cả ngày, đâu có vui vẻ như ở đây chứ”. Bà đáp lời con trai một tràng dài như pháo liên thanh.
Viên Cảnh Thụy cảm thấy không đỡ nổi mẹ, liền gượng cười buông tay: “Trong nhà còn có cô giúp việc nữa”.
Không nhắc tới cô giúp việc còn đỡ, nhắc tới bà Viên liền tức giận hơn: “Đừng nhắc tới bà giúp việc theo giờ ấy nữa, làm việc còn không nhanh nhẹn bằng mẹ, nhìn thấy bà ấy chân tay lóng ngóng là mẹ lại tức”. Bà nói xong liền lườm anh: “Con lấy vợ đi, lấy vợ rồi sinh lấy đứa con, mẹ qua đó bế cháu cho con ngay”.
Anh ngập ngừng một hồi rồi đáp: “Mẹ, con đã từng kết hôn rồi”.
Bà Viên khựng lại, chưa bao giờ bà thích Trình Tuệ Mai – người phụ nữ hơn con bà chục tuổi đầu, lúc hai người quyết định kết hôn bà còn kịch liệt phản đối, nhưng bây giờ người ta đã qua đời, bà cũng không nói ra thành lời được, nhưng trong lòng vẫn phải nín nhịn, nghe thấy là không thoải mái chút nào.
Bà luôn cho rằng, con bà tài giỏi như vậy cho dù không có người phụ nữ ấy anh vẫn sống rất tốt. Tay trắng lập nghiệp đi đến đâu cũng nhận được sự kính trọng của người khác vẫn tốt hơn, chứ không như bây giờ đâu đâu cũng đầy những lời nói xấu sau lưng.
Dù vậy bà cũng không muốn sống trong căn nhà rộng lớn ấy, chỉ có mấy ngày bà đã cảm thấy cô đơn, cuối cùng bà sinh bệnh vì nhớ nhung những âm thanh quen thuộc vang lên trong ngõ hẻm.
Bên bàn mạt chược, mấy chị em già vẫn vừa nói chuyện vừa bốc bài, nhắc tới con trai bà ai cũng nói bà có phúc, sau đó còn cười bà có nhà to không ở mà cứ sống chết đòi về ngõ nhỏ.
Bà trợn mắt lườm mấy bà bạn già, nói làm gì có nơi nào tốt hơn nơi chốn mình thân thuộc chứ? Nhắm mắt bà cũng có thể đi hết một vòng quanh ngõ, xung quanh đều là người quen, không cần ra ngoài cũng có thể tìm được bạn chơi mạt chược. Ở nhà to á? Trừ khi con trai bà sinh cho bà một bầy cháu trai cháu gái.
Nói tới cháu trai cháu gái thì mấy bà bạn già của bà đều đã đề huề, chủ đề này khiến các bà vô cùng hứng khởi, ai ai cũng mang chuyện mấy đứa cháu nhà mình ra kể một hồi, bà nghe mà trong lòng ghen tỵ tới mức xót xa.
Bà thở dài, con trai bà điểm nào cũng tốt, chỉ có điều không để tâm tới chuyện lấy vợ, sinh con.
Có người mau miệng nói không phải con trai bà đã từng kết hôn rồi sao?
Bà lập tức phản bác: “Đó làm sao được coi là vợ chứ? Tôi không ưng một chút nào”.
Có điều nói xong câu ấy bà lại nhớ tới cái chết thảm của Trình Tuệ Mai, miệng lầm rầm nói a di đà phật: “Thôi thôi, không nói chuyện này nữa, nghiệp chướng lắm”.
Bà vốn không tin Phật, mấy năm nay vì lo lắng cho con nên dần dần bà cũng tin, bây giờ cứ mười lăm hàng tháng bà lại lên chùa, chỉ thiếu nước ở nhà sáng tối thắp ba nén hương nữa thôi.
Hôm nay bốn người ở nhà một người chơi mạt chược, đến bữa cơm trưa rồi nhưng không ai muốn về nên cùng nhau ăn tạm gói mì rồi lại nói nói cười cười tới chập tối. Ba người kia ngồi không yên, ai cũng nói phải về nhà đi chợ nấu cơm đợi con trai con dâu về ăn, còn đi đón cháu nữa, ai cũng bận rộn, chỉ có bà Viên không có việc gì làm.
Lúc ra về bà lại thở dài, nghĩ sống thế này chán quá, mong muốn con trai mau lấy vợ sinh cháu càng lúc càng mãnh liệt.