Từ Triều Tiên Cư về nhà, Ưng Lê luôn trong trạng thái nôn nóng, cô lấy điện thoại ra muốn gọi cho Ngu Uyển Thục để hỏi rõ ràng mọi chuyện, nhưng lại sợ vì muốn để bản thân trốn tránh đáp án, cho nên luôn do dự.
Lúc Quý Nghiên tới, Ưng Lê không chú ý đến cô ấy.
“Nghĩ cái gì đấy?” Quý Nghiên giơ tay để trước mặt cô khoảng một phút đồng hồ, cuối cùng quyết định mở miệng nhắc nhở, “Mình đến cũng không biết.”
Ưng Lê hồi phục tinh thần, cô cố gắng bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn Quý Nghiên: “Có chút chuyện nhỏ, sao cậu lại đến đây?”
Cô không muốn nói chuyện này cho Quý Nghiên biết, bởi vì không chỉ không giải quyết được vấn đề, ngược lại sẽ có thêm một người phiền não cùng cô.
“Còn không phải là để cảm ơn cậu ư, lúc livestream cậu đeo khuyên tai và vòng cổ của mình nên lượng tiêu thụ tốt lắm, đúng là mang danh nữ vương bán hàng.” Qúy Nghiên cho cô một ngón cái, mang đồ ngọt mua ở trên đường ra, “Cái này mình mua ở Cật Đức. Tuy món ăn ở đó không thể so sánh với Triều Tiên Cư nhưng chỗ bọn họ làm bánh ngọt châu Âu rất ngon.”
Ưng Lê giật mình, đương nhiên cô biết Cật Đức, đây là nhà hàng dưới trướng tập đoàn Quân Diệu, trải rộng khắp cả nước. Nói đến danh tiếng của Cật Đức thì phải nói đến cơm Tây, bọn họ không hề kém cạnh Triều Tiên Cư.
“Cảm ơn.” Cô cười cười, đang có buồn phiền không bằng ăn một ít đồ ngọt sẽ vơi bớt đi.
Qúy Nghiên khoanh chân ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, cười: “Nói đến Cật Đức làm cho mình nghĩ đến một số chuyện bát quái hóng được về Quân Diệu, cậu muốn nghe không?”
Ưng Lê ăn miếng bánh kem phô mai, thấy trên mặt Quý Nghiên viết rõ ‘Cậu nhất định phải nghe’, gật đầu nói tiếp: “Cậu nói đi.”
“Cậu có biết chuyện ba của Úc Tranh qua đời từ sớm không? Nghe lời đồn nói là do ba anh ta tự sát, bị Úc Tranh bức chết.” Qúy Nghiên đè thấp giọng nói, dáng vẻ thần thần bí bí, “Mẹ anh ta thấy toàn bộ quá trình nên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh, hiện giờ đang nằm trong bênh viện điều dưỡng.”
Ưng Lê: “…….”
Cô để dĩa ăn sang một bên, nhìn Quý Nghiên: “Loại chuyện nhỏ này á, người bịa chuyện đâu.”
“Cậu không tin hả?” Qúy Nghiên
Ưng Lê nhíu mày: “Người nào tin loại chuyện này đúng là kẻ ngu.”
“…….” Qúy Nghiên giật giật khóe miệng, cô nàng cảm giác mình bị ám chỉ đến.
“Sau này cậu ăn dưa ít thôi, cẩn thận đau bụng.” Ưng Lê lắc lắc đầu, “Vừa nhìn đã biết người như Úc Tranh không phải loại người tâm bất chính, sao có thể làm ra mấy chuyện như bức chết ba mình.”
“Mấy ngày hôm trước cậu còn nói người ta có đôi mắt đào hoa bạc tình bạc nghĩa, ghét nhất là những người như thế.” Qúy Nghiên chỉ trích cô.
Ưng Lê đảo tròng mắt, coi như bản thân chưa nói câu đó.
***
11 giờ trưa, Úc Tranh đi ra ngoài văn phòng, một mình đến bãi để xe lái xe rời đi.
Mỗi ngày vào thời gian này Úc Tranh sẽ đến thăm mẹ, sức khỏe của Thư Nhược Tình không tốt, còn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi chuyện năm đó, toàn phải dựa vào thuốc để kéo dài mạng sống.
“Úc tổng, cậu đến rồi.” Dì Giang là y tá chăm sóc cho Thư Nhược Tình, mỗi ngày Úc Tranh tới bà sẽ đến để nói hết mọi chuyện liên quan đến mẹ cho anh nghe.
Người phụ nữ nằm trong phòng bệnh gầy gò tái nhợt, trên đầu có mấy sợi tóc bạc xen kẽ mấy sợi tóc đen, không khó để nhìn ra khi còn trẻ là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, chẳng qua giờ người giống như đồ sứ dễ vỡ, không thể va chạm vào dù rất nhỏ.
Dì Giang kể cho Úc Tranh nghe về tình hình gần đây của Thư Nhược Tình, anh vừa nghe vừa nhìn mẹ nằm trên giường bằng ánh mắt dịu dàng.
“Úc tổng, bác sĩ Vương nói nếu cậu đến thì đến văn phòng gặp ông ấy, nói là có chuyện cần nói với cậu.” Dì Giang chuyển lời lại.
Úc Tranh gật gật đầu, sau đó đi đến văn phòng bác sĩ Vương.
Bác sĩ Vương năm nay 50 tuổi, là bác sĩ chữa trị cho Thư Nhược Tình, những năm gần đây phải làm phiền ông ấy nhiều thì bệnh tình của mẹ anh mới có thể ổn định.
“Ngồi xuống đây.” Bác sĩ Vương thấy Úc Tranh đến cửa, nâng tay nói, “Về bệnh của mẹ cậu, sau một tháng quan sát chúng tôi sẽ nói kết quả cho cậu.”
Thấy bác sĩ Vương đi thẳng vào vấn đề, trong lòng Úc Tranh lắng xuống, cảm thấy có gì đó không đúng, “Bệnh của mẹ cháu…..”
“Haiz, khoảng thời gian tỉnh táo của mẹ cậy càng ngày càng ít….” Bác sĩ Vương thở dài, nhưng không hề chần chừ, “Chúng tôi đã thử qua rất nhiều phương pháp nhưng không được.”
Sắc mặt Úc Tranh u ám, miệng lưỡi đắng nghẹt, tất cả khiến anh thấy cổ họng mình khô rát: “Kiên trì mười mấy năm không lẽ không còn cách nào khác sao ạ.”
“Tranh thủ những lúc mẹ cậu còn tỉnh táo thì ở bên cạnh chăm sóc bà ấy nhiều hơn.” Bác sĩ Vương là người nhìn Úc Tranh cố gắng nhiều năm, thông báo những chuyện như thế này ông cũng không chịu nổi, lập tức nói, “Chuyện này có cần nói cho Úc Tiện không?”
Úc Tranh giật mình: “Cháu sẽ tìm thời gian nói cho nó biết.”
“Có một số việc cậu nên nói cho Úc Tiện biết chứ không phải là tự mình kiên trì gánh vác.” Bác sĩ Vương mở miệng, “Hai người là anh em nên cùng nhau chia sẻ mọi chuyện.”
Úc Tranh quay lại phòng bệnh, lúc này Thư Nhược Tình đã tỉnh, anh bảo dì Giang ra ngoài còn mình ở lại với mẹ.
“Nếu mà sớm biết hôm nay con đến thăm mẹ thì mẹ đã trang điểm thay quần áo đẹp.” Thư Nhược Tình cầm gương ở bên cạnh lên soi, nhíu nhíu mày nhìn đầu có sợi tóc bạc, “Tuổi lớn, đúng là càng ngày càng xấu.”
Úc Tranh dồn những suy nghĩ lung tung ở trong lòng xuống, mỉm cười: “Vẫn rất xinh.”
“Mới có mấy ngày không gặp thôi mà sao miệng lưỡi con trở nên ngọt thế.” Thư Nhược Tình vểnh môi, mặt mày hớn hở nói tiếp, “Tìm bạn gái cũng nên nói những lời như thế mới đúng.”
Úc Tranh đứng dậy lấy giúp mẹ ít nước, lặng lẽ che giấu mọi sự phức tạp ở trong đôi mắt.
“Không biết khi nào thì có thể nhìn thấy con kết hôn……” Tiếng nói nhẹ nhàng của Thư Nhược Tình vang lên, “Trong lúc mẹ còn sống…..”
Bàn tay Úc Tranh cầm cốc nước run lên, trên mặt mang theo vẻ không thể tin được, anh cố giả vờ trấn định quay đầu nhìn về Thư Nhược Tình, “Mẹ, mẹ nói bậy bạ cái gì đó.”
“Tình trạng của mình ra sao mẹ còn không biết chắc?” Thư Nhược Tình biểu hiện rất bình tĩnh, “Nhìn biểu hiện của con không giống như ngày thường, sao mẹ có thể không thể nhìn ra được?”
Úc Tranh cúi đầu ngồi ở bên giường, nhìn không ra cảm xúc.
“Người mẹ lo lắng nhất là con, cũng vì mẹ và ba mà con bị ảnh hưởng, ngay cả một thời tuổi thơ hạnh phúc còn không có.” Thư Nhược Tình cầm tay anh, “Nhất định phải tìm được một người yêu thương nhau sống với nhau đến hết đời, không được giống mẹ và ba con.”
***
Buổi chiều
Ngu Uyển Thục gọi điện thoại đến.
Ưng Lê nghe thấy chuông điện thoại kêu, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Qua mười giây, cô bình tĩnh ấn nút trả lời: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”
“Tiểu Lê à, mẹ có……”
“Đúng rồi mẹ!” Ưng Lê mới nghe được mấy từ đã thấy thần kinh chấn động, cô cao giọng ngăn lại lời Ngu Uyển Thục định nói, đầu óc nhanh chóng vận hành, “Mẹ còn nhớ chuyện lần trước con nói với mẹ mình có bạn trai không, tạm thời trong khoảng thời gian ngắn con không muốn công khai.”
Bên kia Ngu Uyển Thục im lặng đã lâu, mãi không thấy nói chuyện.
Tim Ưng Lê như bị treo lên, cô không biết vừa nãy mình nói năng loạn xạ nhiều thế mẹ nghe có hiểu hết được không.
“Con có bạn trai thật?” Ngu Uyển Thục không chắc chắn lắm hỏi lại.
Ưng Lê cười gượng hai tiếng: “Đương nhiên ạ, còn lừa mẹ làm gì.”
Trước mắt cô cứ dùng chuyện có bạn trai để che lấp miễn cưỡng cho qua cái chuyện hứa hôn từ bé, còn về những chuyện sau đó, cô sẽ từ từ nghĩ cách.
“Được, vậy cuối tuần con mang bạn trai về nhà để ba mẹ gặp cậu ta.” Ngu Uyển Thục nói rõ ràng, “Đến lúc đó mẹ có một số việc muốn nói với con.”
Ưng Lê: “…….”
Lần này thì cô xong đời thật rồi, giờ cô biết biến đâu ra một người bạn trai đây?
Ngu Uyển Thục đã cúp điện thoại, không cho Ưng Lê thời gian để nói mấy chuyện dư thừa.
Ưng Lê nhìn di động thở dài, quyết định lấy túi đi ra ngoài, thời điểm này chỉ có uống rượu giải sầu là thích hợp nhất.
***
Khê Nhai là con phố ẩm thực nổi tiếng ở Tân Thành, hai bên đường có vô số các loại món ăn làm cho người khác nhìn xem không hết. Khác hẳn với khung cảnh náo nhiệt sôi động ở ngoài đường, quán rượu của A Lâm ở sâu trong ngõ, người có muộn phiền cứ uống hết một ly lại một ly để giải sầu.
Ông chủ A Lâm là người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 tuổi, chỗ này làm món thịt bò khô là tuyệt vời nhất, uống cùng với rượu thì khỏi phải nói sảng khoái thế nào.
Khách đến khen tay nghề A Lâm tốt, nhưng không ai biết tay nghề đó là được ai truyền thụ lại.
“Nghe nói đến quán rượu của ông uống rượu có thể giải sầu, tôi uống đến ba chén của ông mà phiền não càng ngày càng nhiều.” Người đàn ông mặc bộ vest cao cấp, khí chất cao quý tỏa ra quanh người, nhìn không hợp với căn phòng nhỏ được làm bằng gỗ.
A Lâm lau chén rượu, mỉm cười nghe Úc Tranh nói: “Cậu rất ít khi đến tiệm của tôi, chắc hẳn có nhiều chuyện phiền lòng lắm. Tuy tôi không thể cho cậu ý kiến, nhưng mà mấy thứ như phiền não ấy, nếu càng nghĩ đến nó thì sẽ lại càng nhiều.”
“Vẫn là ông vô cầu vô thúc tương đối tốt.” Úc Tranh uống một ngụm rượu, rượu vào có vị chát nhưng một lúc sau quay về vị ngọt.
A Lâm cười cười, từ chối cho ý kiến.
Đúng lúc này, chuông gió ở cửa có động tĩnh.
Ưng Lê đi vào, theo bản năng nhìn quanh bốn phía, giờ này khách ở trong quán rượu rất ít.
A Lâm thấy Ưng Lê, khuôn mặt ngăm đen nở nụ cười tươi, nhanh chân bước đến chào đón, “Tiểu Lê, sao cô lại đến đây?”
“Muốn uống chút rượu.” Ưng Lê cười trả lời.
Mà lúc này, Úc Tranh dựa vào cửa sổ nghe theo tiếng nói quay đầu lại, đúng lúc đối diện cùng Ưng Lê.
A Lâm vừa chuẩn bị giới thiệu, Úc Tranh đã giành nói trước: “Cô Ưng.”
“Úc tổng.”
“Thì ra hai người quen biết nhau.” A Lâm cười cười, “Hay là hai người ngồi cùng bàn đi?”
Ưng Lê gật đầu, đi đến ngồi xuống đối diện Úc Tranh, thấy trên bàn có bình rượu đã mở và thịt bò khô, cộng thêm việc ngửi được mùi rượu xung quanh, cô đoán Úc Tranh đã uống vài chén.
A Lâm mang chén đến đặt trước mặt Ưng Lê, nhân tiện dặn dò: “Uống ít thôi.”
Ưng Lê cười ngọt ngào, sau đó không thể chờ được rót một chén rượu, lập tức ngửa đầu uống cạn.
Úc Tranh không vội lấy bình rượu lại, chỉ lẳng lặng nhìn cô: “Tại sao cô uống rượu của tôi?”
“Đương nhiên là có chuyện phiền não chứ sao, Úc tổng đến đây uống rượu không phải là vì vậy ư?” Ưng Lê uống liên tiếp mấy chén, hai má dần đỏ bừng, “Tôi gặp phải cửa ải khó khăn nhất trong cuộc đời.”
Úc Tranh dùng tay nghịch nghịch chén rượu, hỏi: “Cửa ải khó khăn gì?”
“Anh nói xem bây giờ là thời đại nào rồi, tại sao còn có mấy thứ như tín vật hứa hôn từ bé gì gì đấy, tại sao các bậc trưởng bối không chịu nghe ý kiến của bậc về dưới rồi mới quyết định hả!” Hơi thở Ưng Lê dồn dập, “Tôi ghét bị đính hôn từ nhỏ, cho nên nói với mẹ rằng mình có bạn trai, nhưng bây giờ tôi không biết làm gì để biến được ra một người bạn trai thật.”
Như là tìm được đối tượng có thể nói hết mọi thứ, Ưng Lê như cây đậu héo nói toàn bộ cho Úc Tranh nghe.
“Chắc là lên trên mạng có thể thuê được bạn trai nhỉ, tôi phải thuê một người để về ứng phó với ba mẹ.” Nhưng cô lại thấy lo lắng ngay, “Mà nếu không đủ đẹp trai thì không được, ba mẹ tôi mà thấy sẽ lại chướng mắt.”
“Cô xem tôi thế nào?” Úc Tranh ngẩng đầu, giọng nói thản nhiên đề nghị, “Đúng lúc tôi cũng cần một người bạn gái.”
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Giả giả sau thành chồng thật ~~