Câu này vừa dứt thì một tiếng rầm lớn vang lên, cửa đổ sập, khuôn mặt tái mét của Thái tử điện hạ lộ ra.
Ngay sau đó Tô Dật Chi cảm thấy một lưỡi dao lạnh băng dán lên cổ mình, đâm nhẹ vào trong da, nhói đau.
Tiếng nói mang theo âm nhu của nhị hoàng tử vang lên, “Tam đệ, ngươi đến nhanh thật. Có điều, ngươi cần phải cẩn thận một chút, nếu như dọa đến ta, ta sợ là tay nắm dao không được chắc, làm người bị thương thì không tốt.”
“Huynh muốn thế nào?”
Tô Dật Chi bị bịt mắt không nhìn thấy vẻ mặt của Thái Tử điện hạ, nghe giọng nói của hắn lại mơ hồ cảm thấy hình như có gì đó không giống lắm.
Quá trầm ổn, trầm ổn đến mức không giống hắn.
Tô Dật Chi thầm thấy có chút không yên, y vốn không biết là trong nửa ngày ngắn ngủi y bị chộp tới đây thì trong cung đã phong vân biến sắc, sóng lớn ngập trời từ sớm.
“Ta muốn thế nào.” Bàn tay không cầm dao của Tiết Ninh tỉ mỉ vuốt ve lưỡi dao lạnh lẽo, chân thành tình cảm như thể đang đối mặt với tình nhân, “Tục ngữ nói, không thể gộp cá cùng tay gấu cùng nhau, để xem Thái Tử điện hạ ngươi lựa chọn thế nào.”
“Thả y ra, ta có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì.” Giọng Thái Tử điện hạ trầm xuống.
Nhị hoàng tử trầm thấp cười rộ lên, “Tam đệ ngươi cũng tham quá đấy.”
Vừa nói, dao trong tay lại càng kề sát hơn một phân, trên cổ Tô Dật Chi ứa ra một đường máu mảnh.
Thái Tử điện hạ mím môi, đôi mắt lạnh như băng, “Nhị ca, huynh thật sự cho rằng, ta sẽ vì một kẻ luyến sủng thấp hèn mà thỏa hiệp với huynh?”
Vẻ mặt hắn trầm tĩnh, lòng bàn tay lại mướt một mảng mồ hôi.
Hắn nhất định không thể để Dật Chi xảy ra chuyện, chỉ là dưới kiểu tình huống này thì hắn cũng không có khả năng thỏa hiệp với Tiết Ninh, nếu không hắn sẽ không thể sống, Dật Chi cũng vậy.
Phụ hoàng mất vì bệnh, nỗi lòng hắn cực kỳ rối loạn, rồi lại đột nhiên nhận được tin Tô Dật Chi xảy ra chuyện, vội vàng tới đây, đi theo bên người chỉ có hai ám vệ.
Một khi hắn yếu thế, với tâm tính của Tiết Ninh mà nói, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ.
Đến tận hôm nay hắn mới biết, nhị ca ôn tồn lễ độ của hắn đã âm thầm tính toán tất cả mọi thứ trong thời gian bao lâu.
Sắc mặt Tiết Ninh hơi thay đổi một chút.
Thật ra y cũng không rõ rốt cuộc đệ đệ này nghĩ thế nào, quan hệ giữa hắn và Tô Dật Chi là thật, nhưng nếu là y, tất nhiên sẽ không vì tư tình mà làm lỡ chuyện lớn, huống chi đây chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi hèn mọn mà thôi.
Bước lên vương vị rồi thì muốn kiểu mỹ nhân nào mà không có.
Nhưng đệ đệ này của y lúc nào cũng khác y, hắn ngây thơ, ấu trĩ, trọng cảm tình.
Cho nên y đang đánh cược, y tính kế năm năm, đánh cược xem Tiết Gia có mềm lòng hay không.
Y cho rằng y thắng chắc rồi, chỉ là đến giờ phút này, y lại đột nhiên có chút không thể xác định.
Trong một thoáng phân tâm, cảm giác như có một thứ mảnh mảnh lạnh lạnh châm trên cánh tay mình, cánh tay tê rần, người trong tầm tay cùng lúc đó đột nhiên nhào ra.
Hai chân y còn bị trói, miếng vải đen trên mắt còn chưa gỡ, tư thế vụng về lăn hai vòng xuống bậc thang.
Cực kỳ buồn cười, Tiết Ninh lại chẳng cười nổi.
Không ngờ là sắp thành lại bại bởi một quân cờ nho nhỏ.
Y vốn coi thường Tô Dật Chi, cho nên tùy tiện trói y một chút, thậm chí còn không kiểm tra thân thể y.
Một tay Thái Tử điện hạ đỡ người kéo vào trong ngực, vuốt vuốt nửa khuôn mặt sưng đỏ của y, đau lòng muốn chết.