Triều Tư Mộ Noãn

Chương 74: Hoàn tất - Toàn văn hoàn

Vệ Kiều mở mắt liền nhìn thấy Thập Nhất, nàng bối rối vài giây, đầu óc vốn nghiêm cẩn liền có một thoáng trống rỗng, lấy lại tinh thần gọi: "Thập Nhất?"

Xuyên qua bộ y phục vô trùng Thập Nhất chăm chú nhìn nàng, nghe được thanh âm của nàng liền khe khẽ thở phào, gật đầu nén xuống tiếng nức nở nói: "Là ta, là ta."

Vệ Kiều vừa tỉnh lại, trên người còn đeo ống thở, nàng chỉ có thể ngồi ở một bên, nhìn người kia tỉnh lại lại không biết làm sao, thật muốn ôm lấy người kia, nhưng mà nàng làm không được, đôi mắt Thập Nhất long lanh, ánh mắt sáng rực nói: "Ngươi tỉnh rồi?"

"Ân." Thanh âm Vệ Kiều rất thấp, ánh mắt quanh quẩn trên gương mặt Thập Nhất, cuối cùng nói: "Ngươi gầy."

Ánh mắt Thập Nhất cụp xuống, mắt nước ào ào tuông rơi, nàng gầy sao?

Nàng nào có gầy như Vệ Kiều, qua khỏi giai đoạn nguy hiểm sau ca phẫu thuật nàng được trợ lý sắp xếp tiến vào thăm, mới biết được người kia ở đây đã phải chịu giày vò đến thế nào, bệnh tật gần như đã lấy đi của người kia một nửa tính mạng, thiếu chút nữa đã chống đỡ không được đến lúc lên bàn phẫu thuật, Vệ Kiều đâu chỉ là gầy, thần khí tinh thần của Vệ Kiều đều như tiêu tán, nếu không phải còn chút sức lực cuối cùng, chỉ sợ ——

Chỉ sợ liền sẽ không còn gặp được nàng.

Thập Nhất lắc đầu, nàng cự tuyệt nghĩ đến những hình ảnh như vậy, hiện tại Vệ Kiều đã tốt rồi, thật tốt, ở ngay trước mặt nàng.

Nàng nghẹn ngào nói: "Gầy không sao, sau này liền bù đắp lại."

Vệ Kiều đưa tay muốn thay Thập Nhất lau đi mắt nước, trên mu bàn tay còn cắm ống truyền, đưa tay đều tốn sức, khi bàn tay nàng nhấc lên giữa không trung Thập Nhất liền nắm chặt lấy, từ từ áp lên đôi má của mình, vuốt nhẹ, Vệ Kiều nhìn gương mặt này, khi nàng tuyệt vọng đã vô số lần nghĩ đến gương mặt này, cười, khóc, hờn dỗi, khϊếp đảm, mỗi một trạng thái của gương mặt này dường như đều là sức lực, rót vào thân thể nàng, làm cho nàng có thể chống đỡ.

Nàng muốn tiếp tục sống, muốn dùng thân thể khỏe mạnh mà ôm lấy Thập Nhất, muốn đem đến niềm vui cho người kia.

Nàng hiện tại liền làm được.

Khóe mắt Vệ Kiều tràn ra nước mắt, thấm ướt gối đầu màu trắng, đôi tình nhân cứ như vậy lặng im nhìn nhau, giờ phút này có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mà cái gì cũng không cần phải nói, các nàng tâm ý tương thông, rất nhiều lời là không cần nói ra, trong lòng đều đã hiểu rõ.

Tô Tử Ngạn đứng bên ngoài nhìn qua tấm kính thủy tinh thấy hai người như vậy cũng nhịn không được mà mỉm cười, trợ lý đang đứng bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: "Ta hiện tại hình như đã hiểu được một chút."

Tô Tử Ngạn nghiêng đầu: "Cái gì?"

Trợ lý dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hai người bên trong, tâm tình bị tác động, hốc mắt ửng đỏ nói: "Trước khi làm phẫu thuật, lão sư hỏi Vệ tổng, có muốn gọi điện thoại cho bạn gái hay không, nàng nói không cần."

Tô Tử Ngạn nghe được câu này suy nghĩ vài giây, bỗng nhiên liền hiểu được, nàng không phải không muốn, nàng không dám, bằng không lúc trước nàng cũng sẽ không dứt khoát lựa chọn không làm phẫu thuật.

Thập Nhất bất tri bất giác đã trở thành điều quan trọng nhất trong sinh mệnh của nàng, nàng cũng không tin quỷ thần, cũng không tin vận mệnh, nhưng vì Thập Nhất, nàng sẽ khẩn cầu, nguyện ý tin tưởng.

Trợ lý nói tiếp: "Ta hiện tại đã hiểu rồi."

Bởi vì yêu thương, khiến người ta nhát gan, cũng làm cho người ta trở nên không biết sợ hãi.

Tô Tử Ngạn quay đầu nhìn hắn, hai người liền bật cười.

Vệ Kiều tỉnh lại không bao lâu lại chìm vào hôn mê, vừa làm xong phẫu thuật trong hai mươi bốn giờ cần liên tục theo dõi, Thập Nhất dù sao cũng không phải là người có chuyên môn, cho nên bị ngăn cách ở bên ngoài, trợ lý rất muốn thay nàng nói vài câu, để nàng cũng được ở lại bên trong, nhưng mà bác sĩ Bạch lại rất nguyên tắc, nói cái gì đều không cho thân nhân ở lại, cho nên Thập Nhất chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài.

Cảm giác này cũng không tốt lắm, nhưng mà ca phẫu thuật khó khăn nhất nàng cũng đã cố gắng vượt qua được, hiện tại chỉ là để nàng canh giữ ở bên ngoài, nàng chỉ cần nghĩ Vệ Kiều có thể nhìn qua tấm thủy tinh đã có thể thấy nàng, so với lúc trước, thật tốt hơn rất nhiều.

Vệ Kiều cũng làm rất tốt, hai mươi bốn giờ theo dõi cũng không có bất cứ vấn đề gì, phục hồi sau phẫu thuật cũng rất tốt, chuyện Thập Nhất lo lắng cũng không có phát sinh, hơn một tháng sau ca phẫu thuật, nàng được chuyển đến một bệnh viện khác để an dưỡng, trong khoảng thời gian đó Thập Nhất về nước hai lần, Bùi Thiên cũng tới đây vấn an một lần, nhìn thấy Tam tiểu thư không có chuyện gì, lần đầu tiền liền rơi nước mắt, Tô Tử Ngạn còn cười nhạo hắn, một đại nam nhân khóc sướt mướt lại ra thể thống gì a, liền bị đáp lại khi đó không biết ai khóc càng nhiều a.

Thập Nhất nghe hai nam nhân đấu võ miệng cũng lắc đầu, quay người tiến vào phòng bệnh.

Cuối năm, Vệ Kiều thực hiện ca phẫu thuật thứ ba, nửa tháng sau được trở về Giang thành điều dưỡng, tiếp theo chính là quá trình tĩnh dưỡng dài đằng đẵng, cuối năm Giang thành còn phát sinh một chuyện không lớn không nhỏ, Lạc Châu Bình bị bắt.

Thập Nhất còn chưa ra tay, hắn trước tiên liền bị bí thư của mình bán đứng, lúc trước bí thư kia muốn cùng Thập Nhất hợp tác, bị Thập Nhất nhã nhặn từ chối, bí thư liền quay đầu tìm người khác hợp tác, thế lực của Lạc Châu Bình tại Giang thành cũng không tính là nhỏ, chỉ là từ khi không còn Vệ Thiên chống lưng, công ty của hắn càng xuống dốc, đến nửa cuối năm đã không chịu nổi, bí thư của hắn liền quay đầu bán đứng hắn, hợp tác với người khác.

Không vừa mắt Lạc Châu Bình đâu chỉ có Vệ gia, hắn gây thù oán quá nhiều, cho nên Thập Nhất còn chưa nắm được chứng cứ mang tính quyết định, đã có người tiễn hắn vào trại.

Giải quyết xong đại họa, Thập Nhất rốt cuộc cùng Vệ Kiều trải qua một năm an ổn.

Năm sau, Thập Nhất đón Vệ Kiều về nhà, Liễu thẩm làm cả một bàn thức ăn, tuy rằng bà không biết Vệ Kiều đã trải qua chuyện gì, nhưng mà hiện tại an an ổn ổn, chính là hạnh phúc, bà cũng cao hứng, Thập Nhất đón Vệ Kiều về nhà không bao lâu trời liền bắt đầu có tuyết rơi, nàng đứng giữa trời tuyết, học theo trên TV đứng đối diện mỉm cười với Vệ Kiều, hỏi: "Ngươi thấy chúng ta giống cái gì?"

Vệ Kiều khoác chiếc áo lông màu đỏ, mái tóc đã dài quá bờ vai, vén ra sau tai, ngũ quan rút đi vài phần sắc bén, rất thanh lệ, nàng mỉm cười lắc đầu: "Giống cái gì?"

"Đầu bạc a." Thập Nhất hướng nàng nháy mắt: "Không giống sao?"

Vệ Kiều bị nàng trêu mà bật cười: "Giống."

Thập Nhất nắm tay nàng, tiếp tục đi đến phía trước, sân nhỏ đã bị tuyết bao phủ, đi tới, để lại từng dãy dấu chân, sau khi Vệ Kiều trở về liền tăng cường lượng vận động, mỗi ngày đều cần đi bộ thật lâu, có đôi khi ở công ty không có việc gì Thập Nhất liền tan tầm sớm, trở về cùng nàng, Vệ Kiều có lần đến công ty đón Thập Nhất tan tầm, bí thư nhìn thấy nàng còn ngẩn người, Vệ tổng trước kia nghiêm túc sắc bén ác liệt, bây giờ trở nên rất dịu dàng, trái lại Thập Nhất càng là thâm trầm ít nói, càng ngày càng nghiêm khắc.

Hai người này, giống như là đã hoán đổi thân phận.

Nghĩ đến, Vệ Kiều mỉm cười, Thập Nhất quay đầu: "Cười cái gì?"

"Không có gì." Vệ Kiều nói: "Có phải hội đồng quản trị lại hối thúc ngươi hay không?"

Nàng nghỉ ngơi quá lâu, hội đồng quản trị bên kia đều sốt ruột, muốn nàng trở lại, Thập Nhất nghĩ đến chuyện này đôi mi thanh tú liều cau lại: "Bọn họ nơi đó đã có ta, ngươi an tâm dưỡng bệnh, ta đã hỏi qua bác sĩ Bạch, ngươi ít nhất còn phải tĩnh dưỡng nửa năm, nửa năm này, không cho phép quản chuyện của công ty, không cho phép hỏi Bùi Thiên về các dự án, không cho phép..."

Vệ Kiều vươn tay điểm lên chóp mũi nàng: "Cái này cũng không cho, cái kia cũng không được, vậy ngươi cho ta làm cái gì a?"

Thập Nhất nắm tay nàng đứng giữa trời tuyết, suy nghĩ một hồi lại cười nói: "Cho ngươi nhớ ta."

Vệ Kiều bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười: "Tiểu vô lại."

Hai người đi tới hậu viện, bông tuyết rơi xuống càng lúc càng dầy, các nàng còn chưa tới hậu viện liền nghe đến tiếng chó sủa, Vệ Kiều nhìn sang, năm trước Đỗ Nguyệt Minh đưa một chú chó đến đây, nói là tặng lễ vật kết hôn cho hai người, Thập Nhất không biết nên nhận hay không, Vệ Kiều biết rõ nàng yêu thích, liền đồng ý, nuôi dưỡng ở hậu viện, hai người đi đến bên cạnh chú chó có bộ lông dài màu rám nắng, Thập Nhất cúi người xuống, thay thức ăn nước uống cho nó, lại loay hoay một lát đem ổ của nó sắp xếp lại, Vệ Kiều liền đứng ở cách đó vài bước mà nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.

"Được rồi." Thập Nhất đứng dậy, hướng Vệ Kiều mỉm cười: "Như vậy nó sẽ không sợ lạnh."

Vệ Kiều thấy chóp mũi của nàng đã lạnh đến đỏ ửng, liền lấy nón của mình đội lên đầu nàng, Thập Nhất nâng mắt lên, chống lại đôi mắt thanh minh của Vệ Kiều, nghe Vệ Kiều nói: "Như vậy ngươi cũng sẽ không sợ lạnh."

Thập Nhất nhào vào trong lòng nàng, nghe nhịp tim của nàng nhảy lên thình thịch, nói khẽ: "Ta vẫn là sợ."

Sau khi về nước, Thập Nhất để lại di chứng rất nghiêm trọng, mỗi đêm đều phải ôm lấy nàng lắng nghe nhịp tim nàng thật lâu, bất kể bác sĩ và Vệ Kiều an ủi làm sao đều vô dụng, nhất định phải nghe được nhịp đập ổn định kia, Thập Nhất mới có thể chìm vào giấc ngủ, mỗi lần Vệ Kiều đến viện điều dưỡng vài ngày, Thập Nhất đều là mang đôi mắt quầng thâm đi làm, toàn bộ nhân viên Vệ Thiên đều không dám thở mạnh một tiếng, chỉ có Bùi Thiên biết rõ nội tình liền bất đắc dĩ mà khuyên nhủ Thập Nhất, về sau mỗi lần Tam tiểu thư đến viện điều dưỡng, nàng liền đi cùng là được, cũng không cần chịu đựng vất vả như vậy, những lời này dường như làm Thập Nhất thức tỉnh, từ đó về sau, hai người ngoại trừ khi đi làm, thời gian còn lại đều là dính lấy nhau.

Vệ Kiều nghe nói liền vỗ về sau lưng nàng, đau lòng nói: "Đừng sợ, ta không có việc gì nữa."

Thập Nhất ở trong lòng nàng mà lắc đầu, nghe không vào bất luận lời khuyên bảo nào, chỉ là gắt gao ôm lấy eo nàng, Vệ Kiều nhận ra thân thể Thập Nhất nhẹ nhàng run lên, cúi đầu nhìn thấy bông tuyết đọng lại trên hàng mi Thập Nhất, cong vυ't thật dầy, lông mi in xuống bóng mờ dưới đôi mắt, tú mũi cao thẳng, bờ môi ửng hồng, ngón tay nàng vuốt ve lên bờ môi kia, cúi đầu hôn xuống, nhẹ giọng trấn an: "Ta không có việc gì, đừng sợ."

Thập Nhất đảo khách thành chủ, thuận thế tới gần nàng, hung hăng hôn nàng, cuống lấy tất cả mật nước trong miệng nàng, thẳng đến khi Vệ Kiều có chút thiếu dưỡng khí, lui về sau một bước, Thập Nhất nói: "Về nhà a."

Vệ Kiều biết rõ nàng nghĩ cái gì, chóp mũi cọ lên chóp mũi nàng, chậm rãi nói: "Bây giờ?"

Thập Nhất gật đầu: "Bây giờ."

Nhìn thấy Thập Nhất nghiêm túc như vậy, trong lòng Vệ Kiều dâng lên cảm giác vui vẻ, trong thoáng chốc nàng liền nghĩ đến khoảng thoài gian khi người kia vừa đón nàng trở về Giang thành, nàng vẫn còn ở viện điều dưỡng, Thập Nhất tranh thủ đi gặp nàng, có ngày Thập Nhất là mang đôi mắt thâm quầng mà tới, một bộ dạng vài ngày không ngủ, nàng hỏi Thập Nhất mỗi ngày không ngủ được là nghĩ cái gì, người kia cắn răng nói, nghĩ làm nàng khóc, muốn làm cho nàng hung hăng khóc.

Hiện tại người kia làm được.

Chính mình thật sự là mỗi đêm đều muốn khóc.

Vệ Kiều lắc đầu: "Ta bây giờ chưa muốn về nhà."

Kết quả của một lần bốc đồng hiếm có chính là bị Thập Nhất ôm lấy giữa trời tuyết mà hôn thật lâu, chú chó lông dài màu rám nắng cuộn mình nằm trong ổ, nghễnh đầu tò mò nhìn hai người, bên tai Vệ Kiều ửng đỏ: "Đi thôi, đi dạo một vòng nữa chúng ta liền trở về."

Thập Nhất nắm lấy bàn tay nàng, hai người tiếp tục đi về phía trước, có một hàng cây non cao hơn thân người một chút, mùa đông, không thể đâm chồi, chỉ còn lại cành khô trụi lá, còn có từng vòng từng vòng vải thô quấn quanh thân, hàng cây này, là Thập Nhất gieo xuống vào năm Vệ Kiều làm phẫu thuật, vải thô là Vệ Kiều tự tay quấn lên, hai người đi qua hàng cây, thân cây bị gió thổi lung lay chao đảo, nhưng rồi vẫn là đứng thẳng, Thập Nhất không biết, dưới mỗi gốc cây đều có một chai thủy tinh nhỏ, trong mỗi chai đều có một tờ giấy, trên tờ giấy chỉ có một câu, liền chính là:

Dư sinh dư nhĩ, tuế nguyệt vô dạng.

(*Quãng đời còn lại cùng nhau, năm tháng bình an.)

Đây chính là nguyện vọng sinh nhật duy nhất của Vệ Kiều trong nửa cuộc đời sau này.