Triều Tư Mộ Noãn

Chương 43: Cùng giường

Nàng cùng một chỗ với Vệ Kiều a, Thập Nhất kích động đến mức nửa đêm ngủ không được, suy nghĩ một chút vẫn là nhắn tin cho bằng hữu duy nhất của mình.

—— Nguyệt Minh, ta muốn nói với ngươi một chuyện.

Đỗ Nguyệt Minh vừa mới về nhà sau khi vui vẻ cùng bằng hữu, bờ mông vừa ngồi xuống bên giường liền nhận được tin nhắn: Chuyện gì?

Nàng mỉm cười xấu xa, vẻ mặt thiểm tiện* mà nhìn màn hình, đầu bên kia đột ngột hiện lên một tin nhắn: Ta cùng một chỗ với Tam tiểu thư.

(*Hèn hạ ti tiện, vô lại)

Đỗ Nguyệt Minh liếc mắt: Nói lời vô nghĩa, các ngươi không phải đã sớm cùng một chỗ rồi sao.

Thập Nhất bị lời nói của nàng làm cho ngẩn người, vẫn còn ôm điện thoại trong tay mà nở nụ cười, đúng rồi a, người ngoài nhìn vàomình và Vệ Kiều chính là đã sớm cùng một chỗ rồi, nhưng bọn họ không biết, các nàng vừa rồi mới thật sự cùng một chỗ, không có người để chia sẻ niềm vui sướиɠ, Thập Nhất cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại tươi cười càng thêm vui vẻ.

Nàng thật sự rất thích Tam tiểu thư a.

Thích đến mức nàng vừa nghĩ đến danh tựnày, trong lòng liền không nhịn được mà cảm thấy vui sướиɠ, hơn nữa Tam tiểu thư còn thích nàng, Tam tiểu thưtốt như vậy, thế nhưng lại thích nàng!

Thập Nhất tắt điện thoại, áp xuống niềm vui không ngừng dâng lên trong lòng, khóe môi nàng cong lên, trái tim đập thình thích đến lúc này vẫn còn chưa dịu lại, vừa nhắm mắt, nàng dường như lại trở về khung cảnh ở hoa viên rồi, hơi thở của Vệ Kiều đều đều phả trên má, hương thơm dễ chịu, còn có sự gắn bó giao xoa ngọt ngào, Thập Nhất hưng phấn đều muốn thét lên!

Nàng ở trên giường lật qua lật lại, lại nghe được tiếng chuông điện thoại, nàng cầm lên nhìn, Đỗ Nguyệt Minh nhắn: Sau này các ngươi khai sáng ra tư thế gì mới lại nói cho ta biết, ta tương đối hiếu kỳ chuyện này.

Thật sự là —— trước sau như một không đáng tin.

Nhưng mà bản thân mình so với Đỗ Nguyệt Minh lại càng không đáng tin, khi tỏ tình liền nói cái gì a, gặp nàng liền vui vẻ, muốn ôm nàng, muốn hôn nàng, muốn cùng nàng làm hết thảy những chuyện thân mật, bản thân rõ ràng có rất nhiều rất nhiều lời nói muốn nói cùng nàng, cuối cùng lại chỉ nói ra vài câu như vậy.

Tâm tình sung sướиɠ vừa rồi của Thập Nhất có chút phai đi, thở dài, không biết khi nào, nàng mới có thể trở nên thông minh giống như Tam tiểu thư thì tốt rồi, như vậy nàng liền có thể đem tất cả niềm vui từ đáy lòng, toàn bộ nói cho người kia biết.

Điện thoại nắm trong bàn tay lại phát ra tiếng chuông thanh thúy, Thập Nhất cho là Đỗ Nguyệt Minh lại nhắn đến những lời không đứng đắn gì đó, không ngờ lại là Vệ Kiều, hai chữ ngắn gọn: Ngủ ngon.

Khi chưa cùng một chỗ nàng cũng thường xuyên nhắn tin cho Vệ Kiều, nhưng mà ngủ ngon, đây là lần đầu.

Thập Nhất nhìn chằm chằm vào hai chữ kia mà xuất thần, hưng phấn vừa mới áp xuống lại lần nữa ngoi lên, so với trước càng thêm kịch liệt, làm cho nàng không thể nào chống đỡ được, quá mức hưng phấn khiến nàng không nhận ra bản thân đã lăn đến bên cạnh giường, cứ như vậy trơ mắt nhìn thân thể rơi khỏi giường!

"Ầm" một tiếng, cục sạc trên tủ đầu giường cũng bị nàng kéo rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang thanh thúy, Thập Nhất ôm lấy mền mà ngồi dậy, vừa bò lên giường liền nghe phía cửa ra vào có động tĩnh, là tiếng gõ cửa.

Thập Nhất lập tức đem toàn bộ chăn ném lại lên giường, sau khi sửa sang lại áo ngủ liền đi tới cửa, lại hít sâu hai cái, xác nhận bản thân thoạt nhìn không có vấn đề gì sau đó mới mở cửa, đứng ở bên ngoài quả nhiên là Vệ Kiều, nàng mặc đồ ngủ, tóc dài bung xõa, gương mặt ôn nhu mà nói: "Làm sao vậy?"

Thập Nhất không thể không biết xấu hổ mà nói ra chuyện mới rồi, khóe môi nàng khẽ động, sau nhiều lần mới phát hiện bản thân không thể nói dối, dứt khoát thành thật nói: "Quá kích động, ta từ trên giường rơi xuống a."

Vệ Kiều nghe được lời của nàng liền cười khẽ một tiếng, thần sắc thanh lãnh nhạt nhẽo rút đi, còn lại là dịu dàng cùng triền miên, Thập Nhất nhìn chằm chằm vào sườn mặt mềm mại của người kia, trái tim bang bang nhảy dựng lên, vọt lên tới cổ họng, nàng nhìn Vệ Kiều mỉm cười, cũng nhịn không mà cười theo, mi nhãn cong cong thành lưỡi liềm trăng khuyết, trong mắt chứa đựng cả dải ngân hà, sáng trong, Vệ Kiều mỉm cười xong lại thở dài, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thập Nhất mà đi vào trong, ngồi xuống bên giường: "Tới đây."

Thập Nhất hoạt động bước chân, sững sờ đi về phía nàng vài bước, Vệ Kiều nâng mắt nói: "Đêm nay chúng ta ngủ chung đi."

"A?"

Vệ Kiều cười: "Ta sợ không trông chừng ngươi, ngày mai ngươi liền lăn đến bên ngoài a."

Thập Nhất cũng không có cảm nhận được tinh túy trong sự hài hước hiếm có của nàng, trong đầu Thập Nhất đều là tràn đầy lời nói của Vệ Kiều, chúng ta ngủ chung đi.

Ngủ chung đi.

Còn có những tin nhắn không đáng tin của Đỗ Nguyệt Minh.

Khi nào các người khai sáng ta tư thế mới lại nói cho ta biết.

Thập Nhất lúng túng xấu hổ mà mở to đôi mắt, rốt cuộc là nàng đang suy nghĩ lung tung cái gì a!

Nhưng mà vẫn là nhịn không được, có vài suy nghĩ nàng khống chế không được, tự do phát tán, nhìn thấy Tam tiểu thư ngồi ở bên giường liền muốn đến gần, muốn ôm người kia, muốn...

Đừng nghĩ nữa!

Thập Nhất lắc đầu, đem những tạp niệm kia ném ra ngoài, nhu thuận ngồi xuốngbên cạnh Vệ Kiều, thấy người kia trải chăn xong đã nằm vào trước, nàng cũng nhu thuận vén chăn lên, nằm xuống bên cạnhngười kia, bên trong ấm áp giao hòa cùng nhau, đèn trong phòng không tắt, Vệ Kiều suy nghĩ lại nói: "Thập Nhất."

Thập Nhất liếc mắt nhìn nàng, một nửa đôi má của Vệ Kiều bị mái tóc che chắn, lộ ra đường nét ngũ quan đoan trang đại khí, xinh đẹp đến cực điểm, Thập Nhất nhìn qua trái tim lại bắt đầu nhảy dựng, thanh âm nói chuyện cũng mang theo run rẩy: "Ân?"

Vệ Kiều vươn tay, dưới lớp chăn mềm mại nắm chặt lấy bàn tay Thập Nhất, nhận ra lòng bàn tay nàng xuất mồ hôi, Vệ Kiều mỉm cười: "Rất khẩn trương sao?"

Thập Nhất thành thật sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt long lanh, in một cái bóng nhỏ, nàng cắn môi: "Có, có một chút."

Vệ Kiều rủ mắt xuống, nắm chặt bàn tay nàng, nói khẽ: "Ta chưa từng nói chuyện yêu đương, bản thân làm việc liền rất có kế hoạch, nói chuyện yêu thương, không có trong kế hoạch của ta, lúc trước Tử Ngạn còn cười ta, chết rồi cũng không có người nhớ đến."

Gần nửa đời người nàng đều là như vậy, hết thảy dựa theo kế hoạch, làm việc rất có mục đích, sẽ không tranh thủ đi làm chuyện vô ích, càng sẽ không đi quen biết mới người.

Quen biết Thập Nhất, ban đầu nàng chỉ là nghĩ, người kia có thể sinh hài tử cho mình, một vụ giao dịch, không ai nợ ai, nhưng thời gian dần trôi qua, vị trí của Thập Nhất trong lòng nàng đã có khác biệt rõ ràng, cũng có thể là vì khi vừa gặp mặt nàng liền nông cạn mà bị đôi mắt kia đầu độc, cũng có thể là vì người kia chịu nhiều ấm ức như vậy nhưng vẫn có thể giữ được một trái tim trong sáng của hài tử, cũng có thể là vì người kia mua cho mình lễ vật, nói với nàng lời chúc phúc.

Nhớ không rõ là vì cái gì, người này cứ như vậy mà đi vào trong lòng nàng, nàng không nghĩ tới sẽ thích Thập Nhất, chỉ là sự thật chính là như vậy, nàng không thể nào trốn tránh.

Nàng đối xử với mọi người với mọi vật đều rất quyết đoán rõ ràng, khi ra quyết định, cũng chính là sau khi đã suy tính thật cẩn thận, sẽ không hối hận, duy chỉ có mối quan hệ với Thập Nhất, làm cho nàng do dự.

Trái tim loạn nhịp của Thập Nhất sau khi nghe thanh âm của Vệ Kiều liền dần dần bình tĩnh lại, tiếp theo nỗi đau như kéo tơ mà vây lấy trái tim nàng, nàng nắm lấy tay Vệ Kiều, không lên tiếng, Vệ Kiều tiếp tục nói: "Cho nên ta không biết nên thế nào để nói chuyện yêu thương, cũng không biết làm như thế nào để ở chung, càng không biết ta làm như vậy đến cùng là đúng hay sai, vừa rồi ta ở trong phòng suy nghĩ thật lâu, có lẽ..."

"Chỉ cần như vậy." Thập Nhất che giấu tâm tình ngượng ngùng, một đôi mắt đẹp đối mặt cùng Vệ Kiều, nàng nắm chặt lấy tay Vệ Kiều, cùi chỏ chống lấy thân thể, đến bên môi Vệ Kiều hôn xuống một cái, cắn môi nói: "Chỉ cần như vậy, ta đã cảm thấy rất tốt. Tam tiểu thư, ta có thể hôn ngươi không?"

Vệ Kiều gật đầu, đáy mắt mang theo niềm vui lóe lên, dưới ánh mắt trong trẻo của nàng, Thập Nhất lại hôn nàng một cái, cuối cùng mỉm cười với nàng, nhào vào trong lòng nàng.

Cả người nàng giống như một lò sưởi nhỏ, sưởi ấm cả thể xác lẫn tinh thần Vệ Kiều, tay chân thân thể vốn là lạnh lẽo lúc này cũng lây nhiễm nhiệt độ, nóng ấm, nàng thích cảm giác như vậy, Vệ Kiều nhịn không được ôm chặt lấy Thập Nhất, trong phòng rất an tĩnh, ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, thổi nện lên cửa kính, càng làm nổi bật lên sự yên tĩnh an nhàn trong gian phòng này, hô hấp của hai người đều đặn, ngủ thật say.

Thập Nhất là bị đánh thức, người liên lạc đến điện thoại của nàng ngoại trừ Vệ Kiều, Tô Tử Ngạn chỉ còn lại Đỗ Nguyệt Minh, sớm tinh mơ như vậy, Vệ Kiều vẫn còn đang ngủ bên cạnh nàng, Tô Tử Ngạn không có khả năng gọi nàng vào lúc này, vậy cũng chỉ còn Đỗ Nguyệt Minh.

Thập Nhất cầm điện thoại lên, quả nhiên nhìn thấy trên màn hình hiện tên Đỗ Nguyệt Minh, nàng sợ quấy rầy giấc ngủ của Vệ Kiều, tận lực hạ thấp âm thanh mà nhận điện thoại: "Uy."

Đầu bên kia nhưng thật ra là trung khí đủ mười phần: "Thập Nhất a, ngươi tối hôm qua rốt cuộc là có ý gì?"

Tối hôm qua Đỗ Nguyệt Minh vô cùng không thể lý giải, ban đêm còn mơ thấy Thập Nhất, sáng sớm còn cân nhắc suy nghĩ những tin nhắn tối qua của nàng, không lý giải được ý tứ trong đó, cho nên sáng sớm liền gọi điện thoại tới hỏi thăm, Thập Nhất cắn môi: "Không, không có ý gì hết."

Vệ Kiều ngủ bên cạnh nàng, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dày in bóng mờ dưới đôi mắt, làn da trắng noãn, vài sợi tóc nhỏ dán ở trên má, ánh mắt Thập Nhất nhu hòa xuống, nàng thay Vệ Kiều vén mái tóc ra sau, lộ ra ngũ quan xinh xắn, đầu bên kia điện thoại Đỗ Nguyệt Minh vẫn còn đang ầm ầm ĩ ĩ: "Cái gì là không có ý nghĩa gì hết, không đúng, nhất định là có ý gì đó, nàng cầu hôn sao?"

Thập Nhất bị suy đoán đột ngột của nàng làm cho choáng váng, ho khan hai tiếng vội nhỏ giọng nói: "Không có, ngươi đừng nghĩ lung tung, ta, ta nhắn nhầm thôi."

Đỗ Nguyệt Minh ha một tiếng, chỉ trách đầu óc không được linh quang, cũng liền dứt khoát không bận tâm thêm nữa, thay đổi chủ đề: "Đầu năm nhà của ta tổ chức tụ hội, tới không?"

"Trong nhà của ngươi?" Thập Nhất do dự hỏi lại, nếu như chỉ cùng một mình Đỗ Nguyệt Minh gặp mặt, nàng không có gì phải suy nghĩ, nhất định sẽ đi, nhưng mà nếu như là tụ hội, khẳng định còn có những người khác, Thập Nhất cùng những người khác có gặp qua hai lần, có thể cảm nhận được có vài người là không thích mình, nàng không lập tức đáp ứng, châm chước nói: "Đến lúc đó rồi nói sau."

Đỗ Nguyệt Minh gật đầu: "Vậy được, ta cúp máy trước, ngươi đến liền nói cho ta biết, ta cho xe đi đón ngươi."

Thập Nhất cắn môi: "Được."

Sau khi cúp máy Thập Nhất cầm điện thoại trong tay, bên cạnh truyền đến tiếng nói hơi yếu: "Làm sao vậy? Điện thoại của ai?"

Thập Nhất nghiêng đầu, thấy Vệ Kiều đã tỉnh lại, tay nàng đặt ở trên trán, đôi mi thanh tú cau lại, gương mặt tái nhợt, Thập Nhất vội để điện thoại xuống hỏi: "Là Đỗ Nguyệt Minh, vừa rồi ta làm ồn đến ngươi sao?"

Vệ Kiều chuyển động thân thể nửa ngồi lên, cái chăn trượt xuống bụng, nàng cười khẽ: "Không có."

Hai tay Thập Nhất vặn lấy cái chăn, cắn môi, cũng không biết nên nói cái gì, hai người vừa xác định quan hệ liền ngủ cùng một giường, tuy rằng cũng không có phát sinh cái gì, chỉ là tiến triển nhanh như vậy làm cho nàng có chút luống cuống, không biết nên làm sao giảm bớt sự lúng túng này, may mắn là Vệ Kiều cũng không có cảm giác khó chịu gì, nhàn nhạt nói: "Nói chuyện gì?"

Thập Nhất nghe giọng nói bình thản của người kia từ từ trầm tĩnh lại, nàng nhìn về phía mặt bên thanh lãnh của Vệ Kiều, đáy lòng bị sự bình tĩnh cùng rung động đồng thời bao trùm, có gì phải lúng túng a, đây là người nàng yêu thích nhất, cũng là người yêu thích nàng, các nàng chuyện gì cũng có thể nói được, chuyện gì đều có thể cùng làm, không cần cân nhắc cùng kiêng kị như vậy, các nàng sẽ là người thân cận nhất của nhau, sẽ làm những chuyện thân mật nhất, cho nên nàng không cần lúng túng.

Nàng nghĩ như vậy, ánh mắt sáng rực mà nhìn Vệ Kiều, dưới thần sắc có chút kinh ngạc của Vệ Kiều, nàng chủ động ngang nhiên xông đến, hôn nhẹ lên gò má người kia một chút, nhỏ giọng nói: "Nàng nói đầu năm trong nhà nàng tổ chức tụ hội, hỏi ta có thể đến hay không."

Khi nàng tiếp cận trái tim Vệ Kiều liền nhảy dựng lên, đôi má bị sự mềm mại dán lên, nàng quay đầu nhìn Thập Nhất, đối diện là đôi mắt xinh đẹp kia, không có sự mịt mờ khi vừa tỉnh lại, chỉ còn lại thanh tịnh cùng sạch sẽ, còn ẩn chứa niềm vui, đáy mắt Vệ Kiều mang theo vui sướиɠ, gương mặt rất mất tự nhiên mà nhiễm đỏ, rủ mắt xuống nói: "Muốn đi sao?"

Thập Nhất lắc đầu: "Không muốn, ta muốn cùng ngươi."

Câu nói mang tính trẻ con của nàng chọc Vệ Kiều bật cười, ánh mặt trời sáng sớm chiếu sáng trên thân thể hai người, phủ lên một tầng ấm áp, Vệ Kiều suy nghĩ lại nói: "Đi thôi."

Thập Nhất không hiểu, Vệ Kiều vươn tay vuốt vuốt đầu nàng, ánh mắt ấm áp nói tiếp: "Ta cùng ngươi đi."