Triều Tư Mộ Noãn

Chương 35: Vận động

Sau khi Vệ Kiều dựa vào Thập Nhất một lát thể lực đã khôi phục không ít, nhịp tim cũng dần dần lấy lại bình ổn, nàng khe khẽ thở dốc, hơi thở ấm áp từ bên tai kéo tới, thân thể Thập Nhất cừng đờ ngay tại chỗ.

Thật thơm quá.

Nàng thật sự là muốn ôm chặt lấy mà hít vào một hơi thật sâu.

Ý thức được bản thân đang suy nghĩ cái gì, Thập Nhất lập tức ngại ngùng rũ xuốngmắt, cúi thấpđầu, Bùi Thiên đem hành lý đưa đến trước cửa phòng hai người mới nói: "Tam tiểu thư, ngài trước nghỉ ngơi một lát, đoán chừng Lạc phó tổng còn có những sắp xếp khác."

Vệ Kiều gật đầu: "Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi."

Bùi Thiên mở cửa phòng, Thập Nhất nhìn Vệ Kiều, thấy nàng không có gì đáng ngại mới kéo hai rương hành lý tiến vào gian phòng, gian phòng rất lớn, đi vào cửa chính là một ghế sofa lớn, đối diện treo TV, có một sân thượng, lúc này cửa dẫn ra sân thượng đang nửa mở, gió lạnh lùa vào, Vệ Kiều đã ho khan hai tiếng.

ThậpNhất vừa đi vào liền đem cửa dẫn ra sân thượng đóng lại, ánh mắt liếc nhìn bốn phía, nàng chưa từng ở khách sạn, không biết có phải tất cả khách sạn đều là thế nàyhay không, ngay cả cửa phòng vệ sinh, cũng là loại cửa bán trong suốt, chính giữa có dán mờ, trên dưới là kính trong suốt, như vậy ở bên trong thay quần áo, chẳng phải là rất bất tiện sao?

Nàng đang suy nghĩ miên man liền nghe được thanh âm của Vệ Kiều: "Thập Nhất, lấy túi xách đến cho ta."

Túi xách là đặt ở trong hành lý, Thập Nhất vội mở hành lý của Vệ Kiều ra, bên ngoài nhìn rất lớn, nhưng mà ở bên trong cũng không đựng bao nhiêu thứ, túi xách được đặt ở trên cùng, nàng đưa túi cho Vệ Kiều sau nhìn thấy Vệ Kiều lấy một lọ thuốc từ trong túi ra, nàng dường như là phản ứng theo bản năng, cầm lấy một ly thủy tinh trong suốt trên bàn trà, mở nước rửa qua hai lần sau đó mới rót nước ấm đưa cho Vệ Kiều.

Xung quanh thành ly còn có rất nhiều bọt nước trong suốt, Vệ Kiều nhận lấy uống một ngụm, nước ấm vừa vặn, nàng nuốt thuốc xuống sau đó cười nói: "Cám ơn."

Không giống như những nụ cười mà không phải cười lúc trước, mà là nụcười từ nơi đáy mắt có thể nhìn thấy ý cười, Thập Nhất chống lại đôi mắt của nàng, nhất thời lúng túng, cúi đầu mặt ửng đỏ: "Không cần."

"Tam tiểu thư, hiện tại thân thể của ngài khá hơn chút nào không?"

Vệ Kiều để ly xuống: "Tốt hơn nhiều rồi."

Hai người vừa dứt lời, trong phòng liền truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp theo tiếng nói thanh thúy của Đỗ Nguyệt Minh vang lên: "Vệ tổng."

Thập Nhất nhìn Vệ Kiều, thấy nàng gật đầu, mới chạy đi mở cửa, Đỗ Nguyệt Minh mang khuôn mặt tươi cười nói: "Hành lý đều đã xếp xong còn làm cái gì lâu như vậy a, bên ngoài mọi người đều bắt đầu nướng ăn đồ rồi! Các ngươi không ăn cơm trưa cũng không đói sao?"

Không nói còn không phát hiện ra, vừa nói Thập Nhất đã cảm thấy có chút đói bụng, ánh mắt liếc nhìn qua Vệ Kiều, vừa rồi thể lực Vệ Kiều tiêu hao, dạ dày cồn cảo, kỳ thật cũng không muốn ăn gì, huống chi là đồ nướng đầy mỡ, nhưng mà không đi Lạc Châu Bình nhất định sẽ sinh nghi, nàng đứng dậy: "Cùng đi thôi."

Thập Nhất ngồi trên ghế sofa thân thể bất động, Đỗ Nguyệt Minh vỗ bả vai nàng, Thập Nhất ngẩng đầu: "Ta không muốn ăn đồ nướng. Ta có thể không đi được không?"

Đỗ Nguyệt Minh khó hiểu: "Làm sao vậy?"

Thập Nhất hiếm khi lại làm ra biểu lộchán ghét: "Ta không thích hương vị đó."

Đỗ Nguyệt Minh cười: "Không sao, chút nữa xuống lầu ta nói quản lý chuẩn bị một phần cơm trưa cho ngươi, chúng ta đi thôi, tiệc nướng quan trọng nhất là bầu không khí, lại nói, đây là team building, Vệ tổng không tham gia, không thích hợp a! Ngươi dù là không muốn đi, cũng phải cân nhắc đến Vệ tổng a, vạn nhất Vệ tổng vì ngươi mà lưu lại..."

Nếu Vệ Kiều có thể lưu lại, chính là không thể tốt hơn, nhưng mà nàng cũng biết như vậy không thích hợp.

Vệ Kiều tựa hồ nhìn ra được nàng đang suy nghĩ chuyện gì, chủ động nói: "Đi thôi, cùng đi."

Lúc này Thập Nhất mới cắn môi đứng lên, đi theo bên cạnh nàng.

Sau khi xuống lầu Đỗ Nguyệt Minh nhờ phục vụ viên khách sạn mang lên một phần cơm trưa, Thập Nhất liền dặn dò: "Khẩu vị thanh đạm."

Vệ Kiều chỉ là đứng ở sau lưng hai người nhìn bộ dạng Thập Nhất gương mặt ửng đỏ lại kiên trì nhấn mạnh lời dặn dò, nàng mím môi cười, cơm trưa rất nhanh được đưa lên, khi Thập Nhất đến tham gia tiệc nướng, nhóm bí thư đã ngồi vây quanh cùng một chỗ, thấy lão bản đến các nàng nhao nhao đứng lên nhường chỗ: "Vệ tổng mời sang bên này!"

"Vệ tổng, bên này còn chỗ."

Lạc Châu Bình cũng ngồi cùng mọi người, cười nói với Vệ Kiều: "Bình thường mời Vệ tổng ăn cơm cũng không mời được, hôm nay mọi người phải thật nỗ lực, tranh thủ đều cùng Vệ tổng uống một ly."

Mọi người đều hưng phấn vỗ tay, Vệ Kiều cong môi nói: "Các ngươi ăn trước đi, ta đi cho mèo ăn a."

Mọi người mơ hồ: "Cho mèo ăn?"

Đỗ Nguyệt Minh ngồi cạnh mọi người: "Chính là đi tú ân ái a, chút nhãn lực ấy các ngươi cũng không có sao?"

Mọi người bị lời nói của nàng làm cho tò mò: "Mối quan hệ giữa Vệ tổng và Thập Nhất bình thường chính là như vậy sao?"

"Cũng quá ngọt ngào đi?"

Đỗ Nguyệt Minh cười: "Đây coi là cái gì a, còn có..."

Những lời còn lại liền lấp lửng, mọi người chính là miên man bất định, ánh mắt nhìn về phía Vệ Kiều cùng Thập Nhất cách đó không xa cũng đã thay đổi.

Thập Nhất bị Vệ Kiều kéo ngồi xuống ghế, nàng lấy thức ăn ra, dùng thân thể ngăn trở ánh mắt ở phía sau nói: "Tam tiểu thư, ngài ăn một chút đi."

Vệ Kiều rủ mắt xuống nhìn cơm chiên trước mặt: "Gọi cho ta?"

Mặc dù khi ở khách sạn cũng đã đoán trước được, nhưng mà hiện tại khi Thập Nhất cầm thức ăn đi tới, trong lòng Vệ Kiều vẫn là có chút xúc động, Bùi Thiên ngồi ở bên kia đang muốn đi tới, Vệ Kiều liền phất tay ra hiệu ngăn cản hành động của hắn, tuấn nhan của hắn có chút khó hiểu, vẫn là im lặng tiếp tục ngồi xuống bên cạnh các đồng sự, nghe Đỗ Nguyệt Minh mặt dầy nói chuyện.

"Ai các ngươi là không biết a, tiểu keo kiệt kia thật là không còn lời nào để nói, ta nói một câu cũng ăn dấm."

"Lần trước nắm tay, nàng trừng mắt nhìn ta cả buổi."

Lạc Châu Bình ngồi bên cạnh nghe được lời nói của Đỗ Nguyệt Minh liền thong dong xen vào: "Đỗ tiểu thư, ngươi nói như vậy liền có chút cường điệu đi, Vệ tổng cũng không phải là người nhỏ nhen như vậy."

Đỗ Nguyệt Minh vốn là nhìn Lạc Châu Bình không thuận mắt, Đỗ gia cùng Vệ gia trước kia đã có liên hệ, nàng tất nhiên biết rõ những chuyện Lạc Châu Bình đã làm, cho nên không có sắc mặt tốt mà liếc hắn, bì tiếu nhục bất tiếu mà* nói: "Không tin Lạc tổng đi thử một chút a."

(*Vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười)

Lạc Châu Bình bị lời nói của nàng làm nghẹn họng, ánh mắt mọi người nhìn đến, hắn trở mặt vỉ thịt nướng: "Hồ đồ."

Mọi người vội vàng chuyển chủ đề, thực tế ai không biết hiện tại Lạc Châu Bình còn không dám công khai khiêu chiến với Vệ Kiều, Đỗ Nguyệt Minh mỉm cười nhạo báng hắn thật không biết mở mắt nhìn người, lúc ở trên máy bay nàng còn chưa ngủ liền nghe được thanh âm của Lạc Châu Bình, người này cũng là lớn mật, lại dám chú ý đến Thập Nhất, nàng không biết Vệ Kiều có nghe thấy hay không, dù sao nàng là phi thường khó chịu, nàng khó chịu, cũng không cần phải phải cho Lạc Châu Bình sắc mặt tốt.

Khi ăn uống không sai biệt lắm, có người đề nghị chơi trò chơi, Đỗ Nguyệt Minh nhìn đến Thập Nhất cùng Vệ Kiều đang ở cách đó không xa cũng đã dọn dẹp thức ăn liền vội gọi lớn: "Thập Nhất!"

Vệ Kiều rủ mắt xuống: "Đi thôi, qua xem một chút."

Thập Nhất đi theo phía sau nàng đứng ở trước mặt mọi người.

"Trong hộp có vào trò chơi, chúng ta rút được trò nào liền chơi trò đó, thế nào?" Trợ lý của Lạc Châu Bình tươi cười hỏi mọi người, những người khác liền nhao nhao nói: "Không thành vấn đề."

Vốn là đến để vui chơi, các nàng làm sao lại để ý quá nhiều, trợ lý nhìn Lạc Châu Bình, nhìn thấy khóe môi hắn cong lên ý cười mới tiếp tục nói: "Mời Vệ tổng rút, thế nào?"

"Hảo!"

Cái hộp được đặt ở trước mặt Vệ Kiều, các bí thư đứng bên cạnh dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn nàng, vẻ mặt hưng phấn, nàng không chần chờ vươn tay vào trong hộp, từ bên trong rút ra một tờ giấy, mở ra bên trên viết hai chữa "qua sông".

Thập Nhất không biết trò chơi này, Đỗ Nguyệt Minh liền giải thích cho nàng, cái gọi là qua sông, chính là vẽ mười con đường trên mặt đất, sau đó một người cõng người khác đi qua, sau khi đi qua mười con đường lại vòng trở về, một trò chơi vô cùng đơn giản, xem như là mở màn khuấy động bầu không khí, rất thích hợp.

"Nếu như Vệ tổng đã rút, liền nhường Vệ tổng đánh trận mở đầu, các ngươi nói có được không?"

Thập Nhất nghe xong trong lòng tràn đầy mất hứng, đương nhiên là không tốt, nàng mới không đành lòng nhìn Vệ Kiều cõng người a!

Nhưng mà nàng nói gì cũng là vô ích, nhiều ánh mắt nhìn đến như vậy, Vệ Kiều gật đầu: "Hảo."

Nàng nói xong vươn tay về phía Thập Nhất, trợ lý vốn còn muốn nói là rút thăm để tìm đồng bạn, chỉ là nhìn đến hành tác này, liền yên lặng, nói với những khác người: "Còn có ai muốn tham gia hay không?."

Nhóm bí thư tổng cộng mười người, chia làm năm nhóm, bí thư trưởng cùng Đỗ Nguyệt Minh một nhóm, Lạc Châu Bình muốn cùng một nhóm với Bùi Thiên, nhưng Bùi Thiên lắc đầu nói muốn làm trọng tài, vì vậy hắn chỉ có thể cùng trợ lý của mình thành một nhóm, trợ lý vừa rồi còn hào hứng lúc này nghe thấy bản thân phải cùng một nhóm với Lạc Châu Bình gương mặt liền tái nhợt, như tro tàn.

Bùi Thiên cầm cờ nhỏ đã được chuẩn bị trước đi đến bên cạnh Vệ Kiều, nói khẽ: "Tam tiểu thư, ngài có thể không? Bằng không ta cùng một nhóm với ngài?"

Vệ Kiều lắc đầu: "Không cần."

Nàng cùng Thập Nhất người bên cạnh không dám nói gì, nàng cùng Bùi Thiên nhưng lại là bất đồng, không thể làm chuyện gây chú ý không tốt, Vệ Kiều nói với Thập Nhất: "Vất vả cho ngươi a."

Thập Nhất còn chưa kịp phản ứng, Vệ Kiều liền đứng ở sau lưng nàng, hai tay ôm lấy cổ nàng, một đoàn mềm mại tựa ở trên lưng, mùi hương mát lạnh chui vào chóp mũi, lúc này Thập Nhất liền đỏ mặt, hai tay nàng vòng ra phía sau nhưng lại không biết phải đặt ở đâu, vẫn là Vệ Kiều chủ động nắm tay nàng đặt lên chân mình, Thập Nhất mới thuận tiện nắm lấy Vệ Kiều.

"Bắt đầu!" Bùi Thiên thổi còi, mọi người tươi cười đồng loạt chạy đi, Thập Nhất cũng gấp gấp đi tới trước, nhưng mà trên lưng cõng thêm một người, mà dáng người nàng cũng không phải to lớn, nên vẫn là phải cố hết sức, nhưng bởi vì người đang cõng là Vệ Kiều, Thập Nhất lại cảm thấy sức lực trong thân thể thật sung mãn, đây là cảm giác rất mâu thuẫn, thật giống như thân thể đang nói ta đi không nỗi, không chịu nổi, nhưng mà tinh thần vẫn đang kêu gào huyên náo, nói rằng ngươi có thể, cuối cùng tinh thần đã chiến thắng, Thập Nhất cõng Vệ Kiều nhanh chóng đi sang một con đường khác, khi người còn chưa đi tới đã liền vòng trở về, Đỗ Nguyệt Minh kinh ngạc: "Thập Nhất, ngươi khai quải* a!"

(*Khai quải nguyên ý chính là khai ngoại quải(开外挂) = bàn tay vàng hoặc hack hay ý tứ chỉ gian lận)

Thập Nhất nghe nói như vậy liền mỉm cười, Vệ Kiều cúi đầu liền nhìn thấy sườn mặt tươi cười của nàng, hàng mi rũ xuống, xinh đẹp lại tinh xảo, tạo thành một đường vòng cung, thần sắc mềm mại, nhưng mà lại lộ ra tính bền dẻo, giống như con người nàng, nhìn như nhỏ bé yếu đuối, nhưng mà lại có sức lực chất chứa trong thân thể này, nàng có thể cõng mình đi tới, đã khiến Vệ Kiều thập phần kinh ngạc, không nghĩ tới nàng còn có thể quay trở về, kỳ thật là trò chơi mà thôi, nếu nàng thật sự không còn khí lực, hoàn toàn có thể để mình xuống, thật giống như bên cạnh có hai ba nhóm đều đã bỏ cuộc, chỉ là Thập Nhất sẽ không như vậy, nàng rất kiên trì, giống như trước đây từng phải lang bạt qua rất nhiều gia đình, nhưng nàng sẽ không từ bỏ hy vọng, dù là rất nhỏ bé, dù là mình đầy thương tích, nàng cũng sẽ không từ bỏ.

Trong lòng Vệ Kiều xúc động càng sâu, ánh mắt rũ xuống, Thập Nhất là người về nhất, những người bỏ cuộc trước liền bắt đầu vỗ tay, đưa nước và khăn sạch đến cho các nàng, Thập Nhất đứng ở trước mặt mọi người thở hổn hển lại cười đến thập phần vui vẻ, Vệ Kiều chống lại ánh mắt trong trẻo của nàng, cũng là tươi cười.

Một lát sau Lạc Châu Bình cõng trợ lý trở về, hắn thở dốc đặt mông ngồi xuống ghế, Vệ Kiều chủ động đưa khăn và nước cho hắn, giọng nói lạnh nhạt: "Lạc tổng vẫn là nên chú ý thân thể nhiều một chút."

Lạc Châu Bình tiếp nhận nước nàng đưa tới sau đó mỉm cười: "Vệ tổng nói đúng rồi, bất quá Vệ tổng a, ngươi đối với một tiểu nha đầu như vậy không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?"

"Vì cái gì phải cắn rứt lương tâm?" Vệ Kiều hời hợt nói: "Chúng ta vốn chính là như vậy, nàng thích vận động, ta thích phối hợp cùng hưởng thụ."

"Khụ..khụ..khụ ——" Dù Lạc Châu Bình vô lại thành tính, nhưng nghe nói như vậy cũng là nhịn không được mà phun nước ra!

Các bí thư tới tới lui lui đi đi lại lại bên cạnh nghe được câu này cũng là ngây người!