Vệ gia cùng Thẩm gia không ngừng hợp tác, lúc trước khi Vệ Trường Viễn còn tại thế hai nhà đi đi lại lại nhiều lần, nếu không cũng sẽ không có chuyện định hôn ước giữa Vệ Kiều và Thẩm Hạo khi cả hai còn trẻ, mặc dù sau khi Vệ Trường Viễn qua đời, Vệ Thiên do Vệ Kiều một tay khống chế, cũng cùng Thẩm gia cắt đứt bảy tám phần quan hệ, chỉ là theo ý người ngoài, quan hệ giữa hai nhà vẫn không phải là nông, cho nên nhiều năm như vậy, Đỗ gia thủy chung là người ngoài.
Lúc trước Vệ Kiều không quan tâm ánh mắt của người ngoài, cũng không quan tâm có phải hợp tác cùng Đỗ gia hay không, bởi vì nàng có thể xử lý tốt mọi chuyện cần thiết.
Nhưng mà Lạc Châu Bình về nước, đã phá vỡ đi thế thăng bằng này, khiến cho nàng không thể không nhờ đến thế lực của Đỗ gia.
Nàng biết rõ khúc mắc của Đỗ gia là gì, từ sau khi Thẩm gia bị đá một cước ở hạng mục Lạn Vỹ lâu, không ít người nói đây là sính lễ Thẩm gia dành cho Vệ gia, là muốn lấy lòng nàng, càng có tin tức truyền ra rằng nàng và Thẩm Hạo sắp đính hôn, là ai truyền ra, không cần nói cũng biết, nàng biết rõ nếu đến Đỗ gia liền không thể không có thành ý, cho nên nàng đưa Thập Nhất cùng đến.
Nàng muốn nói rõ với tất cả mọi người, hiện tại người bên cạnh nàng, không phải là Thẩm Hạo.
Người thông minh như Đỗ Nguyệt Hàn, sao có thể không hiểu ý tứ của Vệ Kiều, hắn mỉm cười đi vào phòng tiếp khách, rốt cuộc là lớn hơn mười tuổi, mặc comple nghiêm chỉnh thoạt nhìn liền rất trưởng thành: "Vệ tổng, đã lâu không gặp."
Lần trước hai người gặp mặt là vào yến hội mừng năm mới, nhoáng một cái lại đã sắp một năm, Vệ Kiều gật đầu: "Đỗ tổng."
Đỗ lão gia tử xoay vặn eo: "Ai nha thân thể này của ta thật sự là một năm không bằng một năm, già rồi, ngồi một hồi liền muốn hoạt động, các ngươi trò chuyện, ta ra ngoài đi dạo một chút."
Ông nói xong nhìn về phía Thập Nhất: "Tiểu bằng hữu, không phiền đi dạo cùng lão nhân này đi?"
Thập Nhất vốn bởi vì cái nắm tay của Vệ Kiều mà tim đập hỗn loạn, đầu óc ong ong, bây giờ nghe lời nói của lão gia tử nhất thời không kịp phản ứng, cứ như vậy mà ngây ngốc nhìn ông, Vệ Kiều nắm thật chặt tay của nàng, cười: "Đương nhiên kà không để ý."
"Thập Nhất, ngươi cùng Đỗ gia gia đi dạo ở phụ cận một chút."
Nàng nói xong liền buông Thập Nhất ra, dùng ánh mắt tỏ ý bảo Thập Nhất đi cùng Đỗ lão gia tử, Thập Nhất chống lại đôi mắt của nàng, nhịp tim lộn xộn liền bình tĩnh trở lại, đôi mắt kia mang theo hiệu quả giúp trấn định, làm cho Thập Nhất có thể trong thời gian ngắn ngủi quên đi thân phận, quên đi quy tắc, thầm nghĩ chỉ lắng nghe nàng nói, Thập Nhất rút về tay, lòng bàn tay đã bị mồ hôi thấm ướt, nhỏ giọng nói:"Đỗ, Đỗ tiên sinh"
"Ai ——" Đỗ lão gia tử cười: "Xa lạ như vậy làm cái gì, Tam nhi gọi ta là gia gia, ngươi cũng gọi là gia gia a."
Thập Nhất liền nhìn sang Vệ Kiều, thấy nàng gật đầu rất nhỏ, trong lòng càng thêm bình tĩnh, nhu thuận gọi: "Đỗ gia gia."
Thanh âm thanh thanh thúy thúy, tựa như chim hoàng oanh xuất cốc, dễ nghe động lòng người, Đỗ lão gia tử rất hài lòng: "Chúng ta đi thôi. Các ngươi trò chuyện xong lại tới đây."
Thập Nhất nhìn Vệ Kiều, thấy ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, đầu gật nhẹ một cái, Thập Nhất hiểu ý: "Đỗ gia gia, ta cùng ngài đi ra ngoài một chút."
"Đứa nhỏ này." Đỗ lão gia tử cười cười: "Thật nghe lời. Nếu Nguyệt Minh nghe lời được một nửa như ngươi, ta liền đủ vui vẻ rồi."
Nguyệt Minh? Nguyệt Minh? Cái tên này làm sao lại nghe quen như vậy a? Thập Nhất cùng lão gia tử đi tới cửa mới nhớ đến, lúc trước ở trong yến hội có một người bắt chuyện làm quen với nàng, hình như tên là Đỗ Nguyệt Minh.
Lẽ nào nàng chính là ——
"Gia gia!" Thập Nhất vừa nhớ đến, liền nghe được một thanh âm, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy cách đó vài mét có một nữ nhân mặc áo khoác mang kính râm, đeo chiếc túi màu vàng nhạt, đi một đôi giầy cao gót khoảng bảy tám cm bước tới, mái tóc dài của nàng bị gió thổi tung, lộ ra gương mặt xinh đẹp, xinh đẹp lại cá tính.
Sau khi Đỗ Nguyệt Minh xuống xe liền nhìn thấy tiểu cô nương đứng bên cạnh lão gia tử, tướng mạo xinh đẹp, thông minh lanh lợi, chính là Thập Nhất mà nàng đã gặp qua tại yến hội ở Thẩm gia ngày đó, nàng nhanh chóng bước qua hai bước, đưa túi cho quản gia, đứng ở trước mặt lão gia tử cười nói: "Thật trùng hợp a, sao ngươi lại tới nhà của ta?"
Lão gia tử nhìn hai người: "Con quen sao?"
Đỗ Nguyệt Minh nói với lão gia tử: "Lần trước Thẩm gia thiết yến, Vệ tổng mang nàng đến."
Nàng nói xong hướng Thập Nhất nháy mắt, mập mờ nói: "Đúng không Thập Nhất, chúng ta còn tán gẫu rất lâu"
Thập Nhất chống lại ánh mắt nhiệt tình của nàng mà cười cười: "Ân."
Lão gia tử nhìn thấy tính khí của Đỗ Nguyệt Minh lại đến rồi: "Được rồi, đừng đem bộ dạng bên ngoài kia mang vào trong nhà, nếu đã biết là người của Tam nhi, con liền kiềm chế lại cho ta. Cả ngày điên điên khùng khùng không có chính khí, cũng không biết lúc nào có thể làm được việc. Con xem Tam nhi người ta một chút, đều đã tiếp nhận Vệ Thiên mấy năm như vậy, vấn đề lớn gì cũng không có, công ty còn..."
Đỗ Nguyệt Minh ở sau lưng trợn mắt một cái, ôm lấy lão gia tử làm nũng: "Ôi gia gia, con đây không phải là có ca ca sao, người lại nói nữa lỗ tai con liền muốn đóng kén rồi."
Lão gia tử đối với nàng là vừa yêu vừa hận, bất lực mà lắc đầu.
Đỗ gia từ sau ông liền luôn mong muốn có con gái, nhưng mà ba huynh đệ của ông, đều không có con gái, sau đó ông sinh ra ba ba của Đỗ Nguyệt Minh, sau lại là sinh ra con trai, cho nên trước khi có Đỗ Nguyệt Minh, chuyện này đều đã trở thành chấp niệm rồi, liền muốn có một tiểu cô nương mềm nhũn, Đỗ Nguyệt Minh sinh ra, xem như sao quanh trăng sáng, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ, lúc trước có người còn nói đùa, nói Đỗ gia bọn họ cùng Vệ gia, xem như "Tịnh đế liên"*, bởi vì các nàng cùng tuổi, tuổi tác tương đồng, địa vị trong nhà giống nhau, mới có chuyện đùa này, mặc dù là chuyện đùa, nhưng mà Đỗ Nguyệt Minh từ nhỏ đến lớn, chưa từng chịu ấm ức, muốn cái gì được cái đó, chính là ánh sao trên trời, người trong nhà cũng sẽ nghĩ cách để cho nàng đạt được, nhưng mà cố tình, nàng lại bắt đầu thích nữ hài tử.
(*Hai bông sen cùng chung một chồi. Dáng vẻ này khiến người ta nghĩ đến hình ảnh một cặp tình nhân cuốn quýt, vấn vương. Bởi lý do đó, tịnh đế liên còn được coi là hoa của tình nhân.)
Lúc đó toàn bộ Đỗ gia đều không chấp nhận được sự thật này, nhi tử tức phụ của ông không ngừng để Đỗ Nguyệt Minh đi xem mắt, tìm bạn trai, dùng hết các loại chiêu số, lưỡng bại câu thương, cuối cùng vẫn là ông phải lên tiếng.
Thích con gái liền thích con gái a, tùy nàng đi, chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ, vậy liền đủ rồi, con người sống được vài thập niên, chẳng phải cũng mong được một chút vui vẻ sao?
Bất quá trong lòng là nghĩ như vậy, nhưng mà khi thật sự tận mắt nhìn đến, vẫn là không khỏi khó chịu, cho nên ông cũng vợ dọn ra nước ngoài, ở nước ngoài có một điểm tốt, tương đối cởi mở, nam nữ cùng giới thấy qua nhiều, hiện tại ông cảm thấy, cũng liền có chuyện như vậy, cho nên vài năm gần đây mới thường xuyên về nước, tâm tình tốt, còn có thể hỏi Đỗ Nguyệt Minh có nhìn trúng cô nương nhà ai hay không, nếu có liền trực tiếp ra ngoại quốc kết hôn.
Nhưng mà đứa nhỏ này, không có biện pháp định tính tình, cho nên ông nhìn thấy Đỗ Nguyệt Minh, thật sự là phát giận, nhưng lại không nỡ trách cứ, cuối cùng lại phất tay: "Không quản con."
Ông tức giận nói xong, Đỗ Nguyệt Minh không buông mà quấn quít lấy ông: "Gia gia."
"Nói không quản con chính là không quản con."
"Quản đi quản nha, con sáng mai liền theo ca ca đến công ty."
Thập Nhất nhìn Đỗ Nguyệt Minh cùng lão gia tử nói chuyện phiếm không khỏi cảm thấy có chút hâm mộ, đây mới là bộ dạng mà người nhà nên có, thật tốt a.
Không biết Tam tiểu thư, có làm nũng với người nhà như vậy hay không?
Nhưng mà nàng dường như chưa từng gặp qua những người khác của Vệ gia.
Suy nghĩ của Thập Nhất bay loạn, hai người cùng lão nhân đi dạo một vòng dọc theo bồn hoa, lão gia tử muốn nghỉ ngơi, liền để Đỗ Nguyệt Minh cùng Thập Nhất tiếp tục đi một chút, Thập Nhất vốn là muốn đi cùng lão gia tử, không ngờ Đỗ Nguyệt Minh kéo cổ tay nàng lại: "Đi, đưa ngươi sang bên kia nhìn một chút."
Thập Nhất mỉm cười có lỗi với lão gia tử, đi theo Đỗ Nguyệt Minh sang bồn hoa bên kia, không có gì mới lạ, nàng chính là đang không biết sang đây nhìn cái gì liền nghe Đỗ Nguyệt Minh hỏi: "Ngươi cùng Tam tiểu thư thật tốt sao? Ha! Lần trước ta liền đã nhìn ra, ngươi đừng nghĩ gạt ta."
Thập Nhất nghẹn lời nhất thời không biết nên trả lời thế nào, Đỗ Nguyệt Minh lại nói: "Cho nên vấn đề lần trước ngươi còn chưa trả lời ta, kỹ thuật của nàng có được không?"
Rút cuộc cũng hỏi ra vấn đề ngứa tâm ngứa phế, vẻ mặt Đỗ Nguyệt Minh càng là chờ mong bát quái, Thập Nhất hé miệng, không trả lời, Đỗ Nguyệt Minh kéo lấy bả vai nàng: "Tỷ muội, đây không phải là vấn đề một mình ta muốn biết, đây là chuyện toàn bộ mọi người trong nhóm đều muốn biết a!"
Nàng nói xong lấy điện thoại ra, Thập Nhất nhìn thấy trong điện thoại của nàng có một khung chat, bên trong đang không ngừng nhảy tin nhắn, ánh mắt Thập Nhất sắc bén nhìn thấy Tam tiểu thư cái gì đó, thấy Đỗ Nguyệt Minh còn nhìn mình, Thập Nhất lắc đầu: "Ta không biết."
Đỗ Nguyệt Minh cau lại đôi mi thanh tú: "Không biết sao? Ta hiểu rồi, vậy chính là không tốt."
Thập Nhất không chịu được người khác nói Tam tiểu thư không tốt, vội nói: "Không phải!"
Đỗ Nguyệt Minh gật đầu: "Vậy chính là tốt."
"Cũng..." Một câu cũng không phải của Thập Nhất kẹt lại trong miệng, nàng dứt khoát cúi đầu, không lại tiếp tục để ý đến Đỗ Nguyệt Minh.
Đỗ Nguyệt Minh trêu đùa nàng thoải mái rồi liền cười nói: "Đúng rồi, lần trước nói ngươi cho ta phương thức liên lạc ngươi còn chưa cho a, có thời gian nên đi ra ngoài vui chơi a, Tam tiểu thư sẽ không trông chừng ngươi chặt như vậy đi, đều không cho ngươi đi ra ngoài a?"
Đơn thuần chính là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, rất muốn biết vị Phật gia kia khi yêu đương là có bộ dạng gì, đây chính là chuyện bát quái mà nhóm các nàng mỗi ngày đều bàn luận, hiện tại may mắn gặp được người trong cuộc, lại vẫn chưa thể tìm hiểu rõ ràng.
Thập Nhất không quá hiểu cách cự tuyệt người, huống chi còn là Đỗ Nguyệt Minh, tuy rằng nàng không hiểu quá rõ, nhưng mà vẫn nhìn ra được hôm nay Tam tiểu thư đến Đỗ gia là có chuyện, vậy tuyệt đối là không thể đắc tội với Đỗ Nguyệt Minh, nghĩ đến điểm nàng từ trong túi xách lấy điện thoại ra, Đỗ Nguyệt Minh hỏi: "Số điện thoại là bao nhiêu?"
Thập Nhất lắc đầu: "Ta không biết."
Đỗ Nguyệt Minh liếc mắt nhìn nàng, cầm điện thoại của nàng qua, BA~ BA~ nhập vào một dãy số, bấm gọi, tiếng nhạc vang lên, nàng nói với Thập Nhất: "Đây là số của ta, sau này có thời gian sẽ tìm ngươi vui chơi a."
Thập Nhất: "Ân."
Sau khi lưu số Đỗ Nguyệt Minh hỏi: "Còn WeChat, có không?"
Thập Nhất lại lắc đầu, cúi đầu nhìn điện thoại, nghe Đỗ Nguyệt Minh nói: "Chính là cái này, mở ra."
Nàng nghe lời mở WeChat lên, nhập số điện thoại vào, một lúc lâu mới lại hiện lên số WeChat, Đỗ Nguyệt Minh cười nói: "Ngươi sao lại giống như người xưa vậy, xuyên đến đây sao?"
Lời nói thẳng thắn khiến cho Thập Nhất có chút ngại ngùng, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, Đỗ Nguyệt Minh thấy biểu lộ của nàng như thế trong lòng chậc chậc hai tiếng, thật sự là xinh đẹp, bộ dạng thẹn thùng e lệ này, khiến người nhìn qua nhịn không được muốn ——
Nàng rất nhanh mà di chuyển tầm mắt, nói với Thập Nhất: "Cho ngươi vào nhóm. Đều là tỷ muội của ta."
Thập Nhất trầm thấp hắng giọng, nhìn thấy màn hình chuyển đổi, tựa hồ đã tham gia vào nhóm chat nào đó, sau đó liền là một hồi bùng nổ tin nhắn.
—— Ân, tiểu muội muội nào a?
—— Là niềm vui mới của Nguyệt Minh sao?
—— Ta thấy không giống a, tiểu muội muội nói một câu đi.
—— Cái gì tiểu muội muội, có thể người ta còn lớn hơn các ngươi a?
—— Vậy thì là tiểu tỷ tỷ rồi...!
Thập Nhất nắm điện thoại trong tay không biết đáp lại làm sao, nàng có chút ngỡ ngàng nhìn Đỗ Nguyệt Minh, thấy Đỗ Nguyệt Minh cầm lấy điện thoại của mình, bùm bùm đánh chữ, gửi đi, tiếp theo nhanh chóng đưa điện thoại lại cho nàng, Thập Nhất cúi đầu nhìn, nhìn thấy tin nhắn vừa được gởi đi.
—— Chào mọi người, ta là bạn gái của Vệ Kiều.