Tình Muộn

Chương 18

Cá tính của Cố Lâm Lâm giống như quả pháo, bị đốt lửa rồi thì sẽ tạo ra một chuỗi tiếng động ầm ĩ. Nhìn thấy Tùng San nhưng gặp phải một đống lửa, cô ta làm sao có khả năng bỏ qua cơ hội như thế này được. Vì thế cô ta dùng sức bấm tay của Chu Trường An, cứng rắn kéo hắn đến đứng đối diện Tùng San, vẻ mặt giống như đã chuẩn bị cho cuộc đại chiến ba trăm hiệp vậy.

Tùng San nhìn Chu Trường An, trong lòng cảm thấy rất muốn cười. Chu Trường An nói Tùng San cô tính tình không tốt, vậy mà hắn vừa quay đầu lại tìm cho mình loại hàng như thế này, thật đúng là đã ứng nghiệm câu nói Lý Yến, tự chuốc lấy khổ.

Cố Lâm Lâm nhìn thấy vết thương trên mặt Tùng San, nhướng mày: "Da mặt dày đúng là tốt thật,vết thương trên mặt mới đó mà đã không thấy nữa ."

Tùng San nở nụ cười, muôn nói cho cô ta biết là do cha cô ta tiêu tiền đúng chỗ, mua thuốc bôi nhập khẩu từ Đức, không chừng nếu cho cô ta cô ta cũng không nỡ dùng.

Chỉ là cô đương nhiên sẽ không nói như vậy. Cho nên chỉ là cười cười, "Đủ rồi, hôm qua cô ở trong phòng còn chưa làm ầm ĩ đủ sao, hôm nay cô còn muốn ở vườn trường đánh nhau một trận sau? cô có tâm tình làm chuyện đó nhưng tôi thì không rảnh rỗi như vậy đâu, làm ơn nhường đường."

Cố Lâm Lâm giận dữ trừng mắt, quay đầu nhìn Chu Trường An, ánh mắt kia giống như đang ép hắn giúp mình cãi nhau.

Chu Trường An co rút khóe miệng, im lặng.

Tùng San nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc của hắn là biết trong lòng hắn có bao nhiêu khẩn trương, vì thế cô càng cười càng chứa ẩn ý .

"Cố Lâm Lâm, hai chúng ta tốt xấu cũng là bạn học, còn là bạn cùng phòng, làm gì cứ nhất quyết muốn ầm ĩ như vậy chứ? hiện tại Chu Trường An đã thuộc về cô, tôi cũng không có ý định cùng cô tranh đoạt, cô còn gì không hài lòng nữa chứ? Người bình thường đều đã biết đủ rồi, thấy đủ rồi biết thu tay là một phẩm chất tốt."

Vẻ mặt chật vật của Chu Trường An cuối cùng cũng có nụ cười, "Đúng vậy, hai người vốn cũng từng là chị em tốt, không nên vì chuyện hiểu lầm mà giận dỗi, Lâm Lâm, chuyện của San San với ba em chì là chuyện hiểu lầm, em đừng để ý nữa."

Tùng San cười đến đau cả răng, từng là chị em tốt, lời này từ miệng Chu Trường An nói ra thật đúng là có khác biệt.

Cố Lâm Lâm bỏ tay Chu Trường An, lại gần Tùng San, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tùng San, "Tùng San, nếu bây giờ cô đứng trước mặt tôi thề giứa cô và ba tôi không có chuyện gì cả, tôi liền cân nhắc không để ý những hiềm khích trước kia tha thứ cho cô."

"A?" Tùng San tức đến mức thiếu chút nữa hộc máu, hai người lớn nhỏ này của Cố gia đúng là xem mình là trung tâm của mọi việc mà.

"San San, em thề đi, dù sao em cũng là người ngay thẳng. Như vậy mọi người vẫn là bạn tốt." Chu Trường An vội vàng phụ họa.

Tùng San nhìn lướt qua Chu Trường An, lại nhìn Cố Lâm Lâm. cô bắt đầu thấy hối hận bản thân sao lại không biết tự trọng cùng họ nói chuyện lãng phí thời gian.

"Cố Lâm Lâm, lúc nãy tôi vừa nói với cô biết đủ rồi thì phải thu tay là phẩm chất tốt tôi muốn thu lại lời nói lúc nãy, bởi vì những lời đó là nói cho người bình thường, mà cô thì không phải là người!"

Cố Lâm Lâm trừng mắt nhìn Tùng San tức muốn giơ chân, ngón tay chỉ mũi Tùng San, "Tao đã nói mày không dám thề, căn bản là do trong lòng mày có quỷ! Mày chính là người dụ dỗ ba tao!"

Tùng San cười to, "Đúng vậy, tôi dụ dỗ ba cô thì như thế nào? cô có bãn lĩnh thì khiến ba cô đừng bị dụ đi! Tôi có thể dụ dỗ ba cô chứng minh tôi có sức quyến rũ, cô có bản lĩnh cũng dụ dỗ thử một người cho tôi xem!"

"Tao đánh chết mày! Đồ đê tiện!" Cố Lâm Lâm thở hổn hển, vồ tới muốn tát người.

Tùng San né tránh,tức giận nói với Chu Trường An đứng phía sau : "Chu Trường An, anh có thể có sĩ diện một chút được không? Ban ngày ban mặt nhìn thấy bạn gái anh đánh người mà không cản sao?"

"Mày!" Cố Lâm Lâm nghiến răng nghiến lợi thành tiếng, sau đó lại đột nhiên im lặng.

Tùng San cười, "Tại sao không nói tiếp, tiếp tục mắng đi, khiến cho tất cả các bạn cùng trường đều nghe được, con gái của Cố Trì Tây được giáo dục như thế nào!"

"Tao gϊếŧ mày!"

Cố Lâm Lâm giương nanh múa vuốt đánh tới, Tùng San lui về phía sau một bước để né tránh, thân thể chợt đυ.ng phải người nào đó. cô quay đầu, nhìn thấy đôi mắt kia lửa giận bừng bừng, trong lúc nhất thời trở nên ngây dại. Cố Lâm Lâm đã đánh tới giật cả mình, cánh tay bị người giữ chặt, cả người bị người ta ném sang một bên.

"Cố Lâm Lâm, con còn dám ầm ĩ náo loạn nữa sao!" Giọng nói Cố Trì Tây cực kì lớn tiếng, giống như tiếng sư tử tức giận.

Cố Lâm Lâm cái lảo đảo suýt chút nữa té ngã trên đất, giùng giằng đứng lên nhìn Cố Trì Tây nước mắt đột nhiên tuôn rơi, giận không nói thành lời. Mà Chu Trường An đang đứng một bên đã hóa đá, ngay cả ánh mắt cũng dại ra.

Tùng San cảm thấy đau cả đầu, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, bây giờ cô cùng Cố Trì Tây không có cách nào phủi sạch quan hệ. cô cau mày thở dài, vừa muốn rời đi lại ý thức được bản thân không biết từ lúc nào đã bị Cố Trì Tây ôm vào trong lòng.

Con mẹ nó! Con mẹ nó, con mẹ nó, con mẹ nó!

"Ba! Ba vậy mà lại...vì con nhỏ đê tiện đó... mà đối xử với con như vậy!" Cố Lâm Lâm khóc lóc kể lể, hoàn toàn giống như nhân vật nữ chính trong phim truyền hình lúc tám giờ.

Tùng San ngưỡng mặt lên nhìn Cố Trì Tây, cô phát hiện vẻ mặt của người này thật là nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến người ta không rét mà run. Có vài người chính là như vậy, bình thương luôn dùng khuông mặt tươi cười đối diện với người khác, chỉ khi nào tức giận nổi lên, không cần mở miệng, cũng không cần động tay động chân, rồi đột nhiên điệu bộ trở nên mạnh mẽ cứng rắn khí thế phát ra lạnh như băng khiến người khác phải run rẩy.

Cố Lâm Lâm khóc lóc thê thảm một hồi không có người nào đáp lại, cô ta nhìn vẻ mặt của Cố Trì Tây rồi không dám nói gì nữa, chỉ là nhịn không được rơi nước mắt.

Cố Trì Tây tiếp tục im lặng, nắm chặt cổ tay Tùng San, xoay người cứng lôi người đi. Tùng San chỉ cảm thấy hai chân đều không phải của mình, bị nhét vào chiếc xe ngồi hơn nửa ngày, mới rột cuộc giật mình phát giác, lấy tay lau trán. Mồ hôi đầy cả ra, cô không biết cuối cùng là vì trời nóng hay là vì sợ.

Trương Tân không có ở đây, Cố Trì Tây hôm nay tự mình lái xe. hắn ngồi bên ghế lái, xoay chìa khóa, rồi dừng lại, quay mặt sang quan sát Tùng San, Tùng San sợ tới mức giật cả mình.

"Chú làm gì vậy?" Tùng San kinh hãi hỏi.

Hắn không nói gì, tay đeo dây an toan cho Tùng San, sau đó ngồi lại vị trí, khởi động xe.

Tùng San dài dài thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Sau đó cô càng thêm đau đầu.

Là đau nửa đầu.

Vì thế cô đem đầu dựa vào cửa kính bên kia, tránh xa nguyên nhân gây đau đầu. Từ trên cửa xe cô nhìn thấy rõ bóng dáng của người kia. Lúc này mới thật sự gọi là "âm hồn bất tán".

Cố Trì Tây chuyên chú lái xe, vẻ mặt lạnh lùng, yên lặng không nói gì.

Tùng San đau đầu kịch liệt, tâm tư rối loạn, cũng không muốn nói chuyện với hắn.

Xe Cố Trì Tây chạy một đường ra ngoại thành, chạy qua đường cao tốc, sau đó lên núi. Tùng San nhìn cảnh sắc bốn phía càng lúc càng xanh tươi, cô mới phát hiện, hắn đưa cô đến núi Lạc Hà.

Đúng là kẻ điên.

Một câu cũng không nói cứ như vậy chạy hơn ba tiếng đồng hồ để đưa cô lên núi.

hắn muốn làm gì đây? Trước cưỡng sau gϊếŧ sao ?

Tùng San rốt cuộc nhịn không được , mở miệng nói: "Chú đưa tôi lên núi làm gì? Có ý định gì đây?"

Cố Trì Tây ngừng xe, mở cửa xe, vẻ mặt căn thẳng dần dần dịu đi."Mang em đi xem mặt trời lặn."

"A?" Tùng San cảm thấy hình như là mình nghe lầm.

Cố Trì Tây nhìn đồng hồ trên tay một chút, "Thời gian vừa đúng, xuống xe đi một lát đi."

hắn xuống xe, lại giúp Tùng San mở cửa xe, động tác như một quý ông lễ độ. Tùng San xuống xe, hít sâu một cái. Tên đỉnh núi không khí ẩm ướt tươi mát, mang theo hơi lạnh. Vừa nãy cô toàn thân mồ hôi giờ bị gió đếm thổi vào, rốt cuộc trở nên khô mát, cả người cũng tỉnh táo hơn nhiều.

"Lần trước mang tôi đi xem mặt trời mọc còn chưa đủ sao, lần này lại dẫn tôi tới xem mặt trời lặn,chú có mưu đồ gì đây?" Tùng San cười, "Cố Trì Tây, tôi phát hiện chú thật tinh ranh, lúc từ là một người anh lớn tri kỉ văn vẻ, kỳ thật chú căn bản chính là một con sói lớn!"

Ánh mắt Cố Trì Tây dịu dàng như nước, thản nhiên nói: "San San, bởi vì tôi thích em."

Tùng San bị kia ánh mắt kia làm run rẩy, "Tôi nhớ rõ tôi đã cùng chú nói rõ ràng , chú không phài đã đồng ý không quấy rầy tôi rồi sao? Hôm nay chú tới đây ồn ào là sao?"

Cô vốn chỉ muốn nói vài câu chọc tức Cố Lâm Lâm thì thôi đi, kết quả ông chú này nhảy vào nháy mắt khiến cho tôi danh thành hiện thực. Tùng San nghĩ lại thấy lần này tiêu rồi, lần này cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tôi danh.

"Trước mặt con gái chú cưỡng ép tôi đi, loại chuyện này thật mệt cho chú làm được? Chú muốn tôi và Cố Lâm Lâm gây thù chuốc oán với nhau sao? Chú không tìm thêm phiền phức cho tôi sẽ chết sao?"

Cố Trì Tây khóe miệng hơi nhếch lên, "San San, em không phải đã thừa nhận trước mặt Lâm Lâm sao?"

Thừa nhận cái đầu chú.

Tùng San giận dữ mà cười: "Cố Trì Tây, nếu con gái chú di truyền 1% sự khôn khéo của chú, cũng không đến mức thiếu thông minh như bây giờ."

Cố Trì Tây cười mà không nói gì.

Tùng San chán nản. cô đứng ở lan can nhìn vực sâu ngàn thước, thực sự nghĩ muốn nhảy xuống cho xong mọi chuyện. cô thật sự là đen đủi, nằm cũng trúng đạn mà.

Vào lúc này sắc đỏ đầy trời, trong rừng núi từng ngọn cây cọng cỏ đều ánh lên một tầng sáng màu đỏ.

Cố Trì Tây vỗ vỗ vai cô, "Bắt đầu rồi ."

Tùng San nhìn qua, phía đông bầu trời vẫn là một màu vàng sáng ấm áp, phía tây cũng đã đỏ rực một mảng lớn. Bầu trời lớn như vậy dần dần bị chia làm hai nửa. Mặt trời chiều như một con phượng hoàng lửa từng chút một thu lại cánh chim đỏ rực lửa của nó.Mà bầu trời mất đi sự che chở của cánh chim ấy bị nhuốm màu đỏ lửa rực rỡ dần dần chuyển thành màu tím tuyệt đẹp, màu tím kia dần dần sậm hơn, giống như từng nét từng nét bút khổng lồ đồ đậm lên vậy, càng lúc càng dày đặc, cho đến biến thành bức tranh thủy mặc xanh thăm thẳm.

Lúc tà dương dần tắt, Tùng San nhìn đám mây viền vàng cuối cùng nơi chân trời biến mất, không khỏi phát ra một tiếng thở dài.

Cô biết rất rõ là quá trình này luôn lặp đi lặp lại mỗi ngày, nhưng cô vẫn không tránh khỏi sự xúc động giống như bao nhiêu nhà văn nhà thơ từ xưa đến nay gặp phải.

"San San, lần này xem mặt trời lặn, em có thích không?" Cố Trì Tây hỏi.

Tùng San cười gật đầu, "Ừ, thích. Chỉ la hơi ngắn, thời gian không dài giống như mặt trời mọc lần trước."

"Người trẻ tuổi luôn cảm thấy mình còn hi vọng, bởi vì ngày còn dài. Nhưng đợi ngày nào đó chợt phát hiện bản thân đang già đi, thời gian cũng sẽ không còn chờ đợi mình nữa ." Cố Trì Tây nói.

Tùng San nghe lời này, thưởng thức ý nghĩa trong đó, nở nụ cười, "Chú à, chú là đang cùng tôi bùi ngùi chuyện thời gian như thoi đưa mà đời người lại ngắn ngủi sao? Sao vậy, lại muốn dạy bảo tôi để tôi có tinh thần tự lập tự cường sao?"

Cố Trì Tây quay đầu, vẻ mặt chuyên chú đưa mắt nhìn Tùng San, lắc đầu, "không, San San, tôi nói những lời này không phải là nói với em, mà là đang nói với chính mình. Tôi cũng đã già rồi, đến cái tuổi này tôi tưởng rằng mình cái gì cần cũng đã có, nhưng hiện tại mới giật mình phát giác tôi đã mất tất cả. Hôn nhân của tôi chỉ là một tờ giấy, tôi cùng người phụ nữ kia kết hôn hai mươi năm nhưng lại chưa từng là gia đình. Mặt trời lặn phía Tây, chim mệt mỏi bay về tổ, còn tôi lại chỉ có thể lẻ loi một mình. San San, cuộc đời của tôi là mặt trời lặn, vì vậy tôi yêu em, bởi vì em là mặt trời mọc của tôi."