Tình Muộn

Chương 14

Giờ phút này, ánh sáng mặt trời chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của Tùng San , hình như cô đang quá mức khẩn trương , hô hấp có chút dồn dập, lại đang cực lực kiềm chế, cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh. Dáng vẻ này trong mắt Cố Trì Tây, tựa như một con thỏ nhỏ vừa bị kinh sợ, dốc hết toàn lực bày ra vẻ mặt dữ tợn, lại chỉ khiến cho con sói lớn càng muốn tiến gần thêm một bước.

Cố Trì Tây đã sớm biết rằng cô bé con này sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy, cho nên hắn cũng không có sốt ruột, vẻ mặt ấm áp điềm đạm của ngày thường đã trở về trên khuôn mặt hắn, hắn cong cong khóe miệng, "San San, kỳ thật em không cần chống đối tôi như vậy, tôi đã nói rằng tôi thích em, đương nhiên sẽ không nỡ ép buộc em."

Tùng San không nói chuyện, đôi mắt to trong veo của cô chăm chú đánh giá Cố Trì Tây, giống như đang cố hết sức suy nghĩ xem hắn nói những lời nỳ là thật hay giả.

Cố Trì Tây cười cười, trở lại sô pha ngồi xuống, vẫy tay với cô, "Em lại đây đi, ngồi xuống, rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện."

Tùng San đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

"Gâu gâu!"

Lão Tần không biết gì hết cọ cọ chân cô, hai cái chân trước của nó vịn trên chân Tùng San, dốc sức vẫy đuôi, đôi mắt tròn vo đen nhánh, ánh mắt hồn nhiên như trẻ nhỏ.

"Lại đây ngồi đi, tôi đã nói sẽ không bắt buộc em, em còn sợ gì nữa chứ?" Cố Trì Tây nói.

Tùng San do dự một hồi, cuối cùng cũng đi qua, ngồi phía bên kia của sofa.

"San San, em nói cho tôi biết, em thật sự biết mình muốn một người đàn ông như thế nào sao?" Cố Trì Tây hỏi.

Tùng San khẽ nhíu mày, cô muốn loại đàn ông nào, nhất thời bị hỏi như vậy cô đành phải đáp: "Dù sao cũng không phải giống như chú."

Cố Trì Tây bị đáp án của cô làm buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu. Bé con này, thật đúng là xem hắn như thú dữ mà.

"San San, em còn rất trẻ, còn không biết lí tưởng và hiện thực khác nhau như thế nào đâu." ánh mắt Cố Trì Tây dịu dàng nhìn cô, mang theo sự âu yếm.

Tùng San lắc đầu, "Tôi cảm thấy chênh lệch lý tưởng cùng hiện thực là sự tồn tại khách quan, yếu tố quyết định là chú nên dùng thái độ nào để đối mặt với nó. Mẹ tôi cũng luôn oán giận ba của tôi không có tiền đồ, kiếm không ra tiền cũng không thể thăng chức, bà luôn lấy chú Thái để so sánh với ba tôi, bà nói chú Thái là bạn cùng ban với ba tôi , nhưng hiện tại đã lên tới chức bí thư của thị trưởng, hơn nữa con gái kết hôn còn có một căn nhà lớn. Nhưng cái này cũng không chứng tỏ rẳng mẹ không yêu ba, bà chỉ là nói ngoài miệng thôi, như là một kiểu sinh hoạt hằng ngày vậy. Tôi cảm thấy ba mẹ của tôi là tốt nhất, tôi muốn tìm một người đàn ông giống ba tôi vậy, có thể không có tiền không có chí hướng lớn, chỉ cần hiểu đạo lí, một lòng một dạ đối tốt với tôi là được. Quan trọng nhất là hai người ăn ý giúp đỡ lẫn nhau."

Cố Trì Tây trầm mặc , ánh mắt dịu dàng vừa rồi dần thay thế bằng sự cô đơn, hắn cúi đầu, vỗ về vuốt ve lông trên lưng của Lão Tần, không nói gì cả.

"Cố Trì Tây, tôi không biết chuyện tình yêu theo suy nghĩ của chú là như thế nào, nhưng ở trong suy nghĩ của tôi nó không phải là cái dạng hiệp ước bao nuôi đó. Chú có thể lựa chọn cuộc đời mình thì tôi cũng có thể kiên định với lựa chọn của tôi. Ba mẹ tôi luôn yên phận thủ thường (1) hơn nửa đời người, vẫn luôn lấy đứa con gái là tôi làm niềm kiêu ngạo, tôi không muốn bởi vì tôi cùng chú dây dưa không rõ, để rồi ba của tôi chỉ đi chợ mua đồ ăn cũng bị người ta ở sau lưng bàn luận chỉ trỏ, còn bị họ đâm chọc ba tôi nói con gái ông thật có bản lĩnh, là vợ bé cho đại gia nhà giàu."

Cố Trì Tây sắc mặt càng thêm âm trầm, ánh mắt phức tạp, yên lặng một lúc lâu, rột cuộc mới mở miệng nói: "San San, em là cô gái tốt."

Tùng San ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, ánh mắt lay chuyển, lại cúi đầu, "Cám ơn chú, Cố Trì Tây."

Cố Trì Tây khóe miệng nhếch lên ý cười hứng thú đùa giỡn, "Cảm ơn tôi vì cái gì?"

Tùng San im lặng một lát, cũng cười , "Cám ơn chú đã giúp tôi thực hiện giấc mộng cô bé lọ lem biến thành công chúa." cô lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt thay đổi, "Ngày đó mặt trời mọc rất đẹp, tôi không có hối hận vì đã cùng chú ra ngoài."

Cố Trì Tây trong lòng run lên, ánh mắt của hắn bỗng chốc thay đổi, mím môi đem cỗ xúc động trong cơ thể ép xuống, cười nói, "San San, tôi không có ý định sẽ buông tha em."

Tùng San bĩu bĩu môi, "Chú à, không thể tin chú lại ngoan cố đến vậy."

Lão Tần bỗng nhiên sủa"Gâu gâu", lười biếng uốn éo thân mình, đổi cái tư thế thoải mái hơn nằm trên đùi Tùng San .

Cố Trì Tây nở nụ cười, Tùng San cũng cười .

hắn đưa cô về nhà, đến đường cái đối diện khu phố của cô hắn liền dừng lại. Tùng San xuống xe, cười với Cố Trì Tây, "Tôi không muốn kiểu cách nói câu hẹn gặp lại đâu, chú chăm sóc Lão Tần cho tốt."

Cố Trì Tây xuống xe, "San San, để tôi ôm em một lần cuối đi."

Tùng San không nói gì cả, Cố Trì Tây mở hai tay ôm cô bé con vào lòng, giống như bảo vật, thật cẩn thận. Tùng San rất lễ độ đẩy hắn ra, xoay người rời đi. Cố Trì Tây đứng bên cạnh xe, châm một điếu thuốc.

Tùng San không biết, rất nhiều năm qua đây là lần đầu tiên Cố Trì Tây ở bên đường ôm một người con gái. không ngờ hắn lại luyến tiếc như vậy, lòng trở nên trống rỗng, Cố Trì Tây cười cười tự giễu, lấy tay xua khói đi, mở cửa xe.

Hắn vốn tưởng rằng đã có thể ăn vào miệng , thế nhưng lại để chạy thoát như vậy. hắn từ khi nào lại có tấm lòng Bồ Tát như vậy chứ. hắn ngồi trên ghế lái, không có nổ máy xe, mà nhìn ra ngoài cửa xe đến xuất thần."Ba mẹ tôi yên phận thủ thường hơn nửa đời người, vẫn luôn lấy đứa con gái là tôi làm niềm kiêu ngạo." Lúc cô bé con nói những lời này, ánh mắt nghiêm túc làm cho hắn đau lòng.

Người con gái tốt như vậy, thông minh xinh đẹp, đơn thuần tốt bụng, giống như ánh sáng tỏa rộ lúc mặt trời mọc. hắn nhịn không được muốn giữ lấy, lại không tự giác làm mắt tổn thương.

Hắn có lẽ đã già thật rồi. Chính vì đã già, cho nên mới có thể muốn đến gần ánh sáng mặt trời kia, sáng sủa chói mắt, mang theo mùi hương đặc biệt của tuổi trẻ.

Hắn lấy di động ra gọi cho Trương Tân, muốn hắn quan sát mọi hành động của Tùng San, có bất kỳ động tĩnh gì đều phải lập tức báo cáo cho hắn. hắn vẫn không cam lòng.

Trương Tân đồng ý, lại nói: "Cố tổng, tiểu thư Trần Toa Toa có gọi tới hai lần, ngài có muốn gặp không?"

Cố Trì Tây thoáng chần chờ, "Trần Toa Toa?"

Trương Tân đạo: "Là vị tiểu thư ở Caesar Vuitton, tháng trước khi ngài đến đó đã boa cho cô ta 5000 tệ."

Trước mắt Cố Trì Tây như xuất hiện một khuôn mặt cực kì xinh đẹp , người phụ nữ kia có khuôn mặt như búp bê lai vậy, làn da trắng nõn, vòng một khá lớn, giọng nói ngọt ngào. Ở cái tuổi này rồi nên hắn rất ít đi chơi đêm, lần trước là vì có vài người bạn từ thành phố F đến chơi, những người này luôn luôn ở trong quân đội không tiếp xúc nhiều với phụ nữ, cho nên hắn mới dẫn bọn họ đến Caesar Vuitton. Trong một loạt phụ nữ đứng trước mắt hắn thì Trần Toa Toa này là xinh đẹp nhất, hơn nữa tửu lượng của cô ta không tệ, giúp hắn dụ dỗ vài vị quan lớn khiến cho tâm tình họ rất tốt, cho nên trước khi đi hắn đã yêu cầu Trương Tân cho cô ta tiền boa nhiều hơn 2000 tệ. Thế mà bây giờ cô ta lại ngang nhiên quấn lấy hắn.

Cùng là nữ, thế nhưng khác biệt quá lớn.

Cố Trì Tây nói: "không cần để ý, gọi đến nữa thì trực tiếp tắt máy."

"Vâng." Trương Tân đáp.

"Còn có chuyện gì nữa không?" Cố Trì Tây hỏi.

"Tô Hồng muốn giải trừ hiệp ước." Trương Tân nói, "Tôi đã cùng cô ta nói chuyện, trước tiến sẽ đem 24 vạn còn lại đưa cho cô ta, căn nhà kia cô ta sẽ giữ lại."

"Ừ." Cố Trì Tây vẫn không nói thêm gì.

"Cô ta nói trước khi đi muốn gặp ngài một lần." Trương Tân dừng một lát, "nói muốn tỏ lòng cảm ơn."

Cố Trì Tây cười khẩy, "Không gặp. Để cô đi đi."

Tỏ lòng cảm ơn? hắn tự biết trong mối quan hệ của hắn và Tô Hồng, hành động của hắn không khác gì những người đàn ông khác. không gây thù oán thì thôi đi, có chuyện gì đáng để cảm tạ chứ? Người phụ nữ Tô Hồng cuối cùng vẫn để cho người ta nắm thóp. Quả nhiên công phu trên giường cùng chỉ số thông minh của phụ nữ là tương phản .

Giống như bé con đã nói vậy, đơn giản chính là hắn có tiền, cô bán thân, hắn thỏa mãn thân thể, cô được có được tiền tài vật chất. Tình yêu, bất quá cũng chỉ là sự mĩ hóa của buôn bán mà thôi .

Trương Tân tắt điện thoại liền lái xe đến Đại Học A, hẹn Triệu Nhiên gặp mặt tại quán cà phê, rồi kêu một ly nước đợi gần hai mươi phút mới nhìn thấy bóng dáng kia cuống quít thở hổn hển đi tới.

Ánh mắt Triệu Nhiên bối rối, chỉ liếc mắt nhìn hắn một lát liền dời mắt về phía khác, "thật xin lỗi, tôi đã tới trễ."

Trương Tân đem menu đưa cho cô, "Cô muốn uống cái gì?"

Triệu Nhiên nhìn thoáng qua giá cả, cười khan một tiếng, "Uống nước đi."

Trương Tân không nói gì nữa, phất tay gọi nhân viên phục vụ tới, "Mang lên cho vị tiểu thư này một ly nước, sau đó mang lên thêm một ly kem chocolate."

Triệu Nhiên vội vàng lấy menu xem kem ly chocolate bao nhiêu tiền.

"Triệu tiểu thư, hôm nay tôi tới tìm cô là có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ." Trương Tân hầu như không có biểu cảm gì.

Triệu Nhiên buông menu trong tay, nhìn hắn, tóc ngắn dựng đứng gọn gàng tràn trề sức sống , đôi mắt xinh đẹp không giấu được tia uy nghiêm, một người đàn ông anh tuấn thần bí như vậy, tới tìm gặp cô là vì ...

"Anh tới đây là vì Tùng San?" cô hỏi.

Trương Tân gật đầu, "Đúng vậy."

Triệu Nhiên cười, "Tôi đã nói anh sẽ không vô duyên vô cớ hẹn tôi gặp mặt, chúng ta cũng không quen thân gì. Anh thích Tùng San sao? Muốn theo đuổi cô ấy?"

Trương Tân không đáp lại, Triệu Nhiên thấy có chút không thoải mái, cảm thấy hình như mình đã nhiều chuyện rồi . Sau đó cô thấy nhân viên phục vụ bưng một ly nước cùng ly kem chocolate lên, ly thủy tinh xinh đẹp, lóng lánh trong suốt , mặt trên còn cắm một cái thìa màu tím nhạt, trên đỉnh thìa còn có hình con bướm trông rất đẹp.

"Tôi muốn nhờ cô giúp tôi chú ý hành động của Tùng San, nếu phát hiện có gì khác thường lập tức gọi điện thoại nói cho tôi biết." Trương Tân thấy nhân viên phục vụ đi rồi, nói thẳng vào vấn đề, không có một câu dư thừa vô nghĩa.

Triệu Nhiên ngạc nhiên, "A?" Mất nửa ngày cô mới nói, "Anh nhờ tôi giúp anh giám sát Tùng San?"

Trương Tân gật đầu, không nói chuyện. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Triệu Nhiên, thẳng đến mức khiến cô phải cúi đầu. cô nàng Triệu Nhiên này dáng vẻ bình thường, nhưng lại có chút khác biệt với những nữ sinh khác. Bình thường cô cùng nam sinh trong lớp vô tình nhìn nhau đều cô giả vờ như không thấy, huống chi là đối mặt với một người đàn ông cực kì anh tuấn như Trương Tân .

Trương Tân biết cô đang do dự, cũng biết cô do dự xong sẽ đồng ý.

Cho nên hắn không nói lời nào, chỉ là yên lặng nhìn cô, chờ đợi cô đấu tranh một lúc sau cho hắn một câu trả lời thuyết phục.

Triệu Nhiên cầm muỗng nhỏ liên tục dằm kem trong ly, một lần lại một lần, cho đến khi viên kem hình tròn trở thành tổ ong mới dừng lại, mới ngẩng đầu lên, "Có thể, nhưng anh phải nói cho tôi biết là vì sao. Anh có thật sự thích San San hay không?"

Trương Tân đứng lên, từ trong ví tiền lấy ra một tờ tiền giấy bỏ xuống, "Tôi chờ tin tức của cô."

Nói xong hắn liền rời đi .

Triệu Nhiên cắn môi, nhìn người kia cứ như vậy cũng không quay đầu lại liền rời đi, tâm tình cô hết sức phức tạp. Kem trong ly chảy ra , cô không ăn, chỉ lấy cái muỗng nhỏ kia, dùng khăn tay thật cẩn thận lau sạch sẽ, bỏ vào trong giỏ sách.

Cô trở về phòng, mở cửa bật đèn, trong phòng không có một ai cả. cô ngồi vào bàn của mình, mở máy tính, quay đầu nhìn chỗ của Tùng San đến ngẩn cả người. Từ lúc nhập học năm thứ nhất đại học, Tùng San chính là nhân vật tiêu điểm của căn phòng này, nam sinh nữ sinh đều thích vây quanh cô, một cô gái bản địa hoạt bát sáng sủa lại xinh đẹp như vậy, ai mà không thích chứ. Còn Triệu Nhiên cô luôn là người tầm thường nhất trong phòng này, xuất thân ở nông thôn, không có tiếng tăm gì, trong khi rõ ràng giữa các cô chỉ cách bốn giường ngủ.

Triệu Nhiên là người quá mức nhút nhát, đơn độc biết thân biến phận không tranh giành gì với người khác, chỉ cần thái độ của người khác đối với cô lạnh nhạt cô tuyệt đối sẽ không chủ động bước nhiều hơn dù chỉ là nửa bước. Còn lần này...

Kỳ thật vừa nãy cô đến muộn hai mươi phút, là vì không biết nên mặc quần áo gì ra ngoài, đứng trước gương thay đổi hết bộ này đến bộ khác. Quán cà phê trước cửa trường học kia, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng đi vào. Nhưng lần này bước vào cô cực kì mong đợi, có lẽ là, hắn vì cô mà tới.

Đến cùng vẫn là cô đã suy nghĩ quá nhiều.

(1) Biết thân biết phận