Từ sau ngày 1 tháng 5, đã lâu rồi kẻ thần bí không gọi điện thoại, Triệu Văn Trạch không biết có phải đối phương đã chơi chán rồi hay không, trong lòng có chút mất mát.
Sau khi về nhà, mỗi lần nhìn đến con trai đều có loại cảm giác kỳ quái, luôn cảm thấy ánh mắt của con trai nhìn mình cứ là lạ. Cũng đúng, cho dù bất cứ ai nhìn thấy một mặt không muốn người khác biết của người ba mà mình kính trọng nhất thì đều sẽ có chút xấu hổ.
Mặc dù như vậy, mỗi khi con trai về nhà, anh vẫn pha cho cậu một ly sữa.
Mỗi lần nghĩ đến ly sữa kia là vắt riêng cho con trai ruột của mình, chỗ đó của anh liền không nhịn được mà tràn lan ra.
Không biết có phải trong tiềm thức của anh hy vọng con trai có thể khám phá ra bí mật của mình hay không, thế mà trong lúc vắt sữa anh lại chỉnh độ rung của ©ôи ŧɧịt̠ giả đến mức tối đa, sau khi con trai uống sữa xong, thân dưới của anh đột nhiên mất khống chế, cả người bủn rủn ngồi quỳ trên mặt đất, đi tiểu không kiểm soát được.
Triệu Tử Dương bị hoảng sợ, vội vàng đỡ anh dậy, lo lắng hỏi: "Ba? Sao vậy? Ba không sao chứ?"
"Không... Không sao..." Ở trước mặt con trai lại lộ ra dáng vẻ không nhịn được như thế, Triệu Văn Trạch có chút mất tự nhiên quay đầu đi, không dám nhìn cậu. Bởi vì vẫn luôn bị con trai nhìn chằm chằm nên anh không có cơ hội chỉnh độ rung của ©ôи ŧɧịt̠ giả xuống thấp, sau khi đạt cao trào thì thân thể càng thêm nhạy cảm, bây giờ anh bị đau eo chân mỏi, căn bản là không có cách nào về phòng thay quần áo, hơn nữa lếch cái dáng vẻ này về phòng, anh sợ bị vợ phát hiện.
Ai mà biết được con trai anh không hề quan tâm anh đang nghĩ cái gì, sau khi cậu đỡ anh đứng lên, ân cần nói: "Con đi lấy quần áo cho ba nhé."
"Ừm... Đừng để cho mẹ con biết về ba..."
Con trai gật đầu, không nói gì cả.
Sau khi cậu đi lấy quần áo quay về, anh định đi vào phòng tắm để thay, kết quả là con trai vừa mới ra khỏi phòng, anh không bỏ được mà chỉ chỉnh tần suất rung của ©ôи ŧɧịt̠ giả xuống thấp, vẫn mặc kệ chúng nó tàn sát bừa bãi trong cái lỗ bí mật của mình, nên dẫn đến vào lúc này anh không còn sức lực để đứng dậy.+
Tiếp đó anh liền bày ra dáng vẻ uy nghiêm với con trai, nói: "Con ra ngoài đi, ba muốn thay đồ."
"Ò."
Triệu Văn Trạch thấy cậu không nói lời nào đã bước ra ngoài, đột nhiên trong lòng có chút mất mát. Vì sao nó không chịu mạnh dạn ở lại nhìn người ba dâʍ đãиɠ của nó thay quần áo chứ.
Đã hơn nửa tháng rồi, Ba ba ©ôи ŧɧịt̠ to không hề liên lạc với anh, nhìn người vợ ngủ say bên cạnh, đột nhiên anh cầm lấy điện thoại, bấm dãy số mà mình đã thuộc lòng rồi gọi đi.
Ngay sau đó, cuộc gọi được kết nối, giọng nói quái dị của người nọ phát ra từ bên trong lại khiến Triệu Văn Trạch cảm thấy thân thiết lạ thường: "Đĩ da^ʍ, nhớ ba ba rồi phải không?"
Triệu Văn Trạch liếc nhìn khuôn mặt an tĩnh đang say giấc của vợ, anh cắn môi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Ừm..."
"Lại nứиɠ?"
"Ừm, vợ tôi đang ngủ ở bên cạnh, chủ nhân... Tôi thật khó chịu..."
"Khó chịu thì mau tìm người nào đó cᏂị©Ꮒ cưng đi? Không phải là cưng có rất nhiều đàn ông hay sao?"
"Nhưng mà bây giờ tôi chỉ muốn con trai của tôi... Côи ŧɧịt̠ của nó đã lớn rồi, lớn hơn nhiều so với ba của nó, nó hẳn là nên cho tôi... Là nó nợ tôi."
"Cưng da^ʍ thật, giống con cɧó ©áϊ thèm cᏂị©Ꮒ, ngay cả con trai ruột của mình cũng không buông tha. Cưng không sợ vợ cưng sẽ nghe thấy à."
"Cổ không tỉnh đâu... Thuốc lần trước anh cho còn chưa dùng hết. Tất cả đều tại anh... Nếu không phải anh để cho tôi... Tôi cũng sẽ không nghĩ như vậy..."
"Chậc... Là do bản thân em dâʍ đãиɠ, em còn muốn đẩy trách nhiệm lên người tôi."
"Tôi dâʍ đãиɠ như vậy còn không phải là do mấy người ép buộc à... Không phải là mấy người muốn thấy tôi dâʍ đãиɠ hay sao?"
"Ai lại muốn nhìn lão già như cưng nứиɠ l*и chứ, chán ngắt, cúp đây."
Anh thật sự sợ người đàn ông này cảm thấy mới mẻ nhất thời nên mới đùa giỡn với mình như vậy, vội vàng nói: "Không... Đừng... Đừng cúp máy... Chủ nhân..."
"Gì? Không muốn tôi cúp máy? Cɧó ©áϊ, nói chuyện dâʍ ɖu͙© với người khác ở trước mặt người vợ yêu dấu trong lòng mình rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ có đúng không?"
Triệu Văn Trạch im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng "ừm" một tiếng.
Thấy anh càng ngày càng không biết xấu hổ, hắn không nhịn được mắng một tiếng: "Đồ đê tiện."
Nghe thấy tiếng mắng chửi thô lỗ của người đàn ông này, anh chỉ cảm thấy phía dưới càng ngứa, anh cởi sạch quần áo banh đùi ra dựa vào đầu giường, dưới mông có lót vài chiếc khăn tắm, anh sợ bản thân mình chảy nước da^ʍ tràn lan sẽ làm bẩn tấm ga giường.
"Chủ nhân... Con trai tôi tưởng sữa của tôi là sữa bò, hôm nay nhìn nó uống hết sạch, đột nhiên tôi sướиɠ đến mất khống chế... Để cho nó thấy dáng vẻ kia của tôi... Cảm thấy xấu hổ quá đi..."
"Hửm? Cưng còn biết trên đời này có hai từ "xấu hổ" à?! Còn không phải là cưng muốn để cho nó phát hiện ra dáng vẻ dâʍ đãиɠ của cưng, sau đó nhịn không được mà đυ. cưng sao? Chắc là con trai của cưng nhìn thấy dáng vẻ này của cưng cũng sướиɠ đến bắn ra nhỉ?"
Bị người ta nói trúng tim đen, Triệu Văn Trạch lập tức phủ nhận: "Không... Không có... Sao tôi có thể để cho nó nhìn thấy... Nó là con trai của tôi."
"À! Không biết hồi nãy là con đĩ nào nói muốn ©ôи ŧɧịt̠ của con trai mình..." Người đàn ông khinh thường vạch trần anh.
Tuy rằng quả thực là như vậy, nhưng từ trong miệng người này nói ra đột nhiên khiến anh không muốn thừa nhận: "Tôi chưa nói..."
"Lại bắt đầu làm bộ làm tịch, chán ngắt, cúp đây."
"Đừng cúp... Tôi nói... Chủ nhân... Tôi chính là con đĩ đã nói rằng bản thân muốn ©ôи ŧɧịt̠ của con trai mình..."
"Ba? Ba đang nói cái gì vậy?"
Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, thời gian như ngừng trôi, không biết từ lúc nào điện thoại trượt khỏi tay anh, đầu óc của anh trống rỗng, điều may mắn duy nhất là... Hên là vợ anh đã bị anh cho uống thuốc mê.
Hiện tại anh đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi dựa vào tủ đầu giường, núʍ ѵú đỏ tươi không ngừng chảy sữa, hai chân dang rộng ra đối diện với cánh cửa, lỗ l*и quái dị ở giữa hai chân còn đang ngậm ©ôи ŧɧịt̠ giả, mấy đồ trang sức xỏ trên mép l*и đều bị ba cùng với mấy chú mấy bác của Lâm An lấy mất để làm kỉ niệm, chỉ để lại chiếc chuông nhỏ xỏ trên hộŧ ɭε.
Sau khi bác sĩ phát hiện ra cũng không xỏ lại cho anh mấy món đồ trang trí khác, mà là tiêm thuốc mới vào mấy lỗ kim ban đầu, để cho chúng nó càng thêm đầy đặn xinh đẹp, hình dạng của chúng càng ngày càng giống với hình dáng cánh hoa, giống như có thể nở rộ bất kỳ lúc nào, nó nhạy cảm như hộŧ ɭε, chỉ mới chạm vào một chút là toàn thân đã run bần bật, đây là hình phạt mà bác sĩ dành cho anh, làm anh lúc nào cũng dục cầu bất mãn.
Thế cho nên bây giờ anh mới có thể nảy sinh khát vọng điên cuồng đối với đứa con trai như thế, anh không thể chịu nổi cuộc sống kiêng khem hàng đêm, mặc dù bây giờ anh đã mang thai được bốn tháng.
Tay trái anh cầm ©ôи ŧɧịt̠ của mình, lúng túng nhìn Triệu Tử Dương đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng ngây dại nhìn anh, anh khô khốc ra lệnh: "Đừng... Không được nói cho mẹ con."
Triệu Tử Dương như bị giọng nói của anh đột ngột đánh thức cậu, cậu không thể tin được hỏi: "Ba? Ba làm gì mẹ rồi? Sao mẹ vẫn không dậy?"
Làm sao anh có thể nói sự thật với con trai mình, anh làm ra vẻ tự nhiên, giải thích cho cậu: "Mẹ con đang ngủ... Ngủ rồi... Đừng quấy rầy mẹ con..."
"Vớ vẩn! Ba đã làm gì mẹ rồi? Tại sao ba làm chuyện ghê tởm ở bên cạnh mẹ mà mẹ vẫn không tỉnh? Tại sao con nói chuyện lớn tiếng như vậy mà mẹ không tỉnh dậy?" Triệu Tử Dương không tin anh.
"Câm miệng! Đứa bất hiếu! Sao con có thể nói chuyện như thế với ba của con!" Đứa con trai vẫn luôn ngoan ngoãn không chút do dự nào mà chất vấn anh, vạch trần anh, Triệu Văn Trạch thẹn quá hóa giận, anh xụ mặt xuống, làm ra vẻ mặt uy nghiêm của người cha với con trai mình.
Chỉ là cái dạng anh như thế này không có bất kỳ sức thuyết phục nào.
Chỉ thấy đứa con trai ngoan ngoãn của ngày xưa đột nhiên cười lạnh, nói: "Có một người cha như ông làm tôi phát tởm! Đừng tưởng là tôi không nghe thấy, ông vừa mới nói với ai đó rằng muốn tôi cᏂị©Ꮒ ông! Ông như vậy không sợ mẹ thất vọng sao? Không được, tôi phải nói cho mẹ biết, không thể để mẹ tiếp tục bị ông lừa gạt nữa."
Thấy con trai không dễ nói chuyện như Lâm An, Triệu Văn Trạch có chút kinh hãi.
"Đừng... Đừng nói với mẹ con! Ba van xin con, mẹ của con sẽ không thể nào chịu đựng nổi. Con trai ngoan... Không phải là con nghe lời ba nhất sao? Con cũng biết mẹ con yêu ba đến nhường nào mà, để cho mẹ biết ba như thế này thì mẹ con sẽ điên mất!"
Triệu Tử Dương lạnh nhạt nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói: "Được rồi! Tôi sẽ không nói cho mẹ, nhưng ba cũng đừng quá tự cao! Ba đã phản bội mẹ, nhất định phải trả giá!"
Triệu Văn Trạch yên tâm, chỉ cần vợ anh không biết chuyện, dù phải trả giá đắt như thế nào thì anh cũng bằng lòng.
Ai ngờ ngay sau đó lại nhìn thấy Triệu Tử Dương nhìn chằm chằm vào cái thứ đang rung lắc liên tục trong lỗ l*и của anh, trên mặt lộ ra vẻ kinh tởm, cậu ra lệnh: "Lấy cái thứ ghê tởm đó ra đi."
"Không... Không thể lấy ra... Nếu lấy ra thì ba sẽ chết mất."
Nguy cơ vừa mới qua đi, bản chất dâʍ đãиɠ của anh liền lộ rõ, đứa con trai mà mấy ngày nay mình nhớ thương cả ngày lẫn đêm đang đứng trước mặt mình, bên cạnh còn có người vợ đang say giấc nồng, tuy rằng trong lòng vô cùng xấu hổ, nhưng dường như càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của anh dâng trào hung mãnh hơn. Trong trường hợp này mà bắt anh lấy ©ôи ŧɧịt̠ giả ra thì anh sẽ thèm khát đến chết mất thôi.
Mỗi ngày mỗi đêm đều bị du͙© vọиɠ hành hạ đã xóa sạch tình yêu của anh dành cho vợ, trong lòng chỉ còn lại cảm giác tội lỗi, thậm chí có đôi khi anh còn vô sỉ mà cảm thấy sự tồn tại của vợ chính là điều vướng bận, tới lúc ý thức được bản thân mình lại có kiểu suy nghĩ đáng sợ như này, trong lòng Triệu Văn Trạch chỉ còn lại vô vàn cảm giác tuyệt vọng.
Cánh hoa hồng đỏ tươi vẫn run rẩy không ngừng, lâu lâu lại có những giọt nước sáng lấp lánh chảy ra ngoài, càng thêm quyến rũ.
Nhìn thấy anh như vậy, Triệu Tử Dương nhíu mày càng chặt hơn.
Lại thay đổi nữa rồi, rõ ràng lúc trước cậu nhìn thấy không phải như thế này, cậu thật lòng muốn biết là ai đã làm cho cái l*и da^ʍ của ông già này trở nên ngày càng hấp dẫn như thế.+
Bây giờ thật muốn nếm thử nó có mùi vị như thế nào. Nhưng mà... Vẫn chưa phải lúc.