Người Chồng Bị Chơi Hư

Chương 54: Yêu đương ᐯụиɠ Ŧяộm trên xe bus

"Tiểu An, em đợi lâu chưa?" Triệu Văn Trạch chạy đến chỗ hẹn, Lâm An đã đợi sẵn ở đó.

"Anh... Anh Triệu?"

Trong nháy mắt nhìn thấy Triệu Văn Trạch, Lâm An ngây dại, đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh Triệu mặc đồ của phụ nữ, lần gặp mặt đầu tiên của hai người, anh Triệu cũng mặc đồ nữ bị Đại Kim...

Chỉ là lúc đó cậu thẹn thùng không dám nhìn anh, cậu vẫn luôn cho rằng anh Triệu là người đẹp nhất mà cậu từng thấy, mặc đồ nữ vào lại càng đẹp mắt hơn.

Lâm An ngạc nhiên, đồng thời cũng có chút cảm động, cậu luôn cảm thấy Triệu Văn Trạch rất phản cảm khi bị coi là phụ nữ, mỗi lần làm chuyện đó anh đều không cho cậu nhìn anh. Bởi vì cậu nói với ba rằng cậu quen một bạn "nữ", cho nên cậu vẫn luôn muốn đề nghị với anh Triệu là thay quần áo phụ nữ, nhưng cậu vẫn không thể mở miệng, không ngờ anh Triệu lại...

"Anh Triệu... Anh mang... Mang thai rồi, ngồi xe buýt không... Không sao chứ? Hay là chúng ta gọi xe đi?"

"Không sao, anh không phải phụ nữ, nào có yếu ớt như vậy." Triệu Văn Trạch cười cười an ủi người đang lo lắng.

"Ồ wow wow... Mang thai à? Thằng nhóc ngốc nghếch này là bạn trai của cưng sao? Trên đầu có một mảnh thảo nguyên đúng không? Đứa trẻ thật sự là của cậu ta sao?"

Triệu Văn Trạch nghe kẻ thần bí nói chuyện, cũng không ngắt cuộc gọi với hắn.

"Nghe này, lúc lên xe cưng phải tách khỏi cái thằng ngốc đó. Cưng không muốn nó nhìn thấy dáng vẻ cưng bị chơi, đúng không?"

Bởi vì là ngày nghỉ 1 tháng 5, nơi nơi đều có người với người, trên xe buýt chật kín người hết chỗ ngồi từ lâu, nhưng mà vóc dáng nho nhỏ của Lâm An lại rất nam tính, bảo vệ anh để không bị chen lấn xô đẩy.

Anh không tìm được cơ hội tách khỏi Lâm An, rất nhanh, hai người họ đã bị đẩy xuống hàng cuối cùng.

Đột nhiên sắc mặt của Triệu Văn Trạch thật khó coi, anh nói: "Tiểu An, anh thấy hơi khó chịu, muốn ngồi."

"Khó chịu à? Anh chịu đựng xíu, em tìm chỗ ngồi cho anh." Lâm An vừa nghe thấy anh khó chịu liền lo lắng không biết phải làm sao, nhìn thấy mấy người anh trai sắc mặt có vẻ tốt ngồi ở hàng ghế sau, cậu cầu cứu bọn họ, nói: "Các anh trai, bạn gái tôi đang mang thai, có thể làm phiền mọi người nhường chỗ cho chúng tôi được không?"

Mấy người kia nhìn thấy hai người đều là tuấn nam mỹ nữ, dáng vẻ ngây thơ, không giống như lừa người, dáng vẻ của anh lại gấp gáp đến sắp khóc ra luôn nên họ không nghi ngờ gì nữa, đồng loạt đứng dậy nhường ghế.

"Có thể cho tôi chỗ bên cửa sổ được không? Bên trong hơi ngột ngạt."

Người đàn ông bên cửa sổ lập tức đứng dậy nhường chỗ cho anh, người bên cạnh cũng muốn đứng dậy nhường cho Lâm An ngồi để chăm sóc anh, Triệu Văn Trạch lập tức cười từ chối: "Không sao, một chỗ là đủ rồi, không cần phiền đến mấy anh như vậy."

Mặc dù Lâm An muốn ở bên cạnh chăm sóc anh, nhưng cậu cũng thấy không nên làm phiền đến người khác, nếu anh Triệu nói không sao, vậy thì cứ như vậy đi.

"Tiểu An em không cần lo lắng, nếu có chuyện gì thì cũng có mấy anh trai ở đây giúp đỡ, mấy người họ tốt như vậy nên sẽ không có gì đâu."

Lâm An nghe anh nói như vậy cũng yên tâm.

Qua hai trạm, lại có thêm một số người lên xe, vóc người nho nhỏ như Lâm An không biết đã bị đẩy đến chỗ nào rồi.

Triệu Văn Trạch cũng được mấy anh trai tốt bụng bao bọc chặt chẽ.

Đột nhiên, cái người nhường chỗ cho anh cười nói: "Chồng cô thật quan tâm đến cô, vợ chồng son đúng là yêu thương nhau."

"Ò." Triệu Văn Trạch cũng không giải thích anh với Lâm An không phải là vợ chồng thật sự.

"Đúng vậy, vợ chồng trẻ yêu nhau thật đấy, mà mấy người này đã tốt bụng nhường cho cưng một chỗ, cưng không muốn báo đáp bọn họ sao?"

Triệu Văn Trạch cũng không nghe ra giọng điệu ghen tuông âm dương quái khí của kẻ thần bí, anh là sợ bị người ta nghi ngờ nên cũng không dám phát ra âm thanh.

"Để cho bọn họ nhìn thấy vυ' của cưng đi."

Coi như Triệu Văn Trạch đã hiểu ra tại sao người này lại cho anh mặc đầm sơ mi.

"Hôm nay nhiều người như vậy, nóng quá đi."

Anh nói khẽ, vẻ mặt thản nhiên cởi vài chiếc cúc áo ra. Vài người đàn ông không tự chủ được nhìn chằm chằm vào xương quai xanh gợi cảm cùng khe ngực sâu hun hút của anh, điên cuồng nuốt nước bọt.

"E hèm... Đúng vậy... Nóng thật..."

"Được rồi, bây giờ giả vờ ngủ đi."

Triệu Văn Trạch liền lộ ra vẻ mệt mỏi, nhắm mắt lại.

"Có chút say xe, tôi nhắm mắt một lát."

Qua khoảng thêm hai trạm, lúc Triệu Văn Trạch thật sự sắp ngủ, lại nghe thấy giọng nói của kẻ thần bí trong tai nghe: "Lúc này cưng ngủ rồi, nhưng vẫn cảm thấy nóng, nên kéo cổ áo ra một chút. Để cho bọn họ nhìn thấy đồ lót của cưng."

"Nóng quá à..." Triệu Văn Trạch nhắm mắt nói mớ, lại cởi thêm một chiếc cúc áo, anh vô thức kéo cổ áo ra để lộ nửa vai.

Tất nhiên, mấy người này đã nhìn thấy một bà bầu trông thanh thuần này lại mặc đồ lót tình thú ren trắng đi giao thông công cộng.

Nếu hạ thấp xuống một chút là có thể nhìn thấy núʍ ѵú.

Có lẽ là du͙© vọиɠ cho phép, người ngồi bên cạnh Triệu Văn Trạch lại lặng lẽ vươn tay cởi từng cái cúc áo cho anh. Những con người tốt bụng nhiệt tình nhường chỗ ở bên cạnh cũng không hề lên tiếng ngăn cản. Thậm chí còn cố tình vây lại chặt hơn, cố gắng che khuất tầm nhìn của những người khác, đặc biệt là Lâm An.

Lâm An nhiều lần đưa mắt về phía bên này, nhưng cậu chỉ có thể nhìn thấy những dáng người xếp chồng lên nhau.

Người nọ không cẩn thận chạm vào núʍ ѵú của anh trong lúc cởi cúc áo, quả nho nhỏ nhắn đỏ tươi kia lập tức đứng lên, Triệu Văn Trạch khép chân lại, từng dòng từng dòng nước da^ʍ dọc theo đùi của anh trượt xuống dưới. Hai cái lỗ trước sau của anh đều không nhét cái gì, lại bị hơi thở nam tính mạnh mẽ như thế vây chung quanh, nếu không phải một tia lý trí còn tồn tại nhắc nhở anh đây là ở đâu, thì nói không chừng anh đã sớm chổng mông lên cầu cᏂị©Ꮒ.

"Bị nhiều người nhìn vυ' như vậy, có phải là rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ không? L*и da^ʍ cùng c̠úc̠ Ꮒσα không có cái gì nhét vào có phải rất khó chịu hay không?"

Triệu Văn Trạch nhắm mắt lại, cũng không biết có bao nhiêu người đang nhìn mình, ánh mắt của những người đó giống như kim châm, núʍ ѵú dâʍ đãиɠ bị du͙© vọиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà nhanh chóng trở nên ướŧ áŧ.

Theo dòng sữa chảy ra, áo ren trắng ngay lập tức biến thành trong suốt.

"Không ngờ cặp vợ chồng trẻ nhìn ngây thơ này cũng thật chịu chơi."

Mấy người đàn ông này nhìn thấy phụ kiện trên núʍ ѵú của anh, họ đều ngầm hiểu trao đổi ánh mắt với nhau: "Nhìn kìa? Ẻm đang chảy sữa à?"

"Bọn họ nhìn thấy núʍ ѵú của cưng rồi à? Tốt lắm." Nghe thấy vài người nhỏ giọng nói chuyện, người bí ẩn ở đầu dây bên kia liền biết anh đã lộ ra bao nhiêu. Hắn tiếp tục hướng dẫn, nói: "Kéo váy lên cao một chút."

Triệu Văn Trạch khó chịu cau mày, anh động đậy thân thể một chút giống như là không được thoải mái, hạ thấp người xuống tựa người về bên cửa sổ, đổi thành tư thế ngồi bắt chéo chân, làn váy mỏng nhẹ liền trượt đến háng theo động tác nhấc chân của anh.

Mấy người đàn ông nhìn cặp đùi trắng ngần nuốt nước bọt, nhịn không được giả vờ vô tình vuốt vài cái lên đùi của anh, những người khác thấy anh không có phản ứng cũng muốn vuốt ve thử vài cái, vừa mới chạm vào da thịt trơn trượt đã bị xúc cảm mềm mại hấp dẫn không thể dời đi.

Thậm chí có một số người còn luồn vào trong váy, dọc theo đùi ngoài xoa bóp cái mông của anh, những người khác cũng không cam lòng thua kém, bắt đầu luồn tay tiến vào trong váy của anh để thăm dò phong cảnh thần bí.

"Quao, ướt quá!"

Người nọ chỉ mới thăm dò ở ngay đùi trong của anh, gã có hơi kinh ngạc khi ngón tay chạm đến một mảng dính nhớp ướŧ áŧ.

Ngón tay nhích lên trên một chút liền chạm đến thịt non mềm mại ướt nóng, Triệu Văn Trạch vừa bị chạm vào một cái liền chớp mắt, toàn thân tê dại như bị điện giật, lỗ mật ở sâu bên trong càng giống như lũ quét, không có cách nào ngăn lại dòng thác dính nhớp.

Người đàn ông rút những ngón tay đã hoàn toàn ướt nhẹp ra khỏi giữa hai chân của anh, gã dùng âm thanh chỉ có mấy người bọn họ có thể nghe thấy, nói: "Người đẹp này trông thật thanh thuần, không ngờ lại da^ʍ như thế, còn mặc qυầи ɭóŧ hở đáy, chỉ mới chạm vào l*и da^ʍ một chút là nước da^ʍ đã chảy đầy tay tao, thằng nhóc ngốc kia thật đúng là có phúc."

"Chậc chậc chậc... Thật là có phúc đó, bọn họ có biết cưng lén lút ở sau lưng cái thằng ngu ngốc kia cố tình ăn mặc như này là để cho người lạ xem không?"

Triệu Văn Trạch bị mấy người này càng lúc càng vuốt ve quá trớn khiến thân thể không kiềm lại được mà run rẩy cả lên, anh liều mạng kẹp chặt hai chân, không biết là anh từ chối cái vuốt ve hay là không từ bỏ được ngón tay ở giữa hai chân của anh đang sắp rút ra.

"Ưʍ... Đừng mà... Ngứa..."

Không biết là ai đang nghịch cái chuông ở nơi riêng tư của anh, hộŧ ɭε nhạy cảm trở nên tê ngứa khó chịu, toàn thân anh không khỏi bủn rủn, không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Dù anh không mở mắt nhưng mấy người này biết anh đã dậy rồi, thấy anh không có biểu hiện chống cự rõ ràng nên bọn họ cũng không hề dừng lại.

Có một số người xoa nắn vυ' của anh cách một lớp đầm, có một số người vì tiện cho việc bản thân mình sờ l*и nên thô bạo tách hai chân của anh ra.

Thấy bọn họ phát hiện ra anh đã tỉnh thế mà lại càng quá đáng hơn, Triệu Văn Trạch bắt đầu chống cự.

"Đừng mà... Đừng làm thế mà... Đây là trên xe buýt... Chồng tôi còn ở đây..."

"Có tụi anh che lại rồi, chồng em sẽ không nhìn thấy."

Đã tới nước này rồi, mấy người này đã bị sắc dục huân tâm (*), sao mà bằng lòng buông tha cho anh, không nói một lời tách hai chân của anh ra để cho lỗ da^ʍ đỏ tươi lộ ra bên ngoài.

(*) Sắc dục huân tâm (色欲熏心): tìиɧ ɖu͙© làm mù quáng con tim.

"A... Không... Không được nhìn..." Triệu Văn Trạch cảm thấy thật thẹn thùng muốn che đậy nơi riêng tư của mình lại, nhưng lại bị người đàn ông ngăn cản.

"Mặc như vậy còn không phải để cho người ta nhìn hở? Tiếc là em đẹp đến thế lại chỉ dành riêng cho tên ngốc kia, núʍ ѵú với l*и nhỏ còn mềm mại như vậy, chắc là chồng em chơi không được bao nhiêu nhỉ, hôm nay mấy anh trai làm cho em thoải mái."

"Cầu xin mấy người thả tôi ra... Tôi có chồng rồi..."

"Đĩ nhỏ đừng sợ, để cho tụi anh chơi em, lại không hề thiếu em cái gì, còn có thể trải nghiệm cảm giác sảng khoái mà chồng em không cho em được, em nhìn đi em đã ướt lắm rồi, chẳng lẽ em không muốn hở?" Mấy người này cũng biết mình không thể ép buộc, bởi vì họ sợ bị quá nhiều người phát hiện, dù sao thì giữa ban ngày ban mặt cũng không ổn lắm, cho nên bọn họ chỉ có thể động chi lấy tình (*) gắng thuyết phục được anh.

(*) Động chi lấy tình (色欲熏心): dùng tình cảm để cảm hóa trái tim người khác, và dùng lý trí để cho người khác hiểu.

"Chậc... Đĩ già thật biết giả vờ, ra bao nhiêu nước da^ʍ rồi? Chắc là mông ướt hết rồi hả? Bọn họ còn chưa nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ của cưng sao? Kéo váy cao lên một chút cho bọn họ xem ©ôи ŧɧịt̠ của cưng đi."

"Đừng... Đừng nhìn..."

Trong lúc anh giãy giụa, cặρ √υ' đầy đặn rung lắc không ngừng, sữa tươi thấm ướt cả chiếc áo ngực, làn váy cũng kéo lên đến thắt lưng theo như lời kẻ thần bí nói, phần thân dưới được bác sĩ cải tạo cẩn thận đã lộ hết ra bên ngoài.

"Không ngờ còn có thêm dươиɠ ѵậŧ? Chẳng trách thằng nhóc ngốc kia lại chiếm làm của riêng. Nếu không muốn bị người khác biết cưng là đứa con gái có thêm ©ôи ŧɧịt̠ thì nên ngoan ngoãn không được nhúc nhích để cho tụi anh chơi."

Lập tức, Triệu Văn Trạch bị dọa sợ đến mức không dám tiếp tục giãy giụa.

Dọc đường đi, anh không biết mình bị bao nhiêu ngón tay chơi đùa, bọn họ kéo các phụ kiện được xỏ trên mép l*и của anh, rồi kéo cái chuông xỏ ngay hộŧ ɭε của anh, ngón tay thọc thật sâu vào trong âʍ đa͙σ của anh. Người đàn ông ngồi bên cạnh anh lại trực tiếp úp mặt vào ngực anh, cách một lớp lót ren mà bú sữa của anh. Chỗ ngồi cũng bị nước da^ʍ của anh làm cho ướt nhẹp.

"Con đĩ già, bị sờ soạng lâu như vậy thì chắc l*и da^ʍ ngứa đến không chịu được rồi nhỉ? Nếu ngứa thì cứ để cho đám đàn ông đó ȶᏂασ cưng đi."

"Không... Không được... Bị nhìn thấy mất..." Không ngờ kẻ thần bí kia lại muốn anh ở trên xe buýt cầu cᏂị©Ꮒ, mặc dù rất nhiều năm trước anh cũng từng ở trên xe buýt bị người ta hϊếp da^ʍ tập thể, nhưng mà... Rốt cuộc thì tình cảnh bây giờ không hề giống nhau... Hơn nữa Tiểu An cũng ở đây, nếu bị phát hiện...

"Nhìn thấy cái gì? Cưng chảy nhiều nước như vậy, không liếʍ sạch thì phải làm sao đây." Thì ra lúc này đây có người ngồi xổm ở phía trước liếʍ l*и cho anh, nghe thấy anh từ chối còn tưởng rằng anh đang nói chuyện với mình.

"A đừng... Đừng liếʍ nó mà... Ngứa quá... Bên trong ngứa quá... Muốn... Muốn ©ôи ŧɧịt̠ lớn..."

Mấy người này liếc mắt nhìn nhau, đều biết con đĩ nhỏ rốt cuộc cũng nhịn không được.

Mấy người bọn họ sớm đã thả ra dươиɠ ѵậŧ như cái chày sắt, người ngồi bên cạnh Triệu Văn Trạch ôm eo anh, để anh ngồi trên đùi gã rồi tựa lưng vào người mình, gã từ phía sau đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и da^ʍ của anh.

"A! Vào... Vào rồi..." Đã lâu rồi mới được thỏa mãn khiến anh nhịn không được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, may mà trong xe vốn đã ồn ào nên không có ai chú ý tới bọn họ.

Lâm An có chút nghi hoặc đưa mắt nhìn về phía bên này, hình như cậu nghe thấy giọng của anh Triệu, có lẽ là nghe lầm rồi.

"Ưʍ... Á... Ưm hừ..." Sau khi dươиɠ ѵậŧ được đút vào liền đưa đẩy nhanh chóng, Triệu Văn Trạch sợ hãi cắn mu bàn tay của mình, thịt da^ʍ tự động mấp máy liếʍ mυ'ŧ theo động tác đâm vào rút ra của ©ôи ŧɧịt̠.

"Hừ... Chặt quá, thật sướиɠ... Vách thịt bên trong lại biết động đậy... A! Nó đang mυ'ŧ anh nè... Không được rồi... Anh sắp bị hút ra mất." Người đàn ông kia chưa từng trải qua trận làʍ t̠ìиɦ nào kí©ɧ ŧɧí©ɧ như này, cũng sợ bị người ta phát hiện, nên chỉ đưa đẩy vài cái liền bị hút đến bắn ra.

"Thật ghen tỵ với bọn họ, có thể được cᏂị©Ꮒ cưng..." Kẻ thần bí ngồi ở trước máy tính, thưởng thức người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề ở trong phòng học trống vắng bị người ta cởi đồ, áo sơ mi bị xé toang ra, nịt ngực bị kéo xuống, bầu vυ' đầy đặn bị mấy người đàn ông khác xoa nắn mạnh bạo trong lòng bán tay, dưới chiếc quần tây nghiêm chỉnh là qυầи ɭóŧ ren chữ Đinh (丁) dâʍ đãиɠ, đáy của qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁) được tạo thành bởi mấy hạt châu, viên châu lớn nhất khảm sâu trong âʍ đa͙σ của anh.

Mép l*и cùng hộŧ ɭε đều được treo chuông nhỏ, theo từng động tác chơi đùa của các giáo viên, tiếng chuông vang lên lanh lảnh quan quẩn trong phòng học trống trải.

Đoạn video này là lần đó hắn theo dõi anh mới quay được, hắn quay lại rất nhiều cái, mỗi lần nổi lên du͙© vọиɠ hắn đều xem những video này để tự giải toả, cuối cùng sau này hắn nhịn không được mới gọi điện thoại cho anh.

Trong tai nghe truyền đến tiếng rêи ɾỉ bị đè nén lại của anh, hắn không biết đã là người thứ mấy, chỉ biết chắc chắn ông già này đang được cᏂị©Ꮒ rất sung sướиɠ.

Thật không biết thận trọng gì cả...

Cái lỗ phía trước của Triệu Văn Trạch bị ȶᏂασ xong rồi lại đến lỗ phía sau, từng người từng người một thay phiên nhau ngồi dưới thân anh, áo sơ mi của anh đã bị cởi ra hoàn toàn, cặρ √υ' bự theo động tác đυ. ȶᏂασ của mấy gã đàn ông mà nhún nhẩy không ngừng.

Không một ai trên chiếc xe buýt chật chội phát hiện ra cảnh tượng dâʍ ɖu͙© ở một góc. Có thể là có người phát hiện ra rồi, nhưng cũng ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác, hoặc là âm thầm lôi kéo đồng bọn của mình cùng thưởng thức bộ phim GV trực tiếp miễn phí.

"Cô gái" song tính xinh đẹp dâʍ đãиɠ dang đùi ra, váy bị kéo đến thắt lưng, chiếc qυầи ɭóŧ ren trắng hở đáy bị kéo sang hai bên, lớp ren ướŧ áŧ dán chặt lên mép l*и cùng thịt mềm, một cây ©ôи ŧɧịt̠ bự cứng rắn đen nhánh ra ra vào vào trong âʍ đa͙σ mềm mại khít chặt của anh, chiếc chuông xỏ ở ngay mép l*и cùng hộŧ ɭε lắc qua lắc lại theo động tác đâm vào rút ra, dường như có thể nghe được tiếng chuông giòn giã.

Áo sơ mi đã bị cởi ra hoàn toàn, đồ lót màu trắng đã trở nên trong suốt từ lâu, núʍ ѵú hồng hào cũng bị người ta ngậm trong miệng bú sữa.

Trên đường đi, cũng không có ai cố tình để lộ ra cảnh tượng này.

Không biết đã tới nơi nào, một vài người chơi đủ sướиɠ rồi liền nhanh chóng xuống xe.

Nhìn thấy người trên xe bắt đầu ít dần đi, mặc dù Triệu Văn Trạch chưa hoàn toàn thoả mãn, nhưng anh cũng chỉ có thể thất vọng sửa sang quần áo lại cho gọn gàng, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh, Lâm An đã ngồi ở chỗ bên cạnh Triệu Văn Trạch.

"Cuối cùng cũng có chỗ, hôm nay nhiều người quá, anh Triệu anh có ổn không?"

Nhìn vẻ mặt ngây thơ, chàng trai nhỏ này không hề phát hiện ra điều gì, Triệu Văn Trạch cười dịu dàng, nói: "Ừm, vẫn ổn."

Sau khi Lâm An ngồi xuống, cậu nhíu mày, thấy kỳ lạ hỏi: "Sao em có cảm giác chỗ này có hơi ướt nhở?"

"Vẫn bình thường mà, chắc là ai đó không cẩn thận làm đổ nước ngay đây, anh vừa mới ngủ dậy cũng không để ý lắm."

Lâm An cũng không rối rắm quá lâu với vấn đề này, cậu nào có biết rằng trên chính chuyến xe này, người "bạn gái" song tính đang mang thai của cậu bị một đám đàn ông phát hiện ra bí mật trên thân thể, hơn nữa còn đυ. ȶᏂασ một lúc lâu, thậm chí vào lúc này, hai cái lỗ trước sau của anh vẫn còn ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của những gã đàn ông đó.