"Trong phòng của con trai cưng có máy tính không?"
"Có..."
"Mở ra, tôi muốn xem dáng vẻ cưng ở trên giường của con trai ruột mình tự chơi bản thân."
Triệu Văn Trạch nghe nói thế thì hơi động lòng, cảm giác ngứa ngáy lại nổi lên, nhưng anh vẫn có chút do dự: "Sẽ làm bẩn giường mất."
"Dính có một chút thì sao nào, sẽ không bị phát hiện ra đâu. Nghĩ đến con trai của cưng về nhà ngủ trên chiếc giường dính nước da^ʍ của cưng, không phải là càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ hở?"
Vài ngày nữa là tới ngày 1/5, Tiểu Bảo sẽ về nhà, cậu con trai ngoan ngoãn và hiểu chuyện không hề hay biết gì ngủ trên chiếc giường dính nước da^ʍ của ba, Triệu Văn Trạch cảm thấy anh càng thèm khát. Đệm giường là màu xanh biển, cho dù có dấu vết cũng sẽ không quá rõ ràng, "Ừm, không biết có cài mật khẩu hay không."
"Mở ra xem thì sẽ biết thôi."
Sau khi bật máy tính lên, không có mật khẩu, bên trong cũng không có tập tin lung tung lộn xộn nào, chỉ có một số tài liệu học tập, Triệu Văn Trạch có chút vui mừng, con trai anh từ nhỏ đã rất chăm chỉ học tập, từ trước đến nay chưa bao giờ để anh với mẹ cậu phải phiền lòng.
Anh cúp điện thoại, mở ra phần mềm nói chuyện rồi đăng nhập tài khoản, bật mic rồi gọi video với đối phương, sau đó anh đeo tai nghe vào. Laptop đặt bên mép giường, dây tai nghe máy tính của con trai vừa lúc đủ dài.
"Rút ©ôи ŧɧịt̠ giả ra, l*и da^ʍ cọ xát với tấm ga giường."
Triệu Văn Trạch nghe lời rút ©ôи ŧɧịt̠ giả ra, chất lỏng bị chặn lại ở bên trong tuôn trào ra ngoài ngay lập tức, lỗ nhỏ chỉ mới trống vắng một lát đã không chịu nổi, run rẩy bần bật, chuông nhỏ bị treo ở nơi riêng tư phát ra tiếng vang "leng keng leng keng" không ngừng. Anh vội vàng mở hai đùi ra để l*и da^ʍ cọ xát với mặt nệm, nhưng như vậy cũng chỉ có thể giảm nhẹ một phần ngứa ngáy, hiệu quả vô cùng nhỏ bé, bên trong đã ngưa ngứa khó chịu tựa như bị hàng ngàn con kiến cấu xé, "Không được... Không đủ..."
"Chịu đựng, có biết qυầи ɭóŧ của con trai cưng để ở đâu không?" Đối phương không hề thoả mãn mong muốn của anh ngay lập tức, ngược lại hắn chỉ hỏi một vấn đề không liên quan gì.
"Không... Không biết..." Lúc này anh nào còn tâm tư nghĩ xem con trai mình để qυầи ɭóŧ ở đâu.
"Đi tìm."
Triệu Văn Trạch không thể không chịu đựng cảm giác thèm muốn bước xuống giường tìm qυầи ɭóŧ của con trai, sau một hồi lục tung, rốt cuộc anh cũng tìm thấy trong ngăn kéo ở phía dưới tủ đồ.
Không ngờ đối phương lại bảo anh chọn một cái rồi mặc vào.
Triệu Văn Trạch tiện tay cầm lấy chiếc quần màu đen tròng lên người, nhưng mông của anh thật sự quá to, mặc dù độ co dãn của qυầи ɭóŧ cũng còn tốt, nhưng anh mặc vào lại bị chật, cặp mông thịt không được mảnh vải che lại cũng bị đè ép ra khỏi qυầи ɭóŧ.
Tai nghe truyền đến tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề của người nọ, anh nghĩ chắc hắn cũng bị hình ảnh này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến sôi máu.
"Chủ nhân... Tôi muốn..." Triệu Văn Trạch nằm trên giường của con trai, kẹp chặt chăn bông của con trai mình ở giữa hai chân, cách lớp qυầи ɭóŧ của con trai, cọ xát gậy thịt cùng l*и da^ʍ của bản thân, môi âʍ ɦộ cùng hộŧ ɭε treo chuông nhỏ đè ép lên thịt da^ʍ nhạy cảm, miệng âʍ đa͙σ truyền đến từng trận tê dại, bên trong càng thêm trống trải.
Bàn tay anh nắm chặt lấy tấm ga giường, răng cắn áo gối, sợ bản thân mình rêи ɾỉ to quá sẽ bị vợ nghe thấy. Anh nhếch mông lên vặn vẹo thật dâʍ đãиɠ, qυầи ɭóŧ bó sát đã hoàn toàn chui vào khe mông sâu thẳm, thân dưới của anh vặn vẹo thật mạnh cọ xát với miệng c̠úc̠ Ꮒσα cũng đang cảm thấy trống trải.
"Thèm khát như vậy? Trong người không nhét đồ vật mới có một chút mà đã không chịu nổi rồi à? Đĩ da^ʍ, cưng thèm cᏂị©Ꮒ tới vậy sao?" Đối phương chỉ muốn nhìn thử xem dáng vẻ của anh không bị thứ gì nhét vào trông như thế nào, "Nứиɠ l*и ngay trên chiếc giường của con trai ruột mình, mặc qυầи ɭóŧ của con trai, cái nơi đã từng bao bọc dươиɠ ѵậŧ của con trai lại dán sát lên cái l*и đang chảy nước da^ʍ ròng ròng của cưng, bị nước da^ʍ của cưng làm cho ướt đẫm, có phải cưng càng muốn bị ȶᏂασ hay không?"
"Ưʍ... A ưʍ... Ưm a ha... Đừng... A... Đừng... Nói... Hưʍ... Ưʍ..." Anh nhịn không được cầm chăn bông lên, kẹp chặt lấy nó rồi lắc lư cứ như nó là người thật vậy, đôi tay bóp mạnh cặρ √υ' đang căng đau của mình, rất nhanh, chăn bông cũng bị sữa thấm ướt một mảng.
"Cái mông dâʍ đãиɠ của cưng phun nước trong qυầи ɭóŧ của con trai, rồi bỏ qυầи ɭóŧ ướt nhẹp vào lại tủ đồ cho nó, lúc nó về nhà cũng không hề phát hiện qυầи ɭóŧ từng bị ba nó mặc vào, còn bị làm cho ướt, cũng không hề phát hiện mùi hương của ba vẫn còn dính trên đó, vô tri vô giác lại mặc lên người thêm lần nữa."
"Đừng... Ưm a... A... Đừng nói nữa... Tôi... Ưʍ... Tôi không được rồi... A á... Tôi thật... Thật là khó chịu... Ưm a tôi nhịn không được... Ha cầu xin anh... Tôi muốn bị ȶᏂασ..."
"Nhịn không được hở? Được rồi, ngoại trừ ©ôи ŧɧịt̠ giả thì cưng có thể dùng bất cứ thứ gì trong phòng của con trai để tự chơi bản thân. Tất nhiên, không được cởϊ qυầи lót ra."
Không được dùng ©ôи ŧɧịt̠ giả... Trừ bỏ bản thân anh mang theo ©ôи ŧɧịt̠ giả vào đây, anh cũng không biết trong phòng của con trai có thứ gì có thể nhét vào người anh.
Chợt Triệu Văn Trạch nhìn thấy trên góc bàn có bình giữ nhiệt, chiếc bình này là mẹ cậu mua cho cậu, kiểu dáng thon dài trông rất đẹp, nhưng vì có chút nữ tính cho nên cậu không xài nhiều.
Triệu Văn Trạch thấy cái bình này còn thô to hơn cả chai nước vệ sinh (*), l*и da^ʍ của bản thân được bác sĩ cải tạo co dãn tốt như thế, chắc là có thể nhét vào được. Anh liền buông chăn ra, cầm lấy cái bình, nằm ngửa trên giường dang rộng hai chân, một bàn tay kéo chiếc qυầи ɭóŧ bị lọt vào trong lỗ l*и, một bàn tay cầm lấy cái bình, nhắm đáy bình ở ngay miệng l*и.Chai nước vệ sinh đây nè quý dzị ☝️
"Từ từ, em muốn chơi cái bình đó à? Vậy trước tiên phải tháo nắp ra, để miệng bình vào trước, vậy thì nước da^ʍ sẽ không thể chảy ra ngoài."
"Tại... Tại sao?"
"Em không muốn con trai nếm thử mùi vị nước da^ʍ của ba nó sao?"
"Ai lại uống đi thứ nước mà bản thân không biết chứ..." Đột nhiên xuất hiện loại chất lỏng dinh dính như này, chắc người bình thường đều sẽ không uống đâu.
"Đến lúc đó vắt thêm chút sữa, nói với nó là sữa bò cho nó uống." Người nọ nói xong liền có chút khát khô liếʍ liếʍ môi, như thể hắn ta cũng rất hứng thú với thứ chất lỏng kỳ lạ kia.
Một tay của Triệu Văn Trạch căng mép l*и của mình ra, đặt miệng bình ngay lỗ l*и rồi nhét vào từ từ. Lúc mới bắt đầu, chiếc bình cứng ngắc cộm khiến anh có chút đau, nhưng vì cảm giác sảng khoái của những giây phút tiếp theo, anh cũng chỉ có thể chịu đựng.
Anh sợ cái bình vào sâu quá sẽ không lấy ra được nên để phần đuôi của cái bình ở bên ngoài. Xài mấy thứ này thật sự không tiện bằng người thật, vừa lạnh vừa cứng, còn không thoải mái bằng ©ôи ŧɧịt̠ giả, nhưng mà nghĩ đến đây chính là đồ của con trai mình, trong lòng anh lại có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiều hơn so với thân thể.
Phía trước đã được thoả mãn, nhưng cảm giác trống trải ở đằng sau ngày càng rõ ràng, anh quét mắt một vòng liền nhìn trúng cái ống đựng bút mà con trai đặt trên bàn học, bên trong có rất nhiều bút bi bút lông các thứ. Anh quơ lấy một đống bút, sau đó tách khe mông của mình ra, nhét vào trong từng cây một.
"A Tiểu Bảo... Ưm ha... L*и nứиɠ của ba... Bị chơi sắp hỏng rồi... A a... Ưm a..."
Triệu Văn Trạch xoay người nằm sắp xuống, cặp mông đối diện với camera, một tay nắm chặt đáy bình ra ra vào vào trong lỗ da^ʍ của mình, tay còn lại vòng ra phía sau dùng cây viết đâm vào rút ra nhanh chóng trong c̠úc̠ Ꮒσα, cặρ √υ' bự trắng như tuyết bị đè lên chăn bông, làm cho người ta sợ nó sẽ bị đè tới nát...
"Con đĩ già... Con trai của cưng là ai? Đã lớn tuổi rồi mà còn da^ʍ như vậy, banh ra cái mông thèm cᏂị©Ꮒ, còn khoe cái l*и nứиɠ treo chuông nhỏ, sợ người ta không biết cưng có cái l*и hở?"
Triệu Văn Trạch đang bị mắc kẹt trong biển du͙© vọиɠ nên anh không nghe ra trong giọng nói của đối phương kỳ lạ chỗ nào.
"A ha... Ưm ha... Tiểu Bảo... Con có biết không? Ba ở trong phòng con... A mặc quần... Ưm qυầи ɭóŧ của con, dùng cái bình của con đυ. l*и... Ưm a... Cú© Ꮒσα còn... Còn a... Nhét bút... A bút của con... Con... Ưm trong... Qυầи ɭóŧ bị... Bị ba... Mặc... A ha làm ướt... Trên giường toàn là... Nước da^ʍ của ba..."
Nghe anh rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, quả nhiên giọng của đối phương càng lúc càng khàn khàn: "Đĩ da^ʍ, cưng thật là dâʍ đãиɠ... Ngay cả con ruột của mình cũng có ý da^ʍ, còn có ai không thể cᏂị©Ꮒ cưng hả?"
"Không... Không có ai... A... Ba chính là con đĩ thèm cᏂị©Ꮒ... Ôi... Ưʍ... Bất cứ người nào cũng có thể đυ. được..."
"Chậc chậc... Đúng là một con đĩ sống không thể thiếu ©ôи ŧɧịt̠ được, chờ đến khi con trai của cưng về rồi cưng thật sự dám chổng mông lên cầu cᏂị©Ꮒ à?"
Con đĩ già này đúng là càng già càng da^ʍ, trời sinh là để cho người ta cᏂị©Ꮒ, rõ ràng là cái thứ thèm cᏂị©Ꮒ, vậy tại sao lại còn kết hôn với người phụ nữ đáng thương kia chứ?
"Tôi... Á... Ưm tôi dám... A tôi... Tôi không được... A a..."
Nhìn thấy lão già dâʍ đãиɠ trong video bị một cái bình cùng mấy cây viết cᏂị©Ꮒ đến mất khống chế, cặp mông trắng như tuyết không kiềm được mà run run rẩy rẩy trên màn hình, người đàn ông bí ẩn bên ngoài video cũng run rẩy bắn ra.