Những người ở quê đều kết hôn sớm, mặc dù Tưởng Trị Quốc đã có một cô con gái gần 30 tuổi, nhưng bản thân hắn cũng chỉ mới 47 - 48 tuổi, đang lúc tráng niên.
Tội nghiệp cho Triệu Văn Trạch lần đầu tiên thân mật với một người đàn ông khác như vậy, ông ta là một người đàn ông mạnh mẽ hùng vĩ như thế, ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ chính là thứ mà anh thèm muốn nhất. Nhưng mà người đàn ông này lại là ba vợ của anh.
Lúc này Tưởng Trị Quốc mới phát hiện ra vẻ mặt xấu hổ của anh, khuôn mặt ngăm đen có chút đỏ lên, người đàn ông sống ở nông thôn không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Khụ... Tắm rửa xong rồi thì ba lau khô cho con, đừng để bị cảm lạnh. Không có vấn đề gì... Đàn ông mà." Ông ra vẻ tự nhiên mà nói, để con rể ngồi bên bồn tắm rồi tự ông đi lấy khăn lông khô lại.
Triệu Văn Trạch biết chuyện này là không nên, hiện tại lựa chọn tốt nhất chính là nhanh chóng đi ra ngoài, nếu không đi ra ngoài, bí mật của anh nhất định sẽ bị ba vợ phát hiện. Nhưng vào lúc này, anh không thể bước được bước nào, thậm chí anh còn có cảm giác cam chịu.
Anh nhắm mắt lại, cảm nhận rõ ràng chiếc khăn khô lau qua cổ, xương quai xanh, ngực, lưng, cánh tay, eo và chân. Anh theo sức lực của đôi bàn tay kia để mở ra cặp đùi đang khép chặt của mình.
Ông thấy nó, ông đã nhìn thấy nó... Ông ba vợ đã nhìn thấy hết vùиɠ ҡíи của con rể, ông cũng nhìn thấy cái l*и dâʍ đãиɠ đang chảy ra nước da^ʍ của con rể.
Chiếc khăn dừng lại một chút rồi tiếp tục lau, nhưng ở chỗ đó càng lau nước lại chảy ra càng nhiều, lau như thế nào cũng không được.
"Ừm..." Triệu Văn Trạch vô thức rêи ɾỉ khi chiếc khăn lông thô ráp cọ xát nơi hộŧ ɭε nhạy cảm nhất. Nhịp thở của hai người càng lúc càng nhanh. Biết rằng lựa chọn đúng đắn nhất lúc này là dừng lại, không thể tiếp tục nhưng dù thế nào cũng không thể dừng lại.
Cả đời Tưởng Trị Quốc đều làm nông, trước nay chưa bao giờ thấy qua cái l*и nào đẹp như vậy, người dân thành phố rất để ý, lông l*и được cạo sạch sẽ, mép l*и lớn đầy đặn ôm chặt lấy cái mép nhỏ, màu sắc hồng hào mềm mại, giống như một nụ hoa chưa kịp nở, hộŧ ɭε màu hồng ở phía trên của nụ hoa đã bị cọ xát mạnh mẽ, lỗ hoa phía dưới khép chặt, nước không ngừng phun ra từ bên trong l*и nhỏ. Ông chưa bao giờ nhìn thấy người nào mềm mại như vậy, toàn thân trắng như trứng luộc, chỉ cần chạm vào là có thể vỡ nát, gương mặt xinh đẹp hơn cả phụ nữ. Nếu ông có thể đυ. một người như vậy, ông có chết cũng không hối tiếc.
Cả hai người đều đã quên con gái và vợ của mình.
"L*и con chảy nước nhiều quá, ngồi ở chỗ này cũng không tiện, đi ra bên ngoài rồi ba sẽ lau sạch cho con."1
Rốt cục Triệu Văn Trạch cũng mở mắt ra, trước mặt là người nông dân lương thiện lại nói ra những lời khiến anh cảm thấy thật xấu hổ. Là một người giáo viên hiền lành và nho nhã, không ngờ anh sẽ mềm lòng trước những lời nói thô tục như vậy.
Sau khi rời khỏi phòng tắm, Triệu Văn Trạch ngã quỵ trên ghế sô pha trong phòng khách, thậm chí anh còn không có kiên nhẫn để đi vào phòng ngủ. Hộŧ ɭε đã bị cứng lên trước sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của khăn tắm, hai mép l*и cọ xát nhau theo từng bước chân của anh, nước da^ʍ chảy ra làm ướt cái đùi đã được lau khô.
Triệu Văn Trạch gục trên ghế sô pha dành cho một người, chỉ một chút lý trí còn sót lại cũng làm cho anh cảm thấy xấu hổ kẹp chặt hai chân, anh không được tự nhiên cầm một chiếc gối muốn che đi thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình.
Cuối cùng, đôi chân đang kẹp chặt bị tách ra dễ dàng bởi bàn tay thô ráp, đen sạm.
"Đứa nhỏ này, con xấu hổ cái gì? Nếu không lau cho khô ráo, bị cảm lạnh thì sao?" Người nông dân bị tϊиɧ ŧяùиɠ chạy lên não kiếm cho mình một cái cớ chính đáng, cứ như thể người khác có thể phớt lờ con quái vật ngày càng cương cứng của ông ta. Như thể muốn nói rằng tâm tình bẩn thỉu của ông ta sẽ không bị người khác phát hiện.
"Ưʍ... A ha..." Triệu Văn Trạch ôm chặt cái gối trong ngực, đôi chân mảnh khảnh hơi mở ra. Nơi nhạy cảm nhất được ba vợ dùng khăn thô chà xát, nói là lau, không bằng nói là đang cọ xát.
Giờ phút này l*и da^ʍ bị ba vợ chà xát chảy nước như suối, cọ xát ở miệng l*и cũng không giải quyết được sự ngứa ngáy, lau chà lung tung như vậy thỉnh thoảng có thể chạm đến hộŧ ɭε nhạy cảm nhất của anh, ngược lại làm cho anh càng thêm đói khát.
"A! A ha... Ba ba... Từ bỏ... Không cần lau... Ưm ha... Lau... Lau cũng không sạch..." Rõ ràng là anh nói không cần nhưng chân anh mở ra ngày càng rộng hơn, thân dưới ép vào vô cùng dâʍ đãиɠ, giống như là muốn đón ý nói hùa.1
"Vậy ba phải làm sao? Dân thành phố sao lại nhiều nước như vậy! Ba có thể hút nó ra cho con." Tưởng Trị Quốc nói một cách nghiêm túc.1
Gã nhà quê tưởng như hiền lành nhưng thật chất lại là người đạo đức giả, rõ ràng là trong lòng muốn ȶᏂασ chết đứa con rể da^ʍ này nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ ngượng ngùng. Làm như lau liếʍ l*и cho con rể ở quê là chuyện bình thường như chà lưng vậy.
Họ nên biết ơn vì đêm qua cháu trai chơi điện tử quá muộn, đến chiều mới dậy được, nếu không để cho nó nhìn thấy cũng không biết nên giải thích thế nào.1
Nó sẽ nhìn thấy người cha giáo viên bảo thủ và nghiêm túc của nó đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên sô pha, hai bàn tay to lớn của ông ngoại nắm lấy hai bắp đùi non mềm của ba, ông liếʍ láp ở giữa hai chân của ba, thậm chí còn tạo ra âm thanh tiếng nước. Ba ba không ngừng rêи ɾỉ, nước mắt chảy đầy trên mặt không biết là biểu hiện của thống khổ hay là vui sướиɠ, ba vặn cái eo gầy của mình đưa phần thân dưới của ba vào miệng ông ngoại.
Nếu Tưởng Toa quay lại vào lúc này, bọn họ muốn giải thích như thế nào với con gái, với vợ.
Người chồng thân yêu nhất của cô đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên ghế sô pha, được người ba yêu quý nhất của cô bú ʍúŧ, ánh mắt đói khát khiến cô cảm thấy xấu hổ.+
Tuy nhiên du͙© vọиɠ đang ở trước mắt, hai người không thể quan tâm đến điều gì khác.
Dường như Triệu Văn Trạch bị liếʍ tới chỗ sướиɠ, trong miệng hét lớn một tiếng, dùng sức dựng thẳng thân dưới.
"Ai u! Nước l*и của con phun hết lên mặt ba. Này là làm sao? Càng liếʍ càng chảy nhiều nước." Khuôn mặt hiền lành của Tưởng Trị Quốc thật sự bị nước l*и làm cho ướŧ áŧ.