Thẩm Gia

Chương 13: Tiểu bức xinh đẹp

“Rồi sao nữa?”, Thẩm Gia cố gắng dời tầm mắt của chính mình ra khỏi cơ thể của anh, ánh mắt rủ xuống nhìn vào mặt đất, tự nhủ với chính mình phải giữ lòng bình tâm như nước.

Ngay sau khi cô vừa nói xong, Phó Minh Viễn liền cảm thấy cô không có khả năng làʍ t̠ìиɦ nhân.

Có tình nhân nào sẽ nói ra những lời khiến người khác không thể trả lời tiếp như vậy được chứ, sau khi đã giúp anh thay xong quần áo rồi, chẳng phải chính mình nên cởi sạch quần áo, rồi ngồi trên người anh di chuyển sao?

Mặc dù trong đầu anh cho rằng tình nhân của mình nên làm những chuyện này, nhưng Phó Minh Viễn lại không mở miệng nói ra yêu cầu này, không cần Thẩm Gia tự mình di chuyển, để anh tự mình ra tay trước.

Anh luôn là một đại trượng phu chân chất từ tận bên trong xương cốt, nên theo chủ trương của anh, càng thích được tự mình được kiểm soát ở thế chủ động hơn.

Chuyện đầu tiên, tất nhiên là phải đυ.ng chạm vào bộ phận riêng tư có lực thu hút sự chú ý của anh nhất.

Tự mình ngồi xuống, để cô đứng ở bên cạnh ghế sô pha, hai ngón tay chui vào trong áo choàng tắm, chính xác không chút sai sót chạm vào đường khe hở đó.

Đúng như tất cả những gì mà anh tưởng tượng, cảm giác không hề có lông chích vào tay anh, mềm mại và non nớt, giống như làn da của em bé, khi sờ vào khác hẳn với phụ nữ trưởng thành có lôиɠ ʍυ dày đặc.

Thẩm Gia bị anh sờ thấy hơi ngứa ngứa, trốn ra phía sau một chút, không biết xấu hổ vén áo choàng tắm lên, cố gắng gãi vào vùиɠ ҡíи do bị sờ mà ngứa ngáy của chính mình.

Tất nhiên, nơi đó đang bị các ngón tay của người đàn ông chiếm đóng, khiến cô không có nơi nào để hạ tay mình xuống được, vì vậy cô đành phải nhỏ giọng nói: “Ngứa, chú, giúp cháu gãi một chút.”

“Ở chỗ nào?”

Thẩm Gia ấn ấn vào ngón tay giữa của người đàn ông đang mắc kẹt trong khe hở, Phó Minh Viễn liền biết là chỗ đó, giật giật ngón tay của mình để giảm ngứa cho cô.

Cho dù nhìn cô gái này khá gầy gò, nhưng đường nét đặc trưng nữ tính đều rất đầy đặn, ngực và mông đều vểnh lên, thậm chí ngay cả vùиɠ ҡíи của cô cũng dày và đầy đặn như một cái bánh bao to lớn màu trắng, xúc cảm mềm mại truyền đến khiến Phó Minh Viễn yêu thích không nỡ buông tay, cứ bao trùm lấy nơi đó sờ một lúc lâu, mới mỉm cười chế nhạo: “Nó còn thực sự khá dài.”

Tiểu bức xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt không hề đơn giản của cô gái này, khiến anh không có ý định muốn thao cô.

Bao dưỡng chỉ là một ý thích bất chợt nổi lên vì vẻ đẹp tiểu bức của cô gái này mà thôi, có thể sau khi chơi xong đêm nay, anh sẽ cảm thấy mất hết hứng thú, thì sẽ không có cái gì gọi là bao dưỡng nữa.

Dựa trên kinh nghiệm quan hệ tìиɧ ɖu͙© với vợ và số lần quan hệ tìиɧ ɖu͙© chỉ đếm trên đầu ngón tay trước khi kết hôn, Phó Minh Viễn không hề xem mình là một người coi trọng ham muốn về tìиɧ ɖu͙©.

Tất nhiên, vô số sự thật sau đó đã chứng minh rằng sự tự nhận thức của anh là không chính xác.

Hoa huyệt nhỏ như vậy, khi người đàn ông chơi đùa nhất định sẽ cọ xát âʍ ѵậŧ, hạt đậu nhỏ bên trong không biết từ lúc nào bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà đã thò ra ngoài, đồng thời Thẩm Gia cũng vì niềm kɧoáı ©ảʍ mà không tự chủ được đưa hoa huyệt về phía trước.

“A, ưm….”, cô cắn môi dưới, khó mà có thể ngăn chặn cùng kìm nén lại tiếng rêи ɾỉ được: “Chú, còn ngứa, vẫn còn ngứa, a, ưm, chú….”

“Thiếu thao.”, sau khi nghe thấy những lời cô nói cùng với nhìn thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ của Thẩm Gia, khiến cho Phó Minh Viễn đang chơi đùa hoa huyệt của cô bất thình lình thu tay lại, cảm thấy chán ghét khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng cùng lạc lõng vì mất đi niềm kɧoáı ©ảʍ của cô.

Thẩm Gia khó khăn mở mắt ra, kéo lấy cái tay của anh vừa mới thu lại để trên tay vịn, rồi đặt trở lại hoa huyệt của chính mình: “Vậy, vậy thì chú thao cháu nha…”

“Cháu cảm thấy thao là cái gì?”

Thẩm Gia lúng túng nắm lấy ngón trỏ của anh, học theo dáng vẻ vừa nãy của anh mà cọ xát vào trong khe hở: “Là như vầy…”

Người đàn ông có thói quen rèn luyện thân thể, trên phần bụng ngón tay có những vết chai mỏng, vô cùng dễ dàng ma sát vào âʍ ѵậŧ non nớt sắp chảy ra nước của cô, ngay lúc Thẩm Gia đang nắm tay của anh để thủ da^ʍ cho mình nhằm mong muốn nhanh chóng đạt được cao trào, giọng nói không rõ ràng của Ninh Nhiên từ trong phòng vọng ra: “Hưʍ... Minh Viễn? Minh Viễn?”

Cô ta đang kêu tên người đàn ông này.

Trong lòng của Phó Minh Viễn, địa vị của vợ anh đương nhiên phải cao hơn Thẩm Gia, vì vậy mới giây trước anh vẫn còn đang chơi đùa hoa huyệt của cô thì giây sau anh đã nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, rút tay ra ngoài, sải bước lớn đi về phía căn phòng.

Trong ánh mắt của Thẩm Gia chan chứa dạt dào hình ảnh người đàn ông này, nhìn thấy anh rời đi, bước từng bước nhẹ nhàng đi theo sau chân anh, lén lút vịn vào khung cửa nhìn thoáng qua bên ngoài.

Nhìn thấy Ninh Nhiên đang ôm Phó Minh Viễn, không biết đang nói cái gì, mặt Ninh Nhiên đang hướng ra cửa, cô chỉ liếc qua một cái liền thu hồi tầm mắt, tựa vào bức tường ngoài cánh cửa, chờ Phó Minh Viễn đi ra.

“Em chỉ là có hơi thương cảm thôi, sự trở lại của bộ phim đầu tiên này, cũng giống y như bộ phim đầu tiên mà em đã đóng vào năm đó, có quá nhiều thứ khiến em không thể chịu đựng được.”, và cả con người nữa.

Mấy từ cuối cùng Ninh Nhiên không có nói ra, thân là một nữ diễn viên, trên người cô ta có quá nhiều sự ràng buộc, thậm chí cô ta cũng không thể ly hôn để tìm kiếm tình yêu cho mình.

Bởi vì một khi mối quan hệ yêu đương bị phanh phui, cho dù là có ly hôn rồi đi chăng nữa, thì các tay chó săn vẫn có thể tìm thấy tất cả manh mối dây mơ rễ má về cô ta và Vệ Lập Dương lúc trước khi ly hôn, dính líu đến việc nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân, còn đặc biệt là diễn viên nữ đã nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân nữa, một khi chuyện này thực sự xảy ra, đối với cô ta, đối với Vệ Lập Dương, gần như là không có chỗ để bọn họ trở mình nữa rồi.

Cô ta không dám đánh cược, vì vậy, muốn ở bên nhau một cách quan minh chính đại, thì chỉ có thể khiến chồng cô ta dính tội danh nɠɵạı ŧìиɧ này, cô ta nhất định phải ở bên phía người chịu tổn thương.

Cần phải nói ra những lời thương cảm, để nhận được sự thông cảm của chồng cô ta, nhưng đúng hơn là đang nói ra mục đích thực sự của chính cô ta: “Anh có thể cùng em anh đi thư giãn tâm trạng được không?”, Ninh Nhiên nói: “Không cần phải đi nơi nào quá xa, đi thành phố S đi, không phải qua hai ngày nữa anh cũng cần phải đi qua chỗ đó sao? Em có thể tự mình đi chơi trước, đợi sau khi anh hoàn thành xong công việc, vậy chúng ta có thể đi chơi cùng nhau rồi.”

Ninh Nhiên biết rõ trong tình huống này mà mình đề cập như vậy, tuy rằng Phó Minh Viễn không thích đi công tác mà có đi chung với người nhà, nhưng anh cũng sẽ không từ chối.

————-