Thẩm Gia

Chương 5: Cô có biết đàn ông ăn ℕúm ᐯú của cô là có ý gì không?

Thẩm Gia còn cố ý lật quần ra, không một chút xấu hổ chỉ vào đũng quần của anh nói: “Quần của cháu cũng có mấy vết đốm trắng như thế, hóa ra chú cũng có à, cũng không biết đấy là gì, chẳng lẽ lúc ăn cơm tối hôm qua chú ngồi lên mấy hạt cơm sao?”

“...”

Đối mặt với nữ sinh cao trung đơn thuần ngây thơ, người đàn ông trưởng thành Phó Minh Viễn không biết nên nói gì mới tốt.

Thẩm Gia thấy anh không nói gì, đột nhiên ngồi giữa háng anh, bắt chước động tác va chạm của anh đêm đó, chỉ là lần này đổi thành cô va chạm.

Đừng thấy Phó Minh Viễn cưới một người phụ nữ trong giới giải trí làm vợ thì cho rằng bọn họ chơi rất nhiều kiểu, thật ra anh cũng chỉ biết một cách —— cúi đầu mà làm, Ninh Nhiên vì để duy trì hình tượng nữ thần của mình, không chịu làm ra mấy hành động dâʍ đãиɠ, cho nên đời sống tìиɧ ɖu͙© của hai vợ chồng họ rất vô vị.

Cũng bởi vậy nên Ninh Nhiên mới quay trở lại làm việc chưa được hai tháng mà đã bị mấy tiểu thịt tươi trong tổ giở đủ trò dụ dỗ lên giường.

Dựa theo loại tình huống này mà xem thì thật ra anh cũng không thua kém gì, Ninh Nhiên có tiểu thịt tươi, thì anh cũng có một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi trong lòng đây.

Chẳng qua Phó Minh Viễn vẫn chưa biết vợ mình đã vượt quá giới hạn rồi, Thẩm Gia ngồi lên người anh nhưng anh dùng một tay ngăn lại.

Tiếc là động tác của Thẩm Gia nhanh hơn, cô đặt mông ngồi lên cây gậy thịt mềm kia, nâng mông lên, ngồi xuống, tạo nên va chạm.

“Tối hôm qua chú dùng thứ này đâm cháu, như thế này này, đâm cả một đêm luôn, mông cháu bị đâm đau lắm đó.” Thẩm Gia nói xong, không biết lấy dũng khí từ đâu ra mà còn tỏ ra uất ức.

Phó Minh Viễn bị hành động của cô dọa sợ: “Thẩm Gia!”

Giữ eo cô không cho cô lặp lại động tác, nào ngờ bóp phải chỗ ngứa ngáy trên eo Thẩm Gia, cô gái liền vừa cười vừa vặn vẹo, anh nhất thời không giữ lại được, lại để cô ngồi xuống.

Mà lần này càng quá mức hơn, cái mông nhỏ đầy đặn của cô cọ qua cọ lại trên dươиɠ ѵậŧ, làm sao có thể không có cảm giác gì được chứ.

Thẩm Gia lại lần nữa cảm nhận được loại cảm giác nóng rực tối hôm qua.

Cô nhớ rõ chỗ đó nóng lên rồi, Phó Minh Viễn sẽ đâm cô, cho nên cô theo bản năng dùng mông tự va chạm, Phó Minh Viễn phớt lờ những người khác xung quanh mà đẩy cô ra, Thẩm Gia loạng choạng, ngã trên mặt đất.

“Cháu làm gì vậy?”

“Tối hôm qua lúc chỗ đó của chú nóng bỏng thì sẽ chọc vào, cháu thấy sau khi chú va chạm như thế sẽ cảm thấy thoải mái hơn, vừa nãy chỗ đó của chú lại nóng lên, cho nên cháu mới muốn giúp chú mà.” Thẩm Gia tủi thân xoa xoa khuỷu tay ngã đập xuống đất của mình: “Chị Ninh Nhiên bảo cháu ở lại chăm sóc chú, cháu chỉ muốn chăm sóc làm chú thoải mái hơn một chút thôi mà...”

Nói xong cảm thấy cực kỳ oan ức, cô còn lên án: “Tối qua chú còn cắn chỗ này của cháu rất đau đấy, may mà cháu giãy ra được...”

Thẩm Gia sờ ngực mình, dường như sợ anh không tin còn vén áo phông lên, kéo một bên áσ ɭóŧ xuống, núʍ ѵú bị mυ'ŧ sưng đỏ to cỡ hạt lạc xuất hiện trước mắt Phó Minh Viễn.

Ánh mắt của Thẩm Gia quá mức đơn thuần, dường như thật sự chỉ muốn cho anh xem vết thương của mình, vả lại tuổi cô còn quá nhỏ, nhìn rất ngoan ngoãn hợp lòng người, khiến Phó Minh Viễn không có cách nào liên tưởng giữa cô với những người phụ nữ quyến rũ mình, chỉ đành phải cau mày giúp cô kéo lại quần áo: “Mặc vào, không ai dạy cháu không được để người khác nhìn thấy cơ thể của mình sao?”

Thẩm Gia thành thật lắc đầu.

“Mẹ cháu chưa từng nói với cháu sao?”

Thẩm Gia tiếp tục lắc đầu: “Cháu không có mẹ.”

Anh nhớ ra rồi, Ninh Nhiên quả thật đã từng nói rằng cô ấy giúp đỡ một đứa trẻ ở cô nhi viện, nói vậy chắc hẳn là cô rồi.

“Ở trường không dạy môn sinh lý sao?”

Thẩm Gia vẫn lắc đầu như trước: “Môn sinh lý? Trường trung học ở thị trấn chúng cháu chưa từng dạy môn này.”

Thị trấn?

Phó Minh Viễn lúc này mới chú ý tới quần áo của Thẩm Gia hầu như đều đã cũ một nửa, chiếc quần rõ ràng còn là quần đồng phục.

Trong lòng Phó Minh Viễn cảm xúc lẫn lộn.

Chẳng trách cái gì cũng không biết, sinh ra ở một thị trấn nhỏ lạc hậu, lại lớn lên trong cô nhi viện, có thể ăn no là đã không tệ rồi, làm sao có người sẽ có lòng dạy cô điều này.

Phó Minh Viễn không muốn lại tiếp tục đề tài này nữa, nhưng anh cũng không biết nên chuyển sang chủ đề khác như thế nào, tầm mắt hạ xuống nhìn đến áo sơmi của mình, không nghĩ nhiều, liền lấy áo sơmi để nói sang chuyện khác,

“Cúc áo sơmi của chú là do cháu cởi ra à?”

Thẩm Gia gật đầu: “Chị Ninh Nhiên nói có mùi rượu thì ngủ không thoải mái, bảo cháu lau người giúp chú, nhưng cháu không biết tháo dây thắt lưng của chú cho nên không lau được chân.”

Phó Minh Viễn nhìn về phía cô: “Ninh Nhiên cũng ở đây à?”

“Vâng ạ.”

Ninh Nhiên đang ở đây, vì sao còn bảo cô lau người giúp anh? Phó Minh Viễn cảm thấy khó hiểu đối với hành vi của vợ mình mãi không thôi, đồng thời sinh ra một chút bất mãn.

Nếu tối hôm qua Thẩm Gia không giãy ra, nếu thật sự xảy ra quan hệ thì với cô hay với chính bản thân anh cũng đều không chịu nổi trách nhiệm.

Thẩm Gia thấy anh không nói gì, vô cùng thân mật duy trì chủ đề câu chuyện: “Chú đã quên tối hôm qua chúng ta cùng nhau ăn cơm sao?”

Phó Minh Viễn bận áp chế thứ đó xuống nên không nghe, anh đã nghĩ rằng mình có lẽ đã nổi lên phản ứng lúc cô lau người cho anh, sau đó thì mới làm ra cái chuyện không nên đó đối với cô.

Thẩm Gia thấy vẻ mặt bất thường của anh, còn tưởng rằng anh áy náy với chuyện mình mυ'ŧ đau núʍ ѵú của cô liền an ủi: “Thật ra cũng không phải là rất đau đâu, lúc ban đầu ăn chỗ đó còn rất thoải mái nữa, chỉ là sau đó chú mυ'ŧ mạnh quá, cho nên mới đau.”

Thẩm Gia chấp nhận tốt bụng, ngược lại Phó Minh Viễn giật mình: “Cháu không có ác cảm sao?”

Anh càng muốn hỏi là cô có biết đàn ông ăn núʍ ѵú của cô là có ý gì không?

“Không ạ, chị Ninh Nhiên là người tốt, chú là chồng của chị Ninh Nhiên, chắc chắn cũng là người tốt.”