Tranh Tranh

Chương 43

Lục Minh Tiêu đến khiến cho một nhóm lớn nhốn nháo, mọi người đều để bộ đồ ăn trong tay xuống đứng lên, đồng thanh gọi Lục tổng, Diệp Hàm Tranh cũng nghe thấy, quay đầu lại, phát hiện Lục Minh Tiêu đang sải bước như sao băng mà đi tới, đứng lên gọi một tiếng: “Cậu chủ.”

Lục Minh Tiêu đáp một câu, tiện tay cởϊ áσ khoác đưa cho cậu, hỏi: “Đến rồi sao không nói một tiếng.”

Diệp Hàm Tranh giúp hắn chỉnh lý xong, treo trên lưng ghế: “Tới đây xử lý một chút việc công, sợ quấy rầy công việc của cậu chủ, không nói trước cho cậu.”

Lục Minh Tiêu hỏi: “Chuyện của Dương Nghị Phong.”

“Ừm, cậu chủ biết à?”

“Tôi hôm sinh nhật ông ấy nói với tôi.”

Trong đại sảnh yên tĩnh im re, Diệp Hàm Tranh nhận thấy mấy trăm đôi mắt cùng lúc hội tụ trên người họ, không một ai dám động đũa, kéo góc áo Lục thiếu gia, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, chúng ta ngồi xuống trước rồi nói đi.”

Lục Minh Tiêu đồng ý, ngồi bên cạnh cậu, toàn bộ quá trình không liếc Ngô Lâm lấy một cái, tình cảnh của Diệp Hàm Tranh có phần xấu hổ, theo lý mà nói không phải do cậu mời Ngô Lâm ngồi xuống, nhưng bữa cơm này là Ngô Lâm mời, tạm thời không nói y có mục đích gì, lịch sự cơ bản vẫn phải có, dù sao vẫn không tốt để người ta nhìn mãi, cậu đến gần bên cạnh Lục Minh Tiêu, ghé vào tai hắn nói: “Trợ lý Ngô vẫn đứng, bảo anh ta ngồi xuống đi.”

Lục Minh Tiêu giống như mới nhớ ra Ngô Lâm, thản nhiên liếc mắt nhìn y, nói: “Ngồi.”

Lúc này, thư ký Nhạc thở hồng hộc chạy tới, đầu tiên trấn an cảm xúc của các nhân viên, bảo họ thả lỏng tâm tình ngồi xuống ăn cơm, lại lấy canh Diệp Hàm Tranh gửi ở quầy lễ tân để lên bàn, mới rẽ vào phòng của đám quản lý Lâm, mấy người quản lý Lâm đang thò đầu nhìn ra ngoài, nhìn thấy thư ký Nhạc thì hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao Lục tổng lại tới đây?”

Thư ký Nhạc chạy rối cả tóc, một bên buộc lại dây thun một bên vây xem cùng, “Vừa nãy tổng giám Tần đi lên đưa văn kiện, thuận tiện nói vài câu liên quan đến chuyện của Nghị Phong, vừa khéo nói tới vị Diệp tiên sinh kia, sau đó Lục tổng hỏi vài câu, nghe nói đang ăn cơm ở nhà ăn, ném tài liệu tìm đến đây luôn, hai cái chân dài của anh ấy mệt chết tôi cũng đuổi không kịp, giày cao gót cũng sắp chạy gãy rồi.”

Quản lý Trương không nhìn nhóm cao tầng, đã bỏ qua một tin tức quan trọng hai ngày trước, chậm nửa nhịp hỏi: “Vị Diệp tiên sinh này là ai?”

Quản lý Lâm nói: “Chính là cái vị lần trước họp, cứu chúng ta tại nước sôi lửa bỏng.”

Trong đại sảnh ba người ngồi cùng bàn, Ngô Lâm cảm nhận được áp bách trước nay chưa từng có, tự mình an ủi: Ngày thường Lục Minh Tiêu chính là như vậy, chắc hẳn hôm nay xử lý công việc không hài lòng lắm, mới trông nghiêm túc hơn.

Y định lấy thêm một bộ bát đũa nữa, lại phát hiện Lục Minh Tiêu tiện tay bưng cái cốc Diệp Hàm Tranh đã dùng uống một hớp, hành động đột nhiên xuất hiện này không chỉ khiến Ngô Lâm ngẩn người, ngay cả Diệp Hàm Tranh cũng giật nảy mình, mặc dù hai người luôn ngủ cùng nhau, nhưng vẫn chưa thân mật đến mức dùng chung một chén trà, mép chén còn là chỗ cậu vừa dùng, lúc này đang đυ.ng môi với Lục Minh Tiêu.

Trong lòng Ngô Lâm nháy mắt dấy lên lòng ghen ghét, siết chặt nắm đấm, ép buộc bản thân mỉm cười: “Hay là tôi… giúp Lục tổng đi lấy một một bát đũa mới nhé?”

“Không cần.” Lục Minh Tiêu mặt không biểu cảm, cầm lấy đũa của Diệp Hàm Tranh: “Tôi dùng của cậu ấy.”

Bát đũa của Diệp Hàm Tranh coi như sạch sẽ, chỉ có trong đĩa dính một chút nước tương, cậu không chê Lục Minh Tiêu bẩn, nhưng vẫn cảm thấy phải thay một bộ mới cho cậu chủ, há miệng còn chưa lên tiếng, đã cảm thấy mu bàn chân nặng xuống, cúi đầu nhìn xem, phát hiện không biết giày da của Lục thiếu gia đặt trên mũi giày của cậu từ khi nào, dường như chỉ cần cậu vừa lên tiếng, sẽ giẫm xuống ngăn lại.

Diệp Hàm Tranh đoán không ra trong lòng hắn nghĩ gì, nhưng vẫn im lặng cười một tiếng, mặc kệ hắn giành lấy đũa của mình, giúp hắn múc một bát canh ấm.

“Hôm nay tan làm sớm, muốn trở về.” Đồ ăn đầy bàn không có món nào Lục Minh Tiêu thích, nhấp một hớp canh nói.

Diệp Hàm Tranh gật gật đầu, cầm lấy đũa dùng chung gắp một miếng măng chua và mấy miếng thịt nạc đặt trong đĩa của cậu chủ: “Vậy tôi trở về chuẩn bị cơm tối, cậu muốn húp cháo thịt nạc không?”

Lục Minh Tiêu ghét bỏ nói: “Đừng bỏ trứng muối.”

“Tôi chưa bao giờ thêm trứng muối mà.”

“Tôi chỉ nhắc nhở cậu.”

Diệp Hàm Tranh mỉm cười: “Không cần nhắc nhở, khẩu vị của cậu chủ tôi rất rõ ràng, cả đời cũng sẽ không quên.”

Câu này vừa dứt lời, Lục Minh Tiêu đột nhiên nhìn thoáng qua Ngô Lâm, kiêu ngạo trong ánh mắt không nói ra được, còn mơ hồ mang theo một chút khoe khoang.

Quản lý Lâm đứng ở đằng xa hít vào một hơi khí lạnh, lắp bắp nói: “Cậu, cậu ta vẫn là Lục tổng tôi biết hả?”

Thư ký Nhạc nhớ tới chùm khóa bị ném vào thùng rác, im lặng chốc lát nói: “Không phải, có sẽ sau này đều không phải.”

Quản lý Địch tò mò: “Vị Diệp tiên sinh này rốt cuộc là ai?”

Trưởng phòng Phùng tuệ nhãn cao siêu: “Tôi đặt một vé bà chủ.”

Chai rượu của quản lý Trương suýt nữa rơi xuống đất: “Bà cái gì? Đây là nam.”

Trưởng phòng Phùng nói: “Nam thì sao? Ai quy định hai nam không thể ở bên nhau?”

Tổng giám Vương cũng đã theo Lục Minh Tiêu bốn, năm năm: “Khoan hãy nói, cũng không phải là không thể được, các ông thấy Lục tổng từng dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy đối xử với ai? Bình thường giống như Diêm La mặt lạnh, gặp thần gϊếŧ thần, nói thêm câu nào với tôi tôi cũng cảm thấy là mặt trời mọc đằng tây, bây giờ nói mấy câu rồi?”

Trường phòng Phùng: “Theo tôi nhìn ra, tuyệt đối vượt qua mười câu.”

Quản lý Lâm nói: “Cũng không nhất định là bà chủ, không chừng là bạn trai ấy?”

“Có gì khác nhau à? Trong đầu mấy người sao toàn là tình với chả yêu, người ta không thể là quan hệ thuần khiết anh em… tốt?” Đặc trợ Thẩm nói xong, trực tiếp ngậm miệng. Lúc này Lục Minh Tiêu tay trái cầm thìa, tay phải cầm đũa, trên đầu đũa còn gắp miếng thức ăn chưa ăn, có vẻ như là nếm thử hương vị mới nào đó, nhưng lại thực sự không rút tay ra được, liền hất cằm một cái, bảo Diệp Hàm Tranh giúp đỡ đút vào miệng.

“Chậc chậc.” Quản lý Lâm nói: “Anh em tốt nhà ai đút ăn sến sẩm như vậy?”

Đặc trợ Thẩm không nghĩ ra được, tự động nhận thua: “Anh tạm thời coi như vừa nãy mắt tôi bị mù.”

Một đám cao tầng lắm chuyện đang vui vẻ, Ngô Lâm ngồi đối diện, cuối cùng không nhịn nổi đứng lên, “Lục tổng, Diệp tiên sinh, tôi ăn xong rồi, đi làm việc trước.”

Lần này Lục Minh Tiêu cũng rất sảng khoái gật đầu, để y đi.

Đến buổi chiều, Ngô Lâm tới văn phòng báo cáo công việc, cố gắng an ủi bản thân, cho dù tình cảm của Lục Minh Tiêu và Diệp Hàm Tranh tốt hơn nữa, đó cũng là vì họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, xa cách nhiều năm đột nhiên gặp lại mới có thể tỏ ra thân mật quá mức, căn bản không đại biểu được điều gì. Hơn nữa bây giờ y có ưu thế hơn Diệp Hàm Tranh, năm tháng y ở bên cạnh Lục Minh Tiêu cũng không ngắn, vả lại người ở công ty, bất kể là thời gian ở chung sau này, hay là khoảng cách giữa nhau, đều là y gần gũi hơn một chút, cho nên y không có gì có thể lo lắng.

Đặt tài liệu xuống, muốn ở lại văn phòng để giúp sắp xếp tài liệu, lại nghe thấy Lục Minh Tiêu hiếm khi gọi y một tiếng, Ngô Lâm vội vàng ngẩng đầu: “Lục tổng có dặn dò gì?”

Lục Minh Tiêu đi thẳng vào vấn đề, tựa vào lưng ghế, vắt chân lên: “Tôi khuyên cậu tránh xa Diệp Hàm Tranh ra, trong lòng cậu ấy có người, không ưa cậu.”

Ngô Lâm khẽ giật mình, đối đầu với ánh mắt tràn ngập địch ý của hắn: “Ngài… có phải hiểu lầm cái gì rồi không?”

“Hiểu lầm?” Lục Minh Tiêu hỏi: “Hiểu lầm cái gì.”

“Tôi…” Vẻ mặt của Ngô Lâm đau khổ, làm thế nào cũng không nghĩ tới sẽ tỏ tình trong tình huống này, còn chưa lên tiếng, vành mắt đã đỏ lên trước, “Tôi tiếp cận Diệp tiên sinh cũng không phải có ý đồ với anh ta, tôi chỉ muốn hiểu nhiều hơn chuyện của ngài từ anh ta, tôi…”

“Lục tổng, tôi thích ngài rất lâu rồi, năm đó tôi vào Lục thị cũng là vì ngài.” Y vốn cho rằng Lục Minh Tiêu sẽ có chút lột vẻ cảm động, kết quả lại phát hiện Lục thiếu gia cười hỏi: “Thích tôi?”

“Phải…”

“Vậy cậu càng đừng nghĩ nữa.”

Lục Minh Tiêu đứng dậy, nhếch miệng lên: “Năm đó Diệp tiên sinh tám tuổi đã thắt nơ con bướm đẹp nhất, trở thành món quà quý giá nhất của tôi, cậu muốn đào góc tường của cậu ấy?”

“Có phải đánh giá cao bản thân rồi không?”