*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thủ tục nhập học tiến hành rất suôn sẻ, ngày hôm sau, Diệp Hàm Tranh đã trở thành bạn học của Lục Minh Tiêu, giáo viên bảo cậu đứng ở bục giảng tự giới thiệu, lại sắp xếp cậu ngồi gần cửa sổ, ngồi sau lưng Lục Minh Tiêu.
Trẻ con nhìn cái gì cũng mới lạ, trong lớp đột nhiên có người ghép lớp, đều muốn đi tới làm quen một chút, nhưng khoảng cách của bạn ghép lớp quá gần Lục Minh Tiêu, lại không có người nào dám tới gần.
“Nghe nói hôm qua Lục Minh Tiêu đánh Hồ Triết.”
“Lục Minh Tiêu dữ quá.”
“Nhưng nhà cậu ấy có tiền, đánh rồi lại không bị phạt đứng.”
“Đúng đó, nếu như là người khác, thầy cô đã phạt lâu rồi! Không chừng sẽ còn mời phụ huynh ấy!”
Diệp Hàm Tranh trở về từ nhà vệ sinh, nghe thấy trên hành lang bàn tán sôi nổi, trước kia cậu học trong trường ở huyện Thanh Xuyên cũng luôn luôn nghe được thảo luận tương tự, thậm chí nói ngay trước mặt cậu, xô xô đẩy đẩy còn chế giễu cậu.
Nhưng cậu không hiểu, vì sao lại có người nói sau lưng Lục Minh Tiêu, chuyện ngày hôm qua, rõ ràng là người tên Hồ Triết kia sai, Diệp Hàm Tranh không nhịn được hắt hơi một cái, hình như cảm lạnh.
Khoảng mười giờ, Hồ Triết xuất hiện ở phòng học với khóe miệng sưng húp, cả người thoạt nhìn rụt rè, muốn nói chuyện với Lục Minh Tiêu, lại không dám đi tới, vừa vặn nhìn thấy Diệp Hàm Tranh ở chỗ ngồi, kéo bạn cùng bàn hỏi: “Sao nó lại vào đây?”
Bạn cùng bàn nói: “Cậu ấy ghép lớp, sau này sẽ là bạn học của chúng ta?”
Hồ Triết cau mày, lại liếc nhìn Lục Minh Tiêu đang ngủ.
Tài liệu giảng dạy của trường tiểu học Kỳ An khác biệt ở huyện Thanh Xuyên, nội dung trước mặt Diệp Hàm Tranh chưa từng học, nghe phần sau cũng hơi tốn sức, chủ nhiệm lớp đặc biệt quan tâm cậu, bảo cậu có chỗ nào không hiểu thì tới phòng làm việc hỏi, sẽ một mình giải thích cho cậu.
Lục Minh Tiêu ngủ hai tiết liên tiếp mới dậy, trước khi Diệp Hàm Tranh tới phòng làm việc, lấy bình giữ nhiệt trong cặp sách ra, vặn nắp, rót vào cái cốc đồng bộ trên bình, đặt vào tay hắn nói: “Cậu chủ, uống nước.”
Trong phòng học vốn đang ồn ào, bởi vì một câu nói của cậu, âm lượng thấp xuống, chốc lát, lại như không hề xảy ra gì cả, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục cười cười nói nói.
Thường ngày những chuyện tương tự đều là Hồ Triết giành làm, nhưng Lục Minh Tiêu lại chưa bao giờ uống nước của nó.
Hừ, mặt hồng hồng, mắt cũng hồng hồng, thực biết giả vờ đáng thương! Hồ Triết tức giận đến nghiến răng, nắm chặt bút chì, chọc gãy ngòi bút.
Giáo viên luôn thích những đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa Diệp Hàm Tranh rất thông minh, rất nhiều thứ vừa nói đã hiểu, chỉ bảo không vất vả, giảng đề xong mỉm cười khích lệ cậu vài câu, bảo cậu về lớp học trước, đợi lúc tự học lại tới, Diệp Hàm Tranh gật gật đầu, mím môi liếʍ đôi môi khô khốc, giáo viên hỏi cậu có phải bị ốm không?
Diệp Hàm Tranh nói: “Không ạ.” Cậu cũng không biết có phải bị ốm hay không, nhưng mà cảm thấy trên người lạnh, trên mặt lại nong nóng.
Giáo viên hỏi: “Quay về mặc nhiều quần áo vào, gần đây thời tiết lạnh.”
Diệp Hàm Tranh lễ phép nói tiếng cảm ơn, ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Hồ Triết đứng ở cửa đợi cậu suốt.
“Chuyện là… chuyện ngày hôm qua…”
Diệp Hàm Tranh không muốn nói chuyện với nó, lại bị Hồ Triết ép buộc ngăn lại: “Cậu khoan hãy đi.”
“Có chuyện gì không.” Diệp Hàm Tranh cẩn thận lùi lại một chút.
Trong mắt Hồ Triết có phần không tình nguyện, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tôi tới để xin lỗi cậu, chuyện ngày hôm qua là tôi không đúng, không nên dùng nước lạnh giội cậu, tôi sợ Lục Minh Tiêu lạnh, cho nên mới sốt sắng như vậy, xin lỗi.”
Nó duỗi một tay về phía Diệp Hàm Tranh, Diệp Hàm Tranh ôm sách vốn không nhúc nhích, Hồ Triết nhìu mày: “Thầy cô từng dạy bắt tay giảng hòa, sau này chúng ta sẽ là bạn học, cậu tha thứ cho tôi đi.”
Lời nói đặc biệt thành khẩn nghiêm túc, Diệp Hàm Tranh nhìn nó vài giây đồng hồ, vừa định bắt tay với nó nói: “Không sao…” Đã thấy Hồ Triết đột nhiên trở mặt, bỗng nhiên ngã xuống đất, lớn tiếng khóc lên: “Cậu làm gì vậy! Tôi cũng đã xin lỗi cậu rồi! Tại sao cậu còn đẩy tôi!”
Diệp Hàm Tranh ngẩn người, không biết nó muốn làm gì.
Vị trí này cách văn phòng và lớp học rất gần, tiếng khóc của Hồ Triết trong nháy mắt quấy rầy đến giáo viên, chủ nhiệm lớp chen qua đám người vây xem, đỡ Hồ Triết dậy, thất vọng nhìn Diệp Hàm Tranh, “Cô tưởng rằng em là đứa trẻ ngoan.”
Diệp Hàm Tranh vội vàng giải thích: “Em, em không đẩy bạn ấy…”
“Cậu ta đẩy, cậu ta đẩy! Em nhìn thấy!” Lại là một đám oắt con ngày hôm qua, mồm năm miệng mười nói: “Hồ Triết xin lỗi cậu ta, cậu ta không đếm xỉa đến Hồ Triết.”
“Đúng ạ, hôm qua Hồ Triết không đúng, nhưng cậu ấy cũng đã chủ động xin lỗi rồi.”
“Em cũng nhìn thấy, thái độ của Hồ Triết rất tốt!”
“Đúng ạ đúng ạ, cho dù hôm qua Hồ Triết sai, nhưng Lục Minh Tiêu cũng đánh cậu ấy mà, miệng cũng chảy máu, Diệp Hàm Tranh lại không chảy máu!”
Âm thanh nghị luận ngày càng nhiều, giáo viên quát một tiếng im lặng, vẫn không ngăn được xì xào bàn tán: “Có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là tùy tùng của Lục Minh Tiêu thôi à.”
“Tùy tùng cái gì, tôi nghe nói là người hầu, nhỏ thế này đã làm người hầu, thật không có tiền đồ.”
“Ha ha, người hầu nhỏ, nô tài nhỏ.” Bạn học này vừa dứt lời, đã bị đồng bạn bịt miệng lôi sang bên cạnh, không biết Lục Minh Tiêu ra khỏi phòng học từ lúc nào, đi qua đường nhỏ đám người đứng quan sát tự động tránh ra, đi đến giữa.
Hồ Triết đã nín khóc từ lâu, nhìn thấy Lục Minh Tiêu vậy mà lại nức nở: “Minh, Minh Tiêu hôm qua là tôi sai, tôi xin lỗi với bạn học Diệp, cậu có thể bảo bạn ấy tha thứ cho tôi không?”
Lục Minh Tiêu còn chưa lên tiếng, “Reng reng reng ——” tiếng chuông vào học đã vang lên.
Chủ nhiệm lớp đuổi đám người trên hành lang về phòng học, chỉ để lại ba người họ, Diệp Hàm Tranh nhìn Lục Minh Tiêu, hy vọng hắn có thể tin mình không đẩy Hồ Triết, nhưng vừa gọi một tiếng: “Cậu chủ.”
Đã nghe Lục Minh Tiêu lạnh lùng nói: “Đừng gọi tôi là cậu chủ ở đây.”
Diệp Hàm Tranh ngơ ngác giật mình tại chỗ, khóe miệng khô khốc trắng bệch, ngay lúc đó muốn nói điều gì, nhưng im lặng mất giây, lại lặng lẽ ngậm miệng lại.
Ở đây không phải huyện Thanh Xuyên, không có chú Trần và thím Vương bằng lòng tin cậu.
Nhưng cho dù ở huyện Thanh Xuyên, cuộc sống dường như cũng là thế này, thì ra hết thảy cũng không trở nên tốt hơn, hình như… còn trở nên tệ hơn, Diệp Chi Lan chết rồi, Ngụy Quốc Phong bán cậu đi, cậu không có một ngôi nhà hoàn chỉnh ở huyện Thanh Xuyên, đến thành phố Kỳ An ngay cả nhà cũng không có, Diệp Hàm Tranh đột nhiên cảm thấy hơi buồn, sợ hãi và tủi thân đọng lại hơn một tháng nay, hình như theo nhiệt độ khó giải thích được trên người, đồng thời đốt nóng lên.
“Sao nó vẫn khóc vậy?”
“Lên cơn sốt rồi.”
“Rất nghiêm trọng à?”
“Ba chín độ năm, cậu chủ đi ngủ trước đi, tôi ôm nó ra ngoài, gọi bác sĩ Trương tới đây.”
Khoảng mười giờ đêm, Diệp Hàm Tranh mơ mơ màng màng bị đánh thức, cậu nằm trên giường gỗ nhỏ, ôm chăn rất chặt, bên tai ùng ùng, hình như nghe thấy giọng của Lục Minh Tiêu, “Được rồi, để nó ngủ ở đây đi, chú chỉnh đèn sáng lên một chút, tôi không thấy rõ.”
“Nhưng ngày mai cậu chủ còn phải đi học.” Hình như quản gia đang nói chuyện: “Cũng không thể cứ nắm tay nó suốt được, hay là để tôi ôm đi vậy.”
“Đã nói kệ rồi.” Lục Minh Tiêu rõ ràng thiếu kiên nhẫn nói: “Chú đi gọi điện thoại cho bác sĩ Trương trước đi.”
“Vậy… được, bây giờ tôi đi gọi.”
Diệp Hàm Tranh mơ hồ nghe tiếng đóng cửa, muốn mở mắt ra, lại khó chịu không động được, cậu không muốn ảnh hưởng đến Lục Minh Tiêu, giãy giụa muốn ngồi dậy, gió mát theo chăn chui vào cơ thể, lại được người chặn lại đầu gió cực kỳ chặt chẽ: “Đừng lộn xộn.”
“Nóng…”
“Nóng? Không phải lạnh hả?”
“Nóng…”
“Chậc phiền quá đi, cậu buông tay ra trước.” Diệp Hàm Tranh không biết mình túm chặt cái gì, thả lỏng tay ra, nghe thấy có người dần dần đi xa, một lát sau, người kia lại quay lại, cậu cố sức mở mắt, lờ mờ nhìn thấy Lục Minh Tiêu đang đứng bên giường, trên tay cầm khăn mặt ướt, đặt trên cái trán nóng hổi của cậu.
Garage Kit