Sau khi Chử Hiệt rời đi, cả đám người giống như chim cút vậy cứ nơm nớp lo sợ rúc vào trong một góc, trừng mắt to nhỏ với đám quỷ bên kia.
Du Lệ cầm chặt kiếm gỗ đào trong tay, tiểu Hắc Miêu đứng trên vai, trấn giữ ở chính giữa, thoạt nhiên vô cùng hiên ngang lẫm liệt, bất kể là người hay quỷ chẳng dám vượt rào.
Với chuyện Chử Hiệt rời đi, cả đám cũng không muốn tý nào.
Chử tiên sinh khiến người ta có cảm giác an toàn nha, anh vừa đi, hồn bọn họ đã đi theo mất rồi còn đâu. Suýt nữa còn định chạy lên ôm chặt đùi anh bảo anh đừng đi nữa.
Nhưng một câu của Chử Hiệt chẳng một ai dám trái cả.
“Chẳng lẽ mọi người vẫn muốn bị nhốt mãi ở chỗ này sao?”
Nếu mà bị nhốt ở đây, một hai ngày thì còn được chứ nếu mà bị nhốt mấy ngày, không ăn không uống, lại còn phải đối mặt với ác quỷ bên ngoài có thể xông vào bắt người làm tế phẩm bất cứ lúc nào, không những bản thân phải chịu khổ mà tinh thần cũng sẽ suy nhược theo.
Sau khi cân nhắc, mọi người chỉ đành trơ mắt nhìn theo anh rời đi.
Sau khi Chử Hiệt đi, quả nhiên đám quỷ bị triệu hoán kia tiến vào phòng bắt đầu rục rịch.
Không còn Chử Hiệt nên đám ác quỷ này có thể bóp chết người ở đây ngay, những quỷ này dĩ nhiên không sợ một người bình thường như Du Lệ, cảm thấy cô chỉ dùng kiếm gỗ đào làm bình phong mà thôi. Cả đám trong phòng này, hơi thở người sống với đám quỷ triệu hồi mà nói có sức hấp dẫn cực lớn, hoàn toàn có thể hút sức sống của vài người tăng sức mạnh của mình lên.
Vì thế có mấy con thử định bay tới làm.
Cả đám người thấy cảnh vậy sợ tới mức gai ốc nổi đầy, lông tóc dựng đứng, cố sức rụt lại đằng sau.
Hai mươi mấy người co cụm lại với nhau, người nọ bám chặt người kia như keo dính, chỉ thoáng nhìn cảnh ấy thôi cũng khiến Du Lệ thấy hơi phì cười.
“Meo!”
Tiểu Hắc Cầu ghé trên vai Du Lệ đứng lên, kêu mấy tiếng về phía mấy con quỷ gan to dám vượt rào kia.
Lực uy hϊếp của Tiểu Hắc Cầu vẫn có, chỉ thấy mấy con quỷ kia dừng động tác lại, có mấy con thì do dự, rồi có hai con quỷ được qủy khí ngưng thật không cam lòng nhào tới.
Tiểu Hắc Cầu lập tức nhảy dựng lên, cào thẳng vào một trong hai con đó.
Du Lệ cũng khẩn trương cầm chặt kiếm gỗ đào, vung kiếm tới.
Động tác của cô nhanh như đã từng làm vậy, ít nhất trong mắt đám người đó, phụ nữ vung kiếm lên chém quỷ vô cùng soái khí, lại nhanh nhẹn chém thẳng xuống cánh tay một trong hai con quỷ kia, nếu không phải chém là quỷ thì chỉ sợ máu đã văng đầy đất rồi.
Hai kẻ chủ nhân và sủng vật lại lần nữa bảo vệ trận địa, không để cho hai con quỷ vượt rào.
Còn con quỷ bị Tiểu Hắc Cầu cào vào mặt và con bị Du Lệ chém đứt cánh tay chạy vội về, một trong hai con đó còn cầm lấy chính cánh tay bị chém đứt của nó, nhanh chóng nối trở lại.
“Hóa ra tay quỷ bị chém đứt cũng có thể nối lại được nha” Tôn Thừa Duệ than lên, “Vậy không còn sợ thiếu tay chân nữa, tốt lắm”
Bạn bè cậu ta lườm cậu ta một cái, thầm nói cái tên ngốc này, giờ đang là thời điểm nào mà để ý đến cái đó vậy?
Tiếp đó lại có mấy con quỷ không tin định vượt rào, đều bị Du lệ và Hắc Cầu đập lại rụt về.
Kiếm gỗ đào trong tay Du Lệ dùng càng ngày càng thuận, do từng đóng phim, cô cũng đã học cách dùng kiếm của người Tây, tuy học không giỏi song kiếm gỗ đào cũng không phải là kiếm người nước ngoài, nhưng có thể dùng là được, cần gì phải so đo làm gì.
Thấy đám quỷ kia không dám tới nữa, cả đám Tôn Thừa Duệ cũng thở phào.
Họ bắt đầu mong đợi tin của Chử Hiệt.
Trong phòng yên tĩnh, chẳng ai dám mở lời, toàn nhìn phía cửa chằm chằm, chỉ cầu nguyện Chử Hiệt nhanh về.
Chờ đợi chắc chắn là nhàm chán vô cùng.
Để rời đi sự chú ý, cả đám bắt đầu nhìn chung quanh, rồi nhanh chóng nhìn thấy Mao Tế bị trói gô lại, thấy máu trên mặt gã, bạn bè Tôn Thừa Duệ hơi sợ hỏi, “Tên Mao Tế đó chắc chưa chết chứ?”
Tôn Thừa Duệ chẳng thèm để ý bảo, “Chẳng phải Chử tiên sinh bảo không sao rồi đấy thôi, nó không chết đâu”
Mặt Lâm Nghi Dung tái nhợt, nói lạnh lùng, “Chết cũng đáng”
“Đúng!” Mấy nữ sinh cũng phẫn nộ hòa theo, “Không ngờ nó là loại người như thế, còn muốn gϊếŧ chết chúng ta ở đây nữa chứ”
Nói gì thì nói, lại nói tới mấy người thích chuyện thần quái Tôn Thừa Duệ, bất giác oán trách họ thế mà dám to gan lớn mật làm mấy chuyện nguy hiểm thế này, lại còn kéo họ vào theo nữa.
Tuy Tôn Thừa Duệ hơi chột dạ, nhưng cũng phản bác hợp tình hợp lý, “Tôi biết nó nguy hiểm rồi, nên mới mời Chử tiên sinh tới trấn giữ đó! Rõ ràng là Đại tiểu thư Lâm không tin tưởng Chử tiên sinh, còn muốn đổi ngài ấy nữa còn gì”
Nói tới đây, Tôn Thừa Duệ cũng oán giận hẳn lên.
Lúc trước suýt nữa vì Lâm Nghi Dung mà hại Chử Hiệt phải đi.
Lâm Nghi Dung liếc mắt nhìn Du Lệ một cái, thấy cô nhìn qua, hơi thẹn giận dữ bảo, “Tôi nào có biết cái trò tế trăm quỷ này lại đáng sợ vậy chứ? Loại chuyện đáng sợ thế này, sau này tôi tuyệt đối không muốn trải qua lần nữa! Tuyệt đối không! Tôn Thừa Duệ, cậu có nghe không hả?”
Tôn Thừa Duệ dĩ nhiên không đồng ý với cô ta rồi.
Với những kẻ ưa thích chuyện thần quái mà nói, chỉ là muốn có thêm hiểu biết về những chuyện kỳ lạ chẳng giống người bình thường, tuy nói chuyện kỳ lạ đêm nay đã vượt hẳn dự đoán của bọn họ nhưng cũng khá thú vị đó chứ.
Cậu ta là dùng tiền để tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hơn nữa cũng mời đúng người, chưa gặp được nguy hiểm gì, còn gì để nói nữa đây?
Đang nói đột nhiên có người kêu lên, “Mọi người xem bên ngoài kìa”
Cả bọn cùng vội nhìn qua, liền thấy thế giới bên ngoài vốn đen như mực bắt đầu có thay đổi, lúc đầu là ánh sáng màu cam đỏ lặng lẽ sáng lên trong bóng đêm, rồi dần tụ lại thành một chiếc đèn, cả thế giới như chìm trong ánh sáng ấm áp, rồi lần lượt cứ thế hiện ra rõ dần.
Hoa mộc hành lang, đường rải đá xanh nhỏ, uốn lượn.
Hắc ám rút lui, thế giới khôi phục lại đêm hè dịu mát vốn có.
Chẳng rõ từ lúc nào, vết máu ở cửa đã biến mất, bọn họ thậm chí còn có thể nhìn thấy đèn ở hành lang bằng gỗ.
Mọi người ngơ ngác nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, chưa từng thấy giờ khắc này cảnh rừng cây lại đẹp và có phong cách đến thế.
Rồi có người nhanh chóng vui vẻ nói, “Chẳng lẽ Chử tiên sinh loại bỏ hết ác quỷ rồi ư?”
Lúc trước vì ác quỷ mà khiến cho căn phòng này ngăn cách với bên ngoài, người bên trong không ra được mà người bên ngoài cũng không vào nổi. Hiện giờ lại có thể nhìn thấy hành lang và khu vườn ngoài cửa, chẳng lẽ đã tiêu trừ hết phong tỏa của ác quỷ rồi sao?
Vừa nói xong, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chân bước.
Mọi người và quỷ đều khẩn trương nhìn qua. Dưới cái nhìn chăm chăm của mọi người, thì thấy có ba người một trước một sau đang từ con đường nhỏ lát đá xanh đi tới, dưới ánh đèn màu vàng đỏ, chiếu rõ hình dáng của cả ba người đang đi tới chỗ này.
Đi phía trước là Chử Hiệt, còn đi sau anh là một nam một nữ, nam thì tuấn lãng sáng ngời, mặc một bộ vet thẳng tắp, nhìn giống như một thanh niên có sự nghiệp thành công; còn nữ thì thanh tú, tóc búi thành quả trên đầu, mặc một bộ cách tân, đơn giản nhanh nhẹn, trên người có khí chất khác hẳn người thường.
Ba người đi tới cửa, lúc nhìn thấy nửa người nửa quỷ trong phòng kia, Lâm Tam cau mày, Lâu Duyệt cả kinh bảo, “Nhiều quỷ vậy à?”
Chử Hiệt giơ tay, chỉ thẳng về Mao Tế đang hôn mê, “Do nó triệu hoán vào”
Nói rồi anh lại nhìn Lâu Duyệt với ánh mắt đầy thâm ý, có thiên sư ở đây, anh cũng lười bóp chết con quỷ đó, dù sao có bóp chết cũng không lấy được tiền, chẳng bằng để thiên sư tự mình thu lấy.
Lâu Duyệt nhìn thăm dò, cũng không cách nào nhận ra cái mặt sưng đầy máu của Mao Tế là ai nữa, nhưng có thể khẳng định, tuyệt đối không phải thiên sư Tổ Dị Văn, là một thiên sư chính tông, tuyệt đối sẽ không dùng loại tà thuật tế trăm quỷ này hại người.
Cả ba cùng đồng thời đi vào.
Nhìn thấy Chử Hiệt, cả đám người như nhìn thấy người thân vậy, đồng loạt gọi “Chử tiên sinh”, tinh thần căng thẳng cuối cùng cũng giãn ra.
Chử Hiệt chẳng thèm để ý đến họ, mà đi tới cạnh Du Lệ, kéo tay không không rời.
Du Lệ liếc mắt nhìn anh một cái, nhạy bén cảm giác được tâm tình của Chử tiên sinh hiện giờ có vẻ không vui, tưởng anh bị thương, hạ giọng hỏi, “Không bị thương chứ?”
Chử Hiệt lắc đầu, môi mím chặt. Chưa đợi cô hỏi lại, Tôn Thừa Duệ đã cao hứng vô cùng nhảy tới hỏi, “Chử tiên sinh, những ác quỷ đó đâu rồi?”
“Gϊếŧ sạch rồi” Anh dừng lại nói tiếp, “Còn có mấy con chưa gϊếŧ, được cô ấy thu lại rồi”
Tôn Thừa Duệ nhìn theo hướng anh chỉ, đúng lúc thấy Lâu Duyệt tế bùa ra, định thu sạch quỷ bị triệu hoán trong nhà vào, vui vẻ nói, “Hai vị này cũng là thiên sư sao?”
Lâm Tam nghe vậy mỉm cười bảo, “Tôi không phải”
Người thanh niên Lâm Tam rạng rỡ tuấn lãng như ánh mặt trời rất dễ gây cảm tình với người khác, đặc biệt là đám thanh niên vừa trải qua trận kinh hồn với ác quỷ này, cảm thấy trên người anh ta có một loại hơi thở ấm áp, làm người ta không tự chủ được muốn tới gần.
Anh đi tới trước mặt một nam sinh, nhìn nhìn cậu ta bảo, “Vừa rồi anh bị quỷ bám trên người hả?”
Nam sinh đó vội gật đầu, sắc mặt của cậu ta hơi tái, tuy Chử Hiệt đã kịp giật con quỷ bám trên người cậu ta ra, nhưng vẫn lưu lại không ít âm khí trong người, lục phủ ngũ tạng như bị ngâm qua một lượt nước đá vậy.
Lâm Tam lấy một trái cây màu đỏ to bằng ngón tay, đưa cho cậu ta, “Ăn đi, ăn vào thì ổn thôi”
Tiếp đó anh ta cũng chia cho mỗi người bị quỷ bám lên người một quả màu đỏ, Lâm Nghi Dung cũng được một quả.
Cô ta nhìn Lâm Tam một cái, lại nhìn trái cây trong tay, không hiểu sao thấy hơi khác lạ, lại hơi ngượng ngùng.
Mọi người nhìn không ra loại quả đỏ này là thứ gì, thấy vẻ mặt Lâm Tam hiền lành, hơn nữa lại đi cùng Chử Hiệt tới, hẳn là đáng tin, nên bỏ nó vào trong miệng.
Quả đỏ đó vừa vào miệng là tan ngay, một dòng chất lỏng ngọt lành mát mẻ chảy từ yết hầu xuống dạ dày, nhanh chóng khiến cả người ấm áp hẳn lên.
“Ô, thực sự đỡ hơn rất nhiều này, không còn lạnh nữa”
Mọi người ăn xong quả đỏ vui mừng quá, còn người không bị quỷ bám lên người lại mỏi mắt trông mong, cũng muốn nếm một quả, tuy họ không bị quỷ bám vào người, nhưng cũng bị quỷ khí làm cho đông lạnh mà.
“Vị tiên sinh này, quả đỏ này là thứ gì thế?” Có người tò mò hỏi.
Khóe môi Lâm Tam nhếch lên cười ấm áp, “Đây là một loại trái cây, còn là thứ gì thì mọi người không cần hỏi cũng không cần biết làm gì”
Lâm Nghi Dung nhìn anh chằm chằm hỏi, “Vậy bên ngoài có bán không?”
Lâm Tam nhìn về phía cô ta, Lâm Nghi Dung bị cặp mắt đó nhìn, trên mặt hơi nóng lên, càng mất tự nhiên hơn, nhưng không tránh đi, mà ngược lại còn to gan đối mặt với anh.
Lâm Tam cười, “Có gian cửa hàng bán hoa bán, nếu ngày nào đó mọi người cần thì có thể đi tới đó”
Những người trẻ tuổi ở đây đều là những người không giàu thì có, tiêu tiền không người thường nào sánh cho nổi, đều là những khách hàng có lực, Du Lệ cảm thấy cái vị Lâm Tam tiên sinh này chắc chắn sẽ làm ăn buôn bán rồi.
Lâm Nghi Dung nghe thấy vậy thì sảng khoái đáp, “Được, chúng tôi chắc chắn sẽ tới cửa hàng bán hoa”
Những người khác cũng phụ họa đồng loạt theo, hơn nữa còn truy hỏi xem cửa hàng bán hoa đó ở đâu, trong cửa hàng bán hoa còn bán gì nữa, ngoài loại trái cây này ra, còn bán thứ gì khác linh tinh nữa không.
Bên đó, Lâu Duyệt cũng thu hết đám quỷ nghỉ ngơi vào trong bùa. Căn phòng không còn nửa đám quỷ chiếm cũng trở nên rộng hơn nhiều, không khí âm lạnh cũng trở nên ấm áp không ít.
Tiếp đó Lâu Duyệt đi xem xét Mao Tế.
Cô nàng nhìn kỹ, rốt cuộc khẳng định Mao Tế cũng không phải là thiên sư trong danh sách đăng ký của tổ Dị Văn, điều này khiến cô nàng thầm thở phào, nhưng không muốn qua lần này cùng cộng đồng chiến đấu với đồng bạn là lại có phản đồ của tổ Dị Văn ẩn nấp trong đó.
Tuổi Mao Tế này không lớn, không rõ là tiểu thiên sư nhà ai lén dạy dỗ, hoặc là thiên sư không có người dạy?
Sau khi cân nhắc kỹ, Lâu Duyệt nói với chử Hiệt, “Chử tiên sinh này, thiên sư này tôi có thể mang về thẩm vấn được không?”
Chử Hiệt ừ một câu, cũng không quan tâm lắm đến chuyện này.
Còn đám người vốn đang vây quanh Lâm Tam hỏi dò gian hàng bán hoa nghe thấy lời cô nàng nói, vội vàng nhìn qua.
Tôn Thừa Duệ vội hỏi, “Vị tiểu tỷ tỷ này, chị định mang nó đi chỗ nào thế ạ? Nó là bạn học của chúng em, lúc trước chúng em đâu có biết nó là thiên sư, chuyện đêm nay cũng là do nó tạo ra đó” Tiếp đó cậu ta lại hơi xấu hổ bảo, “Thực ra chúng em muốn chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ chút, Mao Tế đề nghị chơi trò tế trăm quỷ, rồi tìm Chử tiên sinh trấn giữ. Nhưng chúng em thực sự cũng chỉ muốn chơi chút trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ bình thường thôi, ai ngờ lại chơi lớn thế…”
Lâu Duyệt nhìn cả đám thanh niên, tâm tình một lời khó nói nổi.
Đã thấy tìm đường chết rồi nhưng chưa từng thấy kẻ nào vội tìm đường chết như thế. Nếu không có Chử Hiệt ở đây, chỉ e đêm nay cái đám người này phải bỏ mạng ở đây, tuổi còn trẻ, mà sao cứ nghĩ luẩn quẩn trong lòng thế nhỉ?
Cô nàng nói nghiêm túc, “Sau này đừng đùa nữa, chuyện giao tiếp với quỷ cũng không phải là đơn giản như thế, nhẹ thì mất mạng, nặng thì biến thành quỷ, mọi người nghĩ kỹ xem có đáng không?”
Cả đám thanh niên bị cô nàng dạy dỗ cúi đầu.
Tôn Thừa Duệ lại chột dạ và áy náy, nói nhỏ, “Chúng em biết rồi ạ, vì thế mới mời Chử tiên sinh tới đây…”
Lâu Duyệt bị cậu ta nói thấy nghẹn, trong lòng biết cậu ta làm vậy cũng không sai, nếu biết nguy hiểm, thì có thể mời người ta tới trấn giữ, lại vừa tìm được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại vừa bảo đảm mạng an toàn.
Nhưng tuyệt đối không thể duy trì mãi cái hành động nguy hiểm này được.
“Lần này các em may mà mời Chử tiên sinh tới đó, chẳng may mời phải kẻ không đủ năng lực thì sao đây?”
Chẳng ai giống Chử Hiệt vậy, tay không bắt quỷ, ác quỷ trước mặt anh đều bị anh tẩn cho như con cháu vậy, đến đám thiên sư như họ cũng không dám to gan chơi như thế.
“Chính vì biết Chử tiên sinh như thế, nên chúng em mới chơi như vậy mà..”
Lâu Duyệt hết lời nói luôn.