Edit : Hannah
Thế giới 1 là thế giới cổ đại. Edit chưa chắc tay về thế giới cổ đại cho lắm nên edit còn lủng củng.
Nếu không thích có thể chuyển thẳng qua thế giới 2 hiện đại để đọc.
Chúc mn đọc truyện vui vẻ~~~
–—–—–—–
"Chào mừng ký chủ đã đến với thế giới đầu tiên"
Tên họ: Bạch Diệp
Giới tính: Nam
Tuổi: 18
Thân phận: Nhân vật pháo hôi , là tiểu thiếu gia bị người trong nhà sủng đến không biết trời cao đất dày, bởi vì mơ ước vai chính thụ, nên đã hạ dược muốn cưỡng đoạn vai chính thụ lại bị nam chủ cùng nam xứng phối hợp xử chết.
Cải tạo : tiểu thiếu gia đáng yêu bạch bạch nộn nộn, mới vừa mười sáu tuổi, đáng yêu vô tội ,không biết sự đời .
~~~~~~
Bạch Diệp tỉnh lại , phát hiện bản thân đang nằm ngủ trên bàn học, xung quanh là các đồng học đang chăm chỉ đọc sách.
"Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu......"
Bạch Diệp ngẩng đầu lên, xoa xoa đôi mắt to tròn ngập nước , che miệng đánh ngáp một cái, khóe mắt ửng đỏ có nước mắt trong suốt lưu lại, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ, cũng mê người cực kỳ, ít nhất, trong lúc vô tình nhìn qua Ninh Gian liền không dời mắt được, hơn nữa muốn cho cặp mắt kia càng thêm ửng đỏ đáng thương hề hề mà khóc ......
Bạch Diệp không biết có người đang có ý da^ʍ với cậu, cậu đang nhìn trộm đánh giá nam chủ khuôn mặt soái khí phong độ dịu dàng, dáng người đơn bạc nhưng tuyệt không gầy yếu , ít nhất khi Bạch Diệp nhìn bàn tay đang cầm sách kia liền biết thân thể này tuyệt đối sức lực mười phần, mặc đồ nhìn gầy nhưng cởi đồ thì có cơ bắp.
Phương Đông đã sớm phát hiện ra có người đang đánh giá anh, bởi vì là thái tử thái phó*, lại là Trạng Nguyên, lớn lên còn soái khí bức người, anh đã quen với ánh mắt sùng bái của người khác. Trên mặt luôn nở nụ cười, theo ánh mắt nhìn qua, liền thấy tiểu thiếu gia Bạch gia ngày thường kiêu căng ngạo mạn đang nhìn mình, trong lòng lại nghĩ, sao hiện tại nhìn tiểu thiếu gia này lại cảm thấy thập phần ngon miệng, trước kia sao anh không có phát hiện ra cơ chứ?
Bạch Diệp đột nhiên đối diện với tầm mắt của Phương Đông, tâm hoảng ý loạn dịch khai tầm mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt càng thêm ươn ướt, phảng phất như thẹn thùng nháy mắt liền có thể khóc ra .
Tiếng chuông tan học vang lên, cũng đem Bạch Diệp từ trong xấu hổ thẹn thùng cứu vớt ra, vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Ninh Gian ở một bên nhìn cậu thật lâu liền đến gần, đem mặt dựa vào trên vai Bạch Diệp, hô hấp nặng nề phả ở bên tai cậu, vành tai mượt mà liền giống như nhiễm phấn hồng, làm người ta muốn cắn một miệng.
Ninh Gian nghĩ thầm, cậu như thế này cũng quá mẫn cảm đi, nếu đem thao, sợ là toàn thân đều cảm thấy thẹn đến đỏ ửng, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, dụ dỗ nói:
"Tiểu Bạch, lát nữa ngươi có tính toán đi đâu chơi không? Ca ca mang ngươi đi chơi, để ngươi có thể thưởng thức thú vui mới, nhất định sẽ thực thoải mái."
Bạch Diệp nghiêng đầu liền thấy gần trong gang tấc nam xứng - Ninh Gian. Thiếu niên gương mặt soái khí mười phần, trong lòng nhịn không được tán thưởng một câu: Thật đúng là một tiểu chó săn cực phẩm ! Ở trong cốt truyện, gia hỏa này chính là mối tình đầu của vai chính thụ ,có được lần đầu tiên của vai chính thụ a.....
"Thật vậy chăng? Ta không uống rượu, cha ta không cho ta uống"
Bạch Diệp không cao hứng dấu dẩu miệng, hờn dỗi nói "Ta đã mười sáu tuổi, còn coi ta như đứa nhỏ, không cho ta uống rượu, không cho ta đi thanh lâu, hừ, hôm nay ta càng phải đi, Ninh ca ngươi dẫn ta đi nha ~" Bạch Diệp vô ý làm nũng.
Ninh Gian bị cậu làm nũng tâm đều rải hoa, hạ thân càng ẩn ẩn có dấu hiệu ngẩng đầu. Anh không dấu vết tay đặt lên eo nhỏ của cậu, làm cậu càng thêm gần sát vào mình.
"Được, Ninh ca mang ngươi đi, Ninh ca đêm nay sẽ khiến cho ngươi trở thành đại nhân."
Bạch Diệp bị Ninh Gian ôm đi ra khỏi học đường, nhưng đúng lúc này Phương Đông lại gọi cậu lại "Tiểu Bạch muốn đi đâu, hôm nay ngâm nga tác nghiệp đã hoàn thành chưa?"
Bạch Diệp chột dạ nhéo góc áo Ninh Gian "Đã, ngâm......"
"Nói dối không phải là đứa trẻ ngoan, ngươi cùng ta đến thư phòng , ngâm cho ta nghe"
Phương Đông nhéo nhéo khuôn mặt thịt thịt nộn của cậu, khi tay thu hồi, còn lưu lại cảm xúc phấn nộn trơn mượt, không biết tiểu tử này trên người làn da làm bằng gì mà mịn như em bé.
Bạch Diệp sao có thể có khả năng cự tuyệt, cậu buông góc áo của Ninh Gian nhỏ giọng nói.
"Ninh ca, ta hôm nay khả năng đi không được, lần sau lại đi đi"
Sau đó lại kéo tay Phương Đông, lấy lòng cười cười "Tiên sinh ~"
Phương Đông nhìn bàn tay trắng nộn đang lôi kéo bàn tay to của mình, hầu kết ẩn nhẫn trên dưới giật giật, trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, bước nhanh đi vào thư phòng.
Ninh Gian thấy người trong lòng đã đi khuất, có chút thất vọng, nhưng anh cũng đắc tội không nổi với Phương Đông tiên sinh, chỉ có thể ôm hận từ bỏ, hành lễ lúc sau rời đi.
"Các ngươi lui xuống đi, không có ta phân phó không cần tiến vào Ngọc Măng viên" Phương Đông tiến vào thư phòng, đối với hạ nhân phân phó .
Nhìn bọn hạ nhân đều rời khỏi sân, Bạch Diệp có chút khẩn trương, kế hoạch câu dẫn nam chủ của cậu sớm đã có tính toán, nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, tim liền đập như pháo.
Bạch Diệp nhìn cửa thư phòng đã đóng lại, nam chủ ngồi trên ghế thái sư trước mặt cậu, cắn cắn cắn môi hồng nói.
"Tiên sinh... Thực xin lỗi, hôm nay ta ở trong lớp học không cẩn thận ngủ mất, ngài đừng nóng giận, ngài phạt ta đi"
---------------
Chú thích:
Thái sư, Thái phó, Thái bảo: thầy, nuôi nấng, dạy dỗ vua, ba chức lớn nhất, gọi là Tam Công.