Từ Thanh Dương vốn là người không thích náo nhiệt, từ khi biết thức phụ của mình có thai, càng ít ra cửa.
Lúc không có việc gì làm, liền cùng Hà Nguyệt ở bên nhau, dựa vào nhau cùng đọc sách, chơi đùa với mèo con , dẫn nàng đi ra sân tản bộ.
Bốn tháng sau, bụng nàng đã lớn lên rất rõ ràng, Từ Thanh Dương mỗi đêm trước khi đi ngủ cũng có thêm nhiều thói quen.
Đọc chuyện xưa cho tiểu bảo bảo trong bụng nghe! Hà Nguyệt cả ngày ở bên tai hắn nhắc đi nhắc lại thai giáo thai giáo, dần dà, hắn cũng nhớ .
Đọc chuyện xong, Hà Nguyệt vốn sẽ nằm ở trong lòng ngực hắn muốn ngủ, không ngờ khi xoay người , mông bị vật cứng đâm phải.
Nàng ngoài ý muốn quay đầu nhìn Từ Thanh Dương liếc mắt một cái, chỉ thấy ánh mắt của hắn hơi ám, hô hấp thô nặng,đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm nàng.
Nàng nhìn ra được ý định của hắn, nói đến việc này, nàng cũng cảm thấy đặc biệt ngoài ý muốn.
Từ sau khi nàng mang thai, Từ Thanh Dương không chạm qua nàng, ngay cả lúc nghe nói chỉ cần quá ba tháng liền có thể, hắn cũng vẫn luôn chịu đựng không chạm vào nàng.
Nàng biết hắn là không muốn làm , sợ làm sẽ ảnh hưởng đến tiểu bảo bảo và nàng.
Dù có chút gian nan nhưng hắn vẫn sẽ nhịn tới khi nàng sinh bảo bảo.
Nghĩ vậy, Hà Nguyệt không khỏi mặt mày phóng nhu, nàng nhấp môi, chuẩn bị tâm lý, mới đem tay nhỏ nắm lấy quần của hắn.
Vừa mới đυ.ng tới quần hắn, đã bị hắn bắt lấy: “Đừng nháo.”
“Ta không nháo, ta chính là muốn giúp giúp chàng.” Hà Nguyệt nhìn vào mắt của hắn, tay chậm rãi kéo quần hắn xuống.
Hắn gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của Hà Nguyệt, cánh tay đều hiện lên gân xanh.
Dươиɠ ѵậŧ sớm đã thức tỉnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng cứ như vậy đem nó móc ra.
Cơ bắp trên người Thanh Dương nháy mắt trở nên căng chặt mà cứng đờ
“Nghĩ kỹ?” Từ Thanh Dương nhíu mày lại hỏi nàng, một giọt mồ hôi từ huyệt Thái Dương của hắn chảy xuống.
Không trả lời hắn nhưng ngón tay của Hà Nguyệt vẫn kiên định mà đυ.ng vào dươиɠ ѵậŧ của hắn.
“Ân hừ.” Từ Thanh Dương hô hấp thậ sâu , răng cắn chặt không muốn phát ra âm thanh.
Côn ŧᏂịŧ ở trong tay nàng thực nhanh đã sưng to một vòng, Hà Nguyệt cũng không có chút kỹ xảo nào, chỉ có thể nhớ lại nhưngx kĩ xạo mà trước kia đã từng xem qua sách cấm , trên dưới vuốt ve lên xuống.
Từ Thanh Dương hô hấp cũng trở nên càng ngày càng hỗn loạn, thái dương đã ra một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm nàng.
Hà Nguyệt sờ soạng một hồi thấy Từ Thanh Dương còn không bắn, thở dài, đem côn ŧᏂịŧ hướng đưa vào trong miệng.
Môi sắp đυ.ng vào, liền bị Từ Thanh Dương kéo lên.
“ Nàng định làm gì?” Từ Thanh Dương bị động tác của nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“......” mặt Hà Nguyệt đỏ bừng, ánh mắt dừng lại ở trên côn ŧᏂịŧ , không nhìn hắn.
Từ Thanh Dương thấy thế, cười nhạo một tiếng, ngón tay xoa xoa môi nàng :“Muốn dùng miệng ăn côn ŧᏂịŧ của ta?”
“ Đúng vậy......” Hà Nguyệt dũng cảm mà ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt kiên định.
Từ Thanh Dương ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng , xác định nàng không có một tia miễn cường sau đó mới buông tay ra , trơ mắt mà nhìn nàng một lần nữa cong lưng, tay nhỏ đỡ côn ŧᏂịŧ, chậm rãi gục đầu xuống đem nó ngậm vào trong miệng.
Tay nhỏ của Hà Nguyệt không quên nắm lấy đoạn côn ŧᏂịŧ còn thừa, côn ŧᏂịŧ quá lớn, nàng cố há miệng to ra cũng không thể đem toàn bộ nuốt vào.
Nàng vươn đầu lưỡi từ qυყ đầυ dọc theo cán liếʍ đến trứng dái, nỗ lực đem miệng mở to ra , một bên liếʍ mã mắt, từng chút một mυ'ŧ vào thân ngậy.
Từ Thanh Dương cau mày nhìn chằm chằm động tác của nàng, sau một lúc lâu, bàn tay đặt ở sau cổ nàng , nhẹ nhéo vài cái, như là cổ vũ nàng, cũng khiến cho nàng càng ra sức mà mυ'ŧ vào liếʍ láp côn ŧᏂịŧ.
Côn ŧᏂịŧ thô dài cơ hồ muốn đem miệng nàng căng hư, nước miếng theo khoé môi nàng chảy xuống.
Từ Thanh Dương lần đầu nhìn thấy , nàng ngày thường nhát gan ngượng ngùng tiểu tức phụ như vậy lại có thể dâʍ đãиɠ câu dẫn người khác như vậy.
Hắn khó nhịn mà chịu đựng, tay nắm thành quyền, gân xanh nhô lên, tùy ý để Hà Nguyệt ở giữa háng của hắn phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ.
Qυყ đầυ đâm vào miệng nhỏ ấm áp mềm mại của nàng, xung quanh miệng cũng bị lông c* không ngừng cọ xát.
* Mình nên ghi rõ ra luôn hay c* như vậy mọi người
Hà Nguyệt nỗ lực liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ, trên dưới nỗ lực phun ra nuốt vào, trên dưới nỗ lực mà muốn cho Từ Thanh Dương cảm thấy thoải mái một chút.
Tay nhỏ vuốt ve côn ŧᏂịŧ nhanh hơn, bàn tay vòng phía dưới hai viên trứng dái, đầu lưỡi lơ đãng đảo quanh đầu khất.
Từ Thanh Dương thân thể căng cứng, dươиɠ ѵậŧ trong miệng của nàng run lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực cứ như vậy bắn thẳng vào trong miệng nàng.
Từ Thanh Dương mắt thấy Hà Nguyệt ăn một miệng tϊиɧ ɖϊ©h͙, vội vàng đem côn ŧᏂịŧ từ trong miệng nàng lui ra , giơ bàn tay ra: “Toàn bộ nhổ ra hết.”
Hà Nguyệt ngoan ngoãn mà phun ra, khó tránh khỏi vẫn là có vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị nàng không cẩn thận nuốt vào.
Một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn tung tóe bên môi nàng , đầu lưỡi của nàng lè ra, đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ liếʍ vào, cau mày, nghiêm túc nói: “Không thể ăn, có mùi rất lạ .”
Từ Thanh Dương nhìn nàng môi, đem nàng ôm vào trong lòng ngực, thần sắc phức tạp mà nhìn nàng: “Lần sau đừng dùng miệng.”
Hà Nguyệt chơi đùa ngón tay hắn: “Không thoải mái sao?”
Từ Thanh Dương khó được bị nghẹn một chút, “Không phải, nhưng ta sợ nàng khó chịu.”
Hà Nguyệt dựng thẳng eo ở cằm hôn hắn một cái “Không có việc gì, ngẫu nhiên làm vài lần cũng không có việc gì.”
Từ Thanh Dương thấy khuyên không được nàng, cũng chỉ tùy ý nàng đi.
Những ngày không cần huấn luyện, Từ Thanh Dương bị Hà Nguyệt chỉ huy ở trong sân làm giường em bé.
Từ Thanh Dương đợi một hồi đều không thấy nàng nhìn qua, chỉ thấy nàng cách l*иg sắt chơi đùa cùng đại từ bảo .
“Lại đây nhìn xem, như vậy đã được chưa?”
Hà Nguyệt lúc này mới đi qua, vừa nhìn vào liền thấy, chỉ vào một chỗ còn nhô ra: “Nơi này cần phải mài lại một chút, tiểu bảo bảo làn da rất mỏng,không cẩn thận đυ.ng vào sẽ bị thương.”
Từ Thanh Dương gật đầu , liền bắt đầu dùng công cụ mài, hắn sợ nóng chỉ mặc một cái áo ba lỗ, cơ bắp trên cánh tay hiện lên , Hà Nguyệt nhín đến trộm nuốt nước miếng một cái.
Ban đầu nàng định tìm thợ mộc làm, không ngờ hắn lại muốm làm cho bảo bảo, tự mình làm.
Hà Nguyệt sung sướиɠ mà nở nụ cười, vuốt ve bụng nhỏ, cùng với hài tử trong bụng: “ Con nhìn xem ba đối với con thật tốt.”
Từ Thanh Dương vừa liếc mắt, liền thấy nàng đứng ở một bên ngây ngô cười, “Cười cái gì?”
“Không có gì.” Hà Nguyệt thấy trên mặt hắn chảy mồ hôi: “ Chàng có muốn uống nước không?”
“ Được.”
Hà Nguyệt xoay người rồi đi vài bước, liền nghe thấy Lý tẩu tử ở ngoài cửa kêu nàng.
Nàng hướng tới cửa nói: “Chờ ta một lát!” Vội vàng đi vào trong phòng lấy chén nước đưa cho Từ Thanh Dương, lại bước nhanh đi đến mở cửa.
“Chậm một chút đi!” Từ Thanh Dương uống một ngụm nước, cau mày nhìn bóng dáng nàng.
“Đã biết.” Hà Nguyệt thả chậm bước chân, mở cửa, chỉ thấy Lý tẩu tử cầm bánh trung thu đen tới cho nàng.
Thuận tiện mang đến một tin tức, doanh trưởng của Từ Thanh Dương sắp kết hôn, đối tượng vẫn là hộ sĩ trên huyện thành.
“Chúng ta có cần đi dự lễ hay không?” Hà Nguyệt tò mò hỏi Lý tẩu tử, nàng chỉ mới tới tùy quân nên không biết.
Lý tẩu tử lắc đầu: “Không cần, bọn họ cũng không ở quân khu làm hôn lễ, nghe nói ở huyện thành xong xuôi sau mới đến đây.”
Cuộc nói chuyện sắp kết thúc, bất quá Hà Nguyệt nhìn Lý tẩu tử một lời khó nói hết biểu tình, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Là nàng có cái gì không đúng sao?”
Lý tẩu tử thở dài: “Lúc trước bọn họ đang nói quan hệ khi, vị đồng chí kia đã tới quân khu một lần, bất quá sau khi nhìn đến hoàn cảnh bên này , lập tức lắc đầu, ở mấy ngày liề trở về.”
Hà Nguyệt sửng sốt một chút, cũng nói không rõ cảm thụ gì, đối với nàng mà nói, lúc trước đi theo Từ Thanh Dương tới nơi này, là vì không có lựa chọn nào khác.
Cho nên mặc kệ gặp chuyện gì, hoàn cảnh như thế nào, nàng đều có thể cười tiếp thu.
Trên thực tế, nơi này cũng không quá kém như lúc trước nàng tưởng tượng.
“Ta đảo cảm thấy nơi này rất tốt, rộng lớn, không khí thanh tịnh, so quê quán khá hơn nhiều.”
Lý tẩu tử tán đồng gật đầu: “ Đúng như vậy, đáng tiếc nhân gia ở huyện thành lâu rồi, như thế nào cũng sẽ chướng mắt nơi này.”
“Lúc trước đại gia thảo luận hôn sự khả năng muốn thổi, cũng không biết là như thế nào đem người hống trở về.”
Lý tẩu tử không nghĩ nhắc lại sự kia, chỉ hy vọng đến lúc đó vị đồng chí kia đừng nháo lên.
Chờ đến Lý tẩu tử đi rồi, Hà Nguyệt nhịn không được cùng Từ Thanh Dương chia sẻ nàng vừa mới nghe được bát quái.
“ Nàng biết bọn họ muốn kết hôn?”
“ Đúng vậy, thϊếp nghe nói qua.”
“Vậy chàng nghĩ như thế nào?”
“Cái gì nghĩ như thế nào?”
“Nghe nói nữ đồng chí ngay từ đầu còn không muốn cùng hắn kết hôn đâu, giống thϊếp vậy , bị chàng dễ như trở bàn tay mà lừa tới đây.”
Từ Thanh Dương bản năng muốn cãi lại, nàng lúc trước vẫn là hắn dùng một trăm nguyên tiền mua về.
Bất quá hắn nhìn bộ dàng Hà Nguyệt cười tủm tỉm, lời định nói trong miệng lại nuốt trở về.
Ngón tay ở trên mặt Hà Nguyệt nhéo một cái , để lại hai vệt hồng , mới chậm rãi đi vào nhà .
Hà Nguyệt bị niết đau, bụm mặt từ phía sau hung tợn mà trừng mắt hắn: “Từ Thanh Dương! Chàng hỗn đản!”