Tra xét một hồi lâu, Mạc Du Hải vẫn không thu hoạch được gì cả, lại nhìn thời gian đã rất khuya rồi, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở cảng nữa.
Anh lái ô tô trở lại bệnh viện.
Anh cũng không lập tức trở lại phòng bệnh của Lục Khánh Huyền, mà là đi thẳng tới khoa nội.
“Đau quá, anh rốt cuộc là thầy thuốc hay là đao phủ vậy, nhẹ nhàng một chút đi!”
“Đυ.ng tới kim thì làm sao có thể không đau được, đau cũng không có cách nào nha, kỹ thuật của tôi đã rất tốt rồi, cô còn kêu nữa,
người khác còn tưởng là tôi đang làm chuyện
gì không thể nói ra với cô đó.” “Cút, aa, nhẹ một chút…”
Nếu không phải xác định trong phòng là người bạn tốt đã nhiều năm của anh, Mạc Du Hải đã đá cửa đi vào rồi, sau đó sẽ gϊếŧ đôi gian phu da^ʍ phụ’.
Nhưng mà sắc mặt của anh vẫn không tốt, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hai người dựa vào nhau rất gần, tuy rằng biết Duy Nam là đang xử lý miệng vết thương cho Hạ Nhược Vũ, nhưng khi thấy một màn như vậy, trong lòng anh vẫn thấy có chút khó chịu.
“Cô ấy thế nào rồi.”
Nghe được thanh âm quen thuộc, Kiều Duy Nam đến đầu cũng không nâng lên để tiếp tục xử lý miệng vết thương nữa: “Miệng vết thương dài mười cm, có chút phiền toái, còn những chỗ khác thì không sao cả.”
“Vậy nó có để lại sẹo không!” Đã là phụ nữ thì ai cũng thích chưng diện, Hạ Nhược Vũ có chút lo lắng hỏi.
Kiều Duy Nam cầm lấy cây kim, động tác của anh ta vô cùng thành thạo khâu từng mũi từng mũi vào da thịt cô, bởi vì chuyên chú mà trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, “Sẽ.”
“…Còn có thể cứu vãn không.” Nghe thấy anh ta nói sẽ để lại sẹo, Hạ Nhược Vũ bỗng nhiên không cảm thấy đau đớn nữa.
Anh ta tức giận nói: “Nếu cô còn ở đây lộn xôn, tôi sẽ đem cái vết thương này của cô khâu thành hình con rết.”
Lúc này Hạ Nhược Vũ liền ngoan ngoãn ngồi im lại. Cả quá trình hai bọn họ hai cái nói chuyện với nhau, Mạc Du Hải lại im lặng không nói gì cả, có cảm giác như anh là người thừa ở đây vậy, làm cho anh trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, đặc biệt là khi anh ta đã vào đây được một lúc rồi, người phụ nữ kia đến đầu cũng không thêm ngẩng lên liếc mắt nhìn anh lấy một cái.
Là không muốn nhìn thấy anh đến vậy sao?
“Du Hải, cậu không ở cùng với Lục Khánh Huyền mà chạy đến chỗ này của tôi làm cái gì.
Thân hình của người phụ nữ trong nháy mắt trở nên cứng đờ, nhưng mà cũng rất nhanh lại dường như không có việc gì nhìn chằm chằm vào ngón chân, giống như bản thân chỉ là một vị khách đến nghe thôi vậy.
“Có chút chuyện cần làm nên phải ra ngoài một chút.” Anh cũng không nhiều lời giải thích.
Kiều Duy Nam gật gật đầu cũng không có hỏi nhiều: “Oh, chỗ này của tôi cũng không có việc gì, cậu cứ yên tâm đi làm việc của cậu đi.”
Lần đầu tiên cảm thấy người bạn tốt này của anh có hơi lắm lời, Mạc Du Hải kéo một cái ghế dựa ngồi xuống: “Cô ta đã đi ngủ rồi.”
Cho nên anh sẽ không qua đó quấy rầy cô ta nữa sao, thật đúng là tri kỷ, Hạ Nhược Vũ đột nhiên bắt đầu cảm thấy có chút hâm mộ Lục Khánh Huyền, có một người đàn ông †oàn tâm toàn ý yêu cô ta như vậy, cái loại cảm giác này hẳn là thích lắm.
Nếu Hàn Công Danh không lừa dối cô, có lẽ cô cũng sẽ có cảm giác như vậy….
“Đúng rồi, đã bắt được người kia chưa?” Kiều Duy Nam đã đại khái hiểu được quá trình sự việc, hiện tại nghĩ đến vẫn còn cảm thấy có chút khó lòng tin được. “Vẫn chưa.”
Hai người đều không tiếp tục nói gì nữa, Hạ Nhược Vũ vẫn là có thể cảm giác được ánh mắt bức người của người đàn ông vẫn đang dán chặt lên người cô, khiến cho cả người cô cảm thấy không được tự nhiên.
Nhìn, nhìn gì mà nhìn, có gì hay à mà nhìn, đáng ghét!
“Nhưng mà người kia cũng thật sự là không nói lý lẽ, chuyện năm đó rõ ràng không thể trách lên đầu cậu được.”
Năm đó? Chuyện gì? Cô có chút tò mò hỏi: “Vì sao người đàn ông đó lại muốn trả thù anh?”
Người đàn ông đó ở trên xe cũng không nói rõ nguyên nhân là gì.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Kiều Duy Nam khẽ trầm ngâm, nghĩ nghĩ rồi nói: “Hai năm trước, vợ của người đàn ông kia mang thai nhưng lại khó sinh, cuối cùng chỉ có thể làm phẫu thuật mổ đẻ, mà người năm đó làm phẫu thuật chính là người bên cạnh cô.”
“Nhưng lúc đó nước ối của người phụ nữ kia đã sớm bị nhiễm khuẩn, sau đó nhiễm vào cơ thể người mẹ, người đàn ông kia thì lại do dự, nên đưa đến phòng giải phẫu thì đã quá muộn rồi, khiến cho đứa nhỏ bị ngạt thở mà chết, sản phụ cũng không thể cứu được nữa.
Thở dài một hơi tiếp tục nói: “Đây là bi kịch mà chúng tôi cũng không muốn nó xảy đến, việc đã đến nước này cũng phải là không có cách nào, tất cả là do người đàn ông kia không tin tưởng lời nói của chúng tôi,
ngang ngạnh muốn nói là Du Hải cố ý hại chết vợ và con của anh ta, không nghĩ tới chuyện đã qua nhiều năm rồi, mà anh lại vẫn có thể vì nó mà làm ra loại chuyện quá kích này.
Hạ Nhược Vũ chỗ hiểu chỗ không gật gù cái đầu, xem ra thì với nghề nghiệp là một người bác sĩ thì bên ngoài luôn là một kiểu người rất cao quý, thân thiện, như có ánh hào quang vậy. Nhưng nói chừng ngày đó cũng có thể bất ngờ đi hầu trời đó.
Nói đến đây, Kiều Duy Nam có chút nhớ không ra, liền quay đầu hỏi người đàn ông với vẻ mặt đang rất bình tĩnh kia: “Tôi nói nè, cậu tốt xấu gì thì cũng là người của nhà họ Mạc, không bắt lấy mấy phần tử xấu kia vào, cứ để như vậy sẽ không sao chứ?”
Cô ở bên cạnh nghe vậy cũng mạnh mẽ gật đầu, nói như thế nào thì cậu chủ nhà họ ngang ngạnh muốn nói là Du Hải cố ý hại chết vợ và con của anh ta, không nghĩ tới chuyện đã qua nhiều năm rồi, mà anh lại vẫn có thể vì nó mà làm ra loại chuyện quá kích này.
Hạ Nhược Vũ chỗ hiểu chỗ không gật gù cái đầu, xem ra thì với nghề nghiệp là một người bác sĩ thì bên ngoài luôn là một kiểu người rất cao quý, thân thiện, như có ánh hào quang vậy. Nhưng nói chừng ngày đó cũng có thể bất ngờ đi hầu trời đó.
Nói đến đây, Kiều Duy Nam có chút nhớ không ra, liền quay đầu hỏi người đàn ông với vẻ mặt đang rất bình tĩnh kia: “Tôi nói nè, cậu tốt xấu gì thì cũng là người của nhà họ Mạc, không bắt lấy mấy phần tử xấu kia vào, cứ để như vậy sẽ không sao chứ?”
Cô ở bên cạnh nghe vậy cũng mạnh mẽ gật đầu, nói như thế nào thì cậu chủ nhà họ Mạc cũng bị người ta tập kích, chỉ cần vận dụng một chút mối quan hệ, là có thể bắt được phạm nhân rồi, đây không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
“Chạy mất rồi.” Đối mặt với hai ánh mắt trách cứ, Mạc Du Hải bình tĩnh trả lời.
“Cạn lời.”
“Không biết nói gì.”
Hai người đồng thời không nói gì cả.
Kiều Duy Nam nghẹn lại vài giây, nhịn không được hỏi: “Sao lại có thể như vậy, thành phố Hà Nội lớn như vậy, anh ta có thể mọc cánh bay mất à.”
“Đã kiểm tra hết camera giám sát rồi, cũng không hề thấy được bất kỳ dấu vết nào của anh ta, xe cũng là đăng ký giả, hẳn là đã có âm mưu từ trước rồi.” Vẫn còn một chút †in tức mà anh không nói ra, đó là sau lưng Tiền Phong khẳng định có một thế lực to lớn đang đứng ra giúp anh.
Bằng không chỉ dựa vào một nhân viên nhỏ bé của một công ty, tuyệt đối không thể làm ra chuyện đến mức này được.
Mặc kệ là ở nơi nào, anh nhất định phải bắt bằng được anh ta.
Nhân viên chuyên nghiệp cũng đã nói như vậy rồi, vậy thì bọn họ lại càng không cần phải nói gì thêm.
Kiều Duy Nam giúp cô bằng lại vết thương xong, vừa lòng gật gật đầu: “Tốt rồi, có thể trở về rồi.”
“Tôi bị thương nghiêm trọng như vậy, anh xác định không cần làm một số thủ để nhập viện điều trị sao?” Hạ Nhược Vũ có chút hoài nghỉ về y thuật của anh ta.
Anh ta khẽ nâng khóe miệng: “Vết thương của cô là vết thương ngoài da, chứ không phải phải gấy xương hay bị thương bên trong đâu.”
“Được rồi.” Cô không tình nguyện đáp.
Mạc Du Hải khẽ mím môi, anh không thích cái không khí hòa hợp giữa hai người bọn họ, cho dù người đàn ông kia có là bạn tốt của anh đi chăng nữa.
“Để tôi đưa cô về.”
“Không cần, tôi có thể tự gọi xe về, anh nên ở lại đây với Khánh Huyền đi.” Hạ Nhược Vũ hướng về phía anh cười cười, kết quả sắc mặt của người đàn ông lập tức trở nên tối sầm lại.
Ở trong lòng cân nhắc một chút, chắc là cô cũng không có nói gì sai đâu nhỉ.
Anh biết đi làm sao tìm một người vợ có †ấm lòng rộng lượng” giống như cô đây, không chỉ yêu thương tình nhân của chồng, còn rất chân thành mở đường nữa, còn có gì khiến cô không hài lòng không?
Lúc này Kiều Duy Nam lại rất nhiệt tình xung phong nhận việc: “Du Hải à, cậu cứ ở lại đây đi, nếu cậu thấy lo lắng, tôi có thể đưa Nhược Vũ trở về.”
Nhược Vũ…
Từ khi nào mà quan hệ của hai người bọn họ đã trở nên thân mật như vậy rồi, ánh mắt Mạc Du Hải u ám nhìn về phía anh ta:
“Cậu hôm nay không phải trực ca đêm à.”
Bỗng nhiên có một trận cuồng phong lạnh lẽo thổi đến, Kiều Duy Nam không biết vì sao đột nhiên lại thấy lạnh sống lưng, cũng có chút khó hiểu cho nên đưa tay lên gãi lỗ tai, hôm nay có phải điều hòa để nhiệt độ có chút thấp rồi không, thế quái nào anh ta lại
có cảm giác có khí lạnh thấu xương thế này. “Cũng đúng, cậu không nói là tôi cũng quên mất đó, nếu vậy thì tôi không có cách nào có thể đưa cô về nhà rồi.” “Tôi cũng chẳng trông cậy gì vào anh cả.” Hạ Nhược Vũ trở mình liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Mạc Du Hải bỗng từ trên ghế đứng lên, ngữ khí nặng nề nói: “Đi thôi, tôi đưa em về trước.”
“Tôi đã nói không rồi mà…’ Mấy từ ngữ cần thì vẫn chưa kịp nói ra ngoài miệng, nhìn thấy biểu cảm không được chen lời trên mặt anh, cô đành yên lặng nuốt mấy lời chưa kịp nói ra kia trở về, ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài. tai, hôm nay có phải điều hòa để nhiệt độ có chút thấp rồi không, thế quái nào anh ta lại
có cảm giác có khí lạnh thấu xương thế này.
Kiều Duy Nam không quên nói với theo: “Nhược Vũ, ngày mai nhớ đến bệnh viện đổi thuốc nha.”
“Tôi biết rồi.”
Hạ Nhược Vũ vừa nhấc đầu, phát hiện Mạc Du Hải đã đi xa rồi, cô liền sốt ruột vội chạy theo.