Hai tiếng rên trầm trầm vang lên. Tiếng rên trước thì là tiếng thở thoải mái. Còn tiếng sau lại là tiếng kêu khó chịu.
Mạc Du Hải không thể không thừa nhận, anh đã bắt đầu bị thân thể cô cuốn hút. Anh không thể chống cự lại bản năng của mình, cô như một chất độc, khiến anh nghiện rồi muốn ngừng mà không ngừng lại được nữa.
Dưới thân bọn họ bắt đầu vang lên những âm thanh mờ ám, cơ thể của cô vẫn hơi khó khăn khi tiếp nhận thứ to lớn của anh. Cô thở hổn hển, đôi môi nhỏ nhắn rên nhè nhẹ, hai cánh tay đặt trước ngực anh, dường như muốn đẩy anh ra, lại như muốn kéo anh lại gần hơn.
Kɧoáı ©ảʍ ập tới như muốn nhấn chìm cô
“Ôi, anh… nhẹ… Anh nhẹ chút đi…” Âm thanh yếu ớt mềm mại của cô nghẹn ngào vang lên.
Không biết người đàn ông có nghe lời cầu xin của cô không, đôi mắt anh càng lúc càng trầm xuống. Anh hôn lên môi cô, nuốt hết những tiếng than thở của cô, dưới thân thì càng lúc càng mãnh liệt, thân thể nhỏ bé và yếu ớt của cô bất lực tiếp nhận động tác đong đưa như cuồng phong bão táp của anh.
Tiếng rên nhỏ vụn phát ra giữa môi lưỡi hai người, không biết của cô hay của anh.
Cuối cùng, Mạc Du Hải cảm thấy ở trên giường thôi chưa đủ, ôm Hạ Nhược Vũ đã mơ màng bước xuống giường, nửa người dưới của bọn họ vẫn còn dính lấy nhau không tách ra.
Cô không biết mình đã khóc bao lâu rồi, cầu xin người đàn ông tha cho cô, nhưng anh như mới uống thuốc tăng lực vậy, cực kỳ sung sức, đâm rút đau đến mức cô kêu la không ngừng. “Hu hu…” Cầu xin anh tha cho tôi đi.
Từ trên giường xuống mặt đất, đến sân thượng rồi cửa sổ sát đất, Hạ Nhược Vũ cảm thấy chân mình đã không còn là của mình nữa, cứ như một giây sau mình sẽ ngất xỉu luôn vậy.
Mạc Du Hải chắc chắn là một con súc vật đội lốt người!
Mạc Du Hải thấy cô không thể chịu được nổi nữa, đột nhiên lương tâm trỗi dậy nên quyết định ngừng lại, anh ôm chặt vòng eo nhỏ của cô, bắt đầu chạy nước rút lần cuối.
Cô kêu một tiếng đau đớn, kết thúc một đêm chiến đầu không biết mệt mỏi.
Trước khi bất tỉnh, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cuối cùng cũng có thể ngủ.
Hôm sau, Hạ Nhược Vũ ngủ đến khi mặt trời chiếu qua mông mới tỉnh lại, khớp xương toàn thân của cô như mới bị ai bẻ gãy rồi nối lại, vừa đau vừa mỏi.
Cô không có cả sức để động một ngón tay, trong phòng không còn ai, Mạc Du Hải đã đi từ lúc nào cô không hay biết.
Chỉ còn mình cô nằm trên giường làm xác ướp xoa tới xoa lui trên người mình. Cô cảm thán đời người đúng là lên voi xuống chó mà.
Tiếng điện thoại rung thu hút sự chú ý của cô, Hạ Nhược Vũ khó khăn cầm điện thoại mình lên: “Minh Thư?”
“Nhược Vũ, cậu đâu rồi, cậu tiện ra ngoài không?”
Nghe thấy giọng nói sốt ruột của bạn mình, cô miễn cưỡng ngồi dậy: “Mình ở nhà, có chuyện gì không.”
“Mình ở phòng 66 Karaoke Hào Nam, Nhược Vũ, cậu mau tới đây đi.”
Lâm Minh Thư còn chưa kịp nói gì thì tiếng thủy tinh vỡ vang lên, Hạ Nhược Vũ hết hồn, vội hỏi: “Minh Thư, cậu không sao chứ, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Nhược Vũ, nói qua điện thoại không rõ đâu, nói chung cậu tới đây nhanh lên đi, mình sắp chịu hết nổi rồi.”
Đầu bên kia điện thoại vang lên rất nhiều tiếng ồn rồi bị cúp mất, Hạ Nhược Vũ cầm điện thoại, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, không biết cô đang suy nghĩ gì. Vài phút sau, cô xuống giường thay quần áo rồi ra ngoài.
Dù sao thì Lâm Minh Thư đã xảy ra chuyện rồi, cô không thể mặc kệ được.
Khi Hạ Nhược Vũ thở hổn hển chạy đến nơi thì thấy ở đó cực kỳ hỗn loạn, trong không khí toàn mùi rượu và mùi son phấn của phụ nữ.
Cô vô thức cau mày, tìm trong đám người một vòng, vẫn chưa thấy người mình cần tìm.
Bỗng nhiên vai cô trĩu xuống, có người nắm chặt vai cô lại: “Nhược Vũ, là em thật ư?”
Thấy người trước mặt mình, đôi mày đang nhíu của Hạ Nhược Vũ càng cau lại: “Hàn Công Danh, sao lại là anh, Minh Thư đâu?”
“Tất nhiên anh ở đây uống rượu, nghe nhạc mua vui rồi.”
Hàn Công Danh nghe cô nói rằng không phải đến đây vì mình thì tia sáng lóe lên trong mắt cũng biến mất, anh ta duỗi tay ôm cô gái quần áo hở hang vào lòng, ngả ngớn đùa với các cô: “Mọi người thấy anh nói đúng không?”
“Cậu Hàn đúng là đáng ghét.”
“Cậu Hàn, có người nhìn kìa.”
“Sợ gì chứ, anh đã chia tay cô ta rồi, bây giờ anh muốn quen ai thì không liên quan tới cô ta.” Nói xong, Hàn Công Danh liếc nhìn Hạ Nhược Vũ tỏ vẻ thị uy, đáng tiếc anh ta không thể thấy vẻ mặt anh ta muốn thấy.
“Tùy anh vậy.”
Hạ Nhược Vũ không thấy Lâm Minh Thư đâu, đang chuẩn bị đi thì nghe giọng nói sắc bén của Hàn Công Danh vang lên: “Hạ Nhược Vũ, em có trái tim hay không?”
“Anh nói tôi à?” Cô xoay người, nhìn lướt qua đám đàn bà bên cạnh anh ta bằng ánh mắt châm chọc rồi khẽ cười: “Ngại ghê, với anh thì tôi không có đâu.”
Anh ta cứ luôn khiêu chiến giới hạn của cô, dù cô có là người thép cũng không thể nhịn nữa.
“Hạ Nhược Vũ, em biết rõ là…....’’ Trong mắt Hàn Công Danh hiện lên sự đau thương, dường như muốn thổ lộ những tâm sự trong lòng anh ta với cô.
Nhưng cô ngắt lời anh ta.
“Hàn Công Danh, anh đừng như thế, tôi gọi Nhược Vũ đến đấy.” Lâm Minh Thư xuất hiện từ phía sau anh ta.
Lâm Minh Thư lo lắng cầm tay Hạ Nhược Vũ: “Nhược Vũ, cậu khuyên Hàn Công Danh đi, anh ấy cứ uống rượu như thế thì nhất định thân thể sẽ sinh bệnh ngay.”
Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua bàn tay cầm lấy tay cô, thản nhiên nói: “Minh Thư, cậu cũng nghe rồi đấy, chúng mình chia tay ’’
“Nhược Vũ, cậu đừng hành động theo cảm tính thế nữa. Mấy năm nay các cậu chia tay rồi quay lại mình thấy hết cả, mình biết cậu là người Hàn Công Danh yêu nhất mà.” Lâm Minh Thư cố gắng muốn khuyên cô đổi ý.
Hạ Nhược Vũ nở nụ cười khó hiểu, giọng nói hơi chua xót: “Minh Thư, cậu cũng nói rồi đấy, mình là người anh ta yêu nhất, tức là anh ta vẫn còn có thể yêu người khác…”
Cô cũng mệt rồi, không chịu được cảnh bị tổn thương hết lần này đến lần khác.
“Nhưng… Nhưng mà…” Lâm Minh Thư đứng bên cạnh hồi lâu nhưng không thể nói thêm câu nào thuyết phục cô nữa.
“Minh Thư, cậu không sao thì mình đi trước đây.’ Hạ Nhược Vũ đẩy tay bạn tốt của mình ra.
Lâm Minh Thư sốt ruột nhìn Hàn Công Danh: “Anh mau nói cái gì đi chứ, Nhược Vũ định đi thật rồi kìa, không dễ gì tôi mới tạo được cái cơ hội này cho anh đấy.”
Anh ta như vừa mới tỉnh ra, đẩy cô gái trong ngực, vội vàng kéo tay Hạ Nhược Vũ: “Nhược Vũ, anh biết mấy năm nay em đã chịu nhiều uất ức. Chỉ cần em đồng ý ở lại bên anh thì anh có thể sửa đổi vì em, anh thề.”
Lâm Minh Thư nghe lời nói chân thành của Hàn Công Danh thì vẻ mặt hơi cứng lại, nhưng cô ta che giấu rất tốt, không có ai phát hiện ra sự khác thường.
“Buông tay tôi ra.” Hạ Nhược Vũ muốn thoát khỏi cánh tay của người đàn ông này nhưng dù cô dùng sức thế nào thì cũng không giằng ra được.
Hàn Công Danh tỉnh rượu, anh ta hiểu rằng chỉ cần anh ta buông ta thì tình cảm của bọn họ sẽ không còn cách nào quay lại nữa: “Nhược Vũ, em cho anh một cơ hội đi, anh tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.”
Hạ Nhược Vũ nở nụ cười, cũng không giằng khỏi tay anh ta nữa mà xoay người nhìn về phía anh ta: “Hàn Công Danh, anh nhớ thử xem anh đã nói những lời này với tôi bao nhiêu lần rồi?”
Cô vờ như không thấy sự bối rối của Hàn Công Danh, ép sát anh ta, gẵn từng chữ rõ ràng khiến mọi người ở đó đều nghe thấy: “Nếu như lời thê thật sự có hiệu nghiệm thì có lẽ anh đã chết cả trăm lần rồi đấy.”
Khuôn mặt anh tuấn của Hàn Công Danh như bị nhuộm màu, hết xanh rồi đỏ, nhưng anh ta vấn không muốn buông tay cô: “Nhược Vũ, sau này anh sẽ không lăng nhăng nữa, em tin anh lần cuối thôi được không.”
“Anh nghĩ tôi tin được mấy lời nói nhảm đó của anh không?” Trong lòng Hạ Nhược Vũ bỗng nhiên cảm thấy hết sực phiền muộn, cô không muốn tiếp tục dây dưa với Hàn Công Danh nữa.
“Nhược Vũ, cậu cho Hàn Công Danh thêm một cơ hội nữa đi. Hai người đã bên nhau bốn năm rồi, cứ chia tay như thế không lẽ trong lòng cậu không khó chịu sao?” Lâm Minh Thư đứng cạnh nói giúp anh ta.
Bỗng nhiên, cô ta vờ như lơ đãng nói thêm: “Lẽ nào.... cậu thật sự thích tên đàn ông lên báo với cậu?”
Sau đó hình như cô ta phát hiện mình đã nói điều không nên nói, hốt hoảng che miệng lại, áy náy nhìn Hạ Nhược Vũ: “Nhược Vũ, mình, mình không cố ý nói thế. Mình là bạn bè tốt của hai người nên không muốn thấy hai người chia tay mà thôi.”
Mặc dù cô biết Lâm Minh Thư không cố ý nhưng Hạ Nhược Vũ nghe xong vẫn cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không còn quan trọng nữa rồi. Cô và Hàn Công Danh không thể bên nhau được nữa, không phải vì Mạc Du Hải thì cũng là vì người phụ nữ khác.
“Ừ”” Vì thế nên cô cứ thản nhiên thừa nhận lời nói của Lâm Minh Thư.
Hàn Công Danh nghe câu trả lời của cô thì sự xấu hổ trong mắt hóa thành lửa giận. Anh ta nắm chặt bàn tay, hạ giọng chất vấn: “Hạ Nhược Vũ, thì ra cô đã yêu người đàn ông khác từ lâu rồi.”
“Tùy anh muốn nói sao thì nói, buông tay ra đi.” Cổ tay Hạ Nhược Vũ tê rần, lông mày cô nhíu chặt, lùi về sau một bước: “Anh làm đau tôi.”