Hạ Nhược Vũ nhìn xuống tờ báo trên mặt đất, tiêu đề và hình ảnh trên đó rất rõ ràng.
Tờ báo này có tiêu đề là cô chủ của công ty Nhật Hạ hẹn hò với người đàn ông nào đó, còn hình ảnh là ảnh chụp đêm hôm cô và Mạc Du Hải ở trong khách sạn.
Trên tấm ảnh này, mặt cô bị lộ rõ, nhưng Mạc Du Hải chỉ bị lộ nửa người trên cường tráng mà thôi. Nhìn thoáng qua còn thấy nét mặt của cô có vẻ rất hưởng thụ.
“Chà chà!” Hạ Nhược Vũ nhặt tờ báo lên, xem một lúc rồi nói: “Bức ảnh này chụp xấu quá! Ngày nay, các tòa báo không biết chọn góc đẹp mà chụp à? Còn chẳng chỉnh cho đẹp một chút, quá kém”
“Hạ Nhược Vũ!” Mặt Hàn Công Danh đen sì, nhìn cô chằm chằm, vẻ tức giận lộ ra rất rõ. Hạ Nhược Vũ ngước mắt lên nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Bây giờ anh dùng thân phận gì mà chất vấn tôi?”
Hàn Công Danh tức tới mức không nói thành lời, nhìn cô một lúc lâu, sau đó nói: “Hạ Nhược Vũ, chí ít hiện giờ anh vẫn là bạn trai em đấy.”
“Thật sao?” Hạ Nhược Vũ vứt tờ báo vào thùng rác, sau đó cô bước tới ghế sofa rồi ngồi xuống, ngước mắt nhìn anh ta với ánh mắt lạnh nhạt, thản nhiên nói: “Tôi cho rằng cách làm đêm qua của tôi đã khiến anh hài lòng rồi, sao nào? Anh cảm thấy một nghìn USD không đủ làm phí chia tay à?”
“Choang!” Trên mặt Hàn Công Danh tràn đầy vẻ tức giận, anh ta ném ngay chai rượu vang đặt ở bên cạnh xuống đất, thủy tinh vỡ văng đầy đất, dòng rượu vang đỏ thắm chảy lênh láng trên mặt đất.
“Hạ Nhược Vũ, em chà đạp danh dự của anh như vậy sao? Em dùng một nghìn USD để thuê hai người phụ nữ tới rồi chia tay với anh. Em cho người đàn ông kia bao nhiêu tiền để ngủ với em?” “Không trả đồng nào hết!” Hạ Nhược Vũ ngước nhìn Hàn Công Danh, cô thản nhiên nói: “Anh ta là đồ miễn phí.”
Hàn Công Danh giận tới mức bật cười, lui về phía sau vài bước, nhìn cô vô cùng châm chọc: “Hạ Nhược Vũ, tất cả những chuyện này đều là do em tính toán kỹ lưỡng à?”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, gật đầu với vẻ rất mỉa mai: “Mẹ kiếp! Hạ Nhược Vũ, em đúng là không biết xấu hổ!”
Hàn Công Danh nói xong thì quay người định rời đi.
Hạ Nhược Vũ quét mắt về phía ly rượu vang bị đập vỡ ở dưới đất, khẽ nói: “Từ từ đã”
Hàn Công Danh nhìn về phía cô, cảm xúc trong mắt hơi thay đổi.
Hạ Nhược Vũ bước tới chỗ ly rượu vang bị đập vỡ, chậm rãi nói: “Năm ngoái, tôi mua chai rượu vang đỏ này từ Pháp về, giá thị trường lúc đó là bốn nghìn chín trăm USD, cộng thêm thuế hải quan và tốc độ tăng giá thì chắc hẳn giá thị trường hiện giờ khoảng hơn sáu nghìn USD”
Cô nhìn về phía anh, thản nhiên nói: “Một nghìn USD của đêm qua cộng với hơn sáu nghìn USD hôm nay nữa, phí chia tay cho cuộc tình chưa tới hai năm của chúng ta đã
là hơn bảy nghìn USD rồi, anh cảm thấy có thể chấp nhận được không?”
Trong đôi mắt đen của Hàn Công Danh lộ ra vẻ chán ghét, anh cười khẩy nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Hạ Nhược Vũ, em to gan lắm”
Cửa lớn bị đập rầm một cái, Hàn Công Danh cất bước rời đi, Hạ Nhược Vũ thờ ơ nhìn ly rượu vang bị đập vỡ trên mặt đất, một lúc lâu sau cô mới đứng dậy bước về phía ghế sofa rồi ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra đọc tin nóng hôm nay của thành phố
Quả nhiên đều là tin tức về cô, Hạ Nhược Vũ lạnh nhạt lướt xem bình luận, người thì mắng cô, người thì đòi tìm người làm thịt Mạc Du Hải.
Có người còn đòi sinh con cho Mạc Du Hải, người đó nói rằng nhìn dáng người anh là biết, chắc chắn người đàn ông này là người cực kỳ đẹp trai.
Cô chưa kịp đọc tiếp bình luận ở bên dưới thì chuông điện thoại của cô vang lên, nhìn cái tên trên màn hình, Hạ Nhược Vũ chọn biểu tượng nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói trầm, chững chạc: “Nhược Vũ, chuyện trên tin tức là thật à?”
Hạ Nhược Vũ gật đầu: “Vâng!” Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Ba, công ty bị ảnh hưởng rồi sao?”
Hạ Minh Viễn trả lời: “Ừ! Sau khi tin tức bị tung ra, cổ phiếu của công ty bị trượt giá. Nhược Vũ, con không cần quan tâm tới chuyện của công ty.”
Hạ Minh Viễn nói tới đây, giọng điệu dịu dàng hơn: “Người trên báo là Hàn Công Danh sao?”
Hạ Nhược Vũ không ngủ đủ giấc, cô tựa vào lưng ghế sofa, trả lời với giọng mệt mỏi:
“Không phải.” Cô sợ ba mình sẽ nghĩ nhiều nên nói luôn: “Ba, việc này con sẽ tự xử lý. Con xin lỗi đã làm ba phải lo lắng và ảnh hưởng tới công ty.”
Hạ Minh Viễn không lo lắng về công ty mà là lo lắng cho con gái, ông nói: “Nhược Vũ, từ nhỏ con đã là người có chính kiến, bây giờ con đã trưởng thành rồi, dù chuyện tình cảm có như thế nào thì ba cũng hy vọng con sẽ xử lý tốt”
Ba cô nói lời này một cách cực kỳ uyển chuyển, Hạ Nhược Vũ gật đầu, trả lời: “Vâng
Sau đó cô cúp điện thoại.