Dưới đáy biển sâu không có một tia ánh sáng, làn váy đỏ tươi của Thiện Thiện giống như là một đóa hoa mẫu đơn nở rộ trong bóng đêm, ngoại trừ khuôn mặt bị lộ ra bên ngoài thì các bộ phận còn lại của cơ thể đều bị quấn chặt lấy một cách dịu dàng.
Khi bị cuốn vào trong biển Thiện Thiện sặc mấy ngụm nước rồi hôn mê bất tỉnh, tay cô quơ quào trong nước trong vô thức, với áp suất cao như vậy dưới đáy biển, hơn nữa lại không có không khí để hô hấp, cô sắp chết đến nơi rồi.
Mặc dù bây giờ quái vật còn chưa hiểu rõ nên nuôi một con người như thế nào, chỉ là giữ chặt lấy vật nhỏ mềm mại một cách thật cẩn thận, cảm nhận được mạng sống của cô càng ngày càng mỏng manh, nó lo lắng, khuếch trương sức mạnh vô danh, dòng nước dưới biển sâu trở nên xao động, như là bị lốc xoáy hút vào, quái vật mang theo bảo vật của nó lao vào trong dòng nước.
“Soạt ——”
Lúc trước rõ ràng còn ở dưới biển sâu cả trăm mét, cách đất liền gần nhất đến cả hàng chục ngàn dặm Anh, thế mà dường như vượt qua mặt biển chỉ trong nháy mắt, cơ thể nặng nề của quái vật rơi trên bãi biển cát bạc trắng, nhìn có vẻ hơi vụng về, nó cuốn Thiện Thiện vào cơ thể của mình, lặng lẽ chờ đợi.
Vùng biển bên ngoài giống như bị gió lốc thổi qua, những người trên chiếc thuyền cứu sinh nhỏ bé giãy giụa cầu cứu một cách khó khăn, không có bất cứ thiết bị không dây nào có thể nhận được tín hiệu, giống như bị lưu đày đến vùng đất lạ.
Chờ khi Thiện Thiện tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong một núi thịt, bức tường thịt màu đỏ tím sẫm vây quanh cô, bộ váy màu đỏ mặc trên người lúc trước cũng trở nên rách nát, Thiện Thiện thở dốc hổn hển từng hơi, tay sờ trên mặt đất, phát hiện đó cũng là nơi kỳ dị, bức tường thịt hơi nhúc nhích.
Diệp Thiện Thiện vô cùng hoảng sợ, cô không biết rõ tình hình hiện tại, cô… đã chết rồi sao, cô nhớ con tàu bị lật rồi, Pearl of the Sea mấy trăm nghìn tấn… Vậy bây giờ cô đang ở địa ngục sao? Thiện Thiện nhéo vào mình một cái, đau đến phải xuýt xoa một hơi.
Cô còn sống?
Con quái vật thấy cô cuối cùng cũng đã tỉnh lại, cũng “tò mò” sờ tới sờ lui, nó rất vui mừng, xem ra là một giống cái đầy sức sống, dáng vẻ vươn xúc tu ra sờ sờ vào chỗ đó lại đáng yêu như vậy, nó hát ra một tiếng trầm trồ tán thưởng, giống như tiếng cá voi gáy, Thiện Thiện bị âm thanh xa xăm giống như từ thời cổ xưa truyền đến làm sợ hãi.
Bức tường thịt nhúc nhích, vươn ra những xúc tu giống như bạch tuộc, đương nhiên là to hơn mấy chục lần, khi những xúc tu tím sẫm có vằn này lao về phía cô, Thiện Thiện sợ hãi.
Đây là thứ quỷ quái gì vậy! Thiện Thiện nghĩ, cô quỳ gối trên mặt đất lùi lại phía sau, dùng tay cào cấu bức tường thịt một cách liều mạng, kết giới kiên cố không thể bị đạn xuyên qua lại dễ dàng bị cô móc ra, thứ màu xanh nhạt giống như máu chảy xuống dưới.
Nhưng mà đào ra một cái hố chỉ to bằng lòng bàn tay, sao có thể khiến cô chạy trốn đến đâu chứ.
Xúc tu thịt khổng lồ này móc lấy chân Thiện Thiện, kéo cô ngã xuống, mặt đất được tạo thành từ thịt sống của quái vật, sau khi ngã không đau một chút nào, Thiện Thiện vẫn vô cùng hoảng sợ. Những xúc tu màu tím lấm tấm theo đôi chân trần hướng lên trên, để lại chất lỏng nhớp nháp trên làn da của cô, đôi tay cô liều mạng đập mạnh vào xúc tu, nhưng chẳng có tác dụng gì, bức tường thịt trên trần nhà nhúc nhích, mấy xúc tu mảnh khảnh vươn ra, bắt chặt hai tay của cô kéo đến đỉnh đầu, hai chân cũng bị xúc tu mỏng manh trói chặt từng cái, kéo ra.
Diệp Thiện Thiện bị vài cái xúc tua treo trên không cột lấy, thắt lưng tự nhiên trũng xuống, đôi đỉnh đào nửa lộ ra bên ngoài trông đầy đặn, thẳng thắp, cái mông tròn trịa, máu huyết sôi trào.
“Cứu mạng——”
“Có ai không ——”
Thiện Thiện liều mạng giãy giụa kêu cứu, hai đỉnh rung lên, hai cái xúc tu chui lên từ mặt đất phía dưới bộ ngực, chui vào trong dọc theo cổ chiếc váy, cuốn lấy hai quả bóng đôi run rẩy, quấn từng vòng vòng, quấn thành hai quả cầu tròn muốn nổ tung, đầu ngực vốn dĩ màu hồng nhạt bị bóp thành màu đỏ sẫm, thịt ở bầu ngực trắng nõn cũng bị bóp thành quả cầu màu đỏ tím.
“Cứu tôi với ——” Thiện Thiện còn đang kêu, đột nhiên một cái vật thể hình dạng dài nhét vào trong miệng cô.
“Ưm a ư —— ư ——” Miệng bị chặn lại nói không lên lời, xúc tu trong miệng đi vào càng lúc càng sâu, vào sâu từng đoạn từng đoạn một, vào tới cổ họng rồi vẫn còn muốn đút vào nhiều hơn nữa, hai má của Thiện Thiện bị căng phồng lên.
“Ưm ưm ưm ——” những xúc tu cắm ở cổ họng dường như phun tung toé ra chất lỏng, Thiện Thiện nuốt vào một cách thụ động, chất lỏng này vừa dính dính vừa có mùi tanh nồng.
Một chiếc xúc tu thô to hơn nhô lên khỏi mặt đất, thô như bắp đùi của nam giới trưởng thành, mũi nhọn nhỏ hơn một chút, cũng cỡ bằng nắm tay của phái nữ, bên dưới xúc tu là một dãy miệng hút, bên trong miệng hút có các móc nhọn sắc bén ẩn bên trong, phục tùng nép ở bên trong.
Xúc tu thịt quấn lấy hai chân của Thiện Thiện kéo mạnh ra hai bên, lộ ra mật địa ở giữa hai chân, cái móc nhô ra, xé toạc chiếc qυầи ɭóŧ ướt sũng đã bị ngâm nước biển, hai miếng vỏ sò thịt non mềm hồng hồng lộ ra.
Lúc này Thiện Thiện đã hiểu rõ con quái vật không biết tên này muốn làm gì, cô khóc thút thít, nước mắt lưng tròng chảy ra.
Một cái xúc tu dịu dàng mơn trớn gương mặt cô, lau đi nước mắt của cô, để lại dấu vết chất nhầy, xúc tu cắm ở trong cổ họng cũng tiết ra nhiều chất lỏng sền sệt hơn, Thiện Thiện vừa rêи ɾỉ, vừa cảm giác được có cái gì đó đang vuốt ve nơi trần trụi giữa hai chân của mình, thử xâm nhập vào bên trong.
Những đầu xúc to to bằng nắm nay cọ xát khe hoa giữa hai chân, chiếc váy màu đỏ rách nát treo ở trên da thịt trắng tinh nở nang đầy đặn, sự tương phản vô cùng mạnh mẽ diễm lệ. Thiện Thiện bị bịt miệng, nói không lên lời, cảm giác đau đớn bị xé rách từ dưới thân truyền đến.
Quái vật đã chọn ra xúc tu sinh sản nhỏ nhất, nhưng dù sao Thiện Thiện cũng là giống cái của loài người nhỏ xinh, kích thước cực kỳ không phù hợp, giống như là thùng nước muốn cưỡng ép nhét vào ống nước.
“Ư —— ưm ưm a ——” đau quá.
Miệng của đầu mυ'ŧ trước xúc tu mở ra, cửa động rộng bằng ba ngón tay nhúc nhích đóng mở, giống như ống nước phun ra một lượng lớn chất nhầy màu trắng, bao phủ toàn bộ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, phun ra quá nhiều chất nhầy, chảy tí tách tí tách xuống dưới, kéo ra từng sợi mỏng màu trắng nhỏ giọt xuống.
Sau đó xúc tu luồn vào bên trong, côn ŧᏂịŧ thô to cắm mạnh vào, có chất lỏng màu trắng phun ra, cắm vào khá thuận lợi, lỗ nhỏ của Thiện Thiện như là một đóa hoa mẫu đơn bị cưỡng ép mở ra, một vật to lớn khủng bố chậm rãi thọc vào, chất lỏng màu trắng trào ra không ngừng và nhỏ giọt, hoa văn lấm tấm trên trụ thịt xâm nhập sâu vào trong âʍ ɦộ hồng phấn nhỏ nhỏ non mềm từng chút từng chút một.
“Ưm ư a ——”
Thiện Thiện liều mạng giãy giụa, ngậm miệng muốn cắn đứt xúc tu trong miệng, nhưng mà hai má bị nhét đến mỏi nhừ, chất lỏng phun vào hòa lẫn với nước miếng chảy xuống. “Ưm ư —— ưm ——” ai đến cứu cô với.
Cảm giác được động tác của Thiện Thiện, cái xúc tu cắm vào miệng có vẻ càng hưng phấn, thử thăm dò tiến vào càng sâu bên trong, đầu mυ'ŧ trước to bằng ba ngón tay cắm vào thực quản, phun ra nhiều dung dịch dinh dưỡng hơn nữa, trực tiếp bắn vào túi dạ dày, bắn đến nỗi bụng của Thiện Thiện hơi hơi phồng lên, giống như là đã ăn no.
“Ưm ——” Thiện Thiện căng cứng đến mức không nói lên lời, bụng căng quá! Hơn nữa phần thân dưới cũng đang bị một vật dài dài to to cắm vào, cảm giác như muốn xé rách.
Xúc tu vẫn cắm sâu vào bên trong âʍ ɦộ non mềm, xúc tu càng lúc càng to lớn hơn, muốn nhét vào trong dường như là một chuyện không thể làm được, chân của Thiện Thiện bị kéo mở to nhất, xúc tu lớn cắm vào nơi tư mật giữa hai chân, đầu gối cô uốn cong rồi lại duỗi thẳng, cơ thể run rẩy.
Qυყ đầυ xúc tu cứng như đá cuội đã cắm vào tới miệng tử ©υиɠ, Thiện Thiện run run, thân thể vừa mỏi vừa tê dại vừa đau vừa nóng, rõ ràng là đã đạt tới độ sâu trước nay chưa từng có, nhưng thế mà lại còn đang đi sâu vào bên trong ——