[Harry Potter X Twilight] Yêu Không Hối Tiếc

Chương 10

Những đêm tối gặp gỡ, những nụ hôn vụиɠ ŧяộʍ, những cái nắm tay cứ ngỡ sẽ chẳng rời, chỉ những thứ tưởng chừng nhỏ bé ấy thôi nhưng đã khiến Edward khắc ghi nó cả một đời.

Harry Potter...thiếu niên bất chợt xuất hiện, bỗng chốc xen vào cuộc sống của hắn, để rồi khi cậu đã trở thành tín ngưỡng, đã Vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí của Edward, thì cậu lại biến mất.

Nhanh chóng, mơ hồ và lặng lẽ...hệt như lúc cậu xuất hiện vậy. Harry ra đi, mang theo cả trái tim đã vì cậu mà chết một lần nữa, mang theo linh hồn của ai kia.

Thiếu niên thoạt nhìn ôn nhu, vô hại nhưng bên trong lại kiên cường biết bao nhiêu. Cậu ấm áp, rực rỡ tựa mặt trời, nhưng cũng rất đỗi kiên định, dịu dàng tựa ánh trăng. Một người hoàn hảo, tốt đẹp như thế, lại phạm phải một sai lầm chẳng thể cứu rỗi...Cậu yêu hắn, Harry Potter đã yêu Edward Cullen...Vì vậy, hắn lựa chọn trốn tránh, chẳng phải không yêu, mà là vì không thể, cứ thế thời gian gặp gỡ của cả hai ngày càng ít dần, vào những đêm ấy Edward vẫn luôn cố gắng kiềm chế không để bản thân được đến gần Harry. Thiếu niên rất dễ lạc đường vì thế hắn đã để lại những dấu hiệu hay đơn giản là một mảnh giấy nhỏ để chỉ dẫn cho cậu, và dẫu đã làm thế nhưng Edward vẫn luôn dõi theo, âm thầm bảo vệ Cậu từ phía sau.

Chỉ là vào khoảnh khắc Edward nhận ra tình yêu của hắn dành cho Harry đã quá lớn, hắn thật sự muốn dành cả đời này để ở bên cậu lại chính là lúc thiếu niên ấy đã ra đi mãi mãi.

Sự đau đớn, thống khổ cùng nỗi nhớ da diết như đang dần ăn mòn con người hắn.

Và làm sao Edward có thể quên được, cái đêm hắn mất đi cậu...

Đó cũng là một đêm đông giá rét hệt như buổi đầu đôi ta gặp gỡ. Nhưng lần này dưới ánh trăng sáng chẳng còn bóng dáng xinh đẹp của thiếu niên kia nữa. Lúc hắn đến nơi, liền lập tức chấn kinh, một vài cây cổ thụ như đã bị sức mạnh vô hình nào đó tàn phá, quật ngã xuống. Xung quanh là một màn hỗn loạn, máu có ở khắp mọi nơi. Sắc màu đỏ rực của máu hoà quyện cùng tuyết trắng ngang tàn cùng làm

nên bức tranh hết sức xinh đẹp.

Edward thờ thẫn đi đến rồi bất giác cúi người xuống, đôi tay run run khẽ chạm vào một vết máu kì lạ ở trên mặt đất.

"Harry...Harry"

Miệng thầm nỉ non, hai tay hắn lặng đưa lên như muốn che dấu tình cảnh đau lòng trước mặt, trong mắt dường như đã có lệ.