Editor: Diệp Hạ
Giang Cảnh Bạch có thể nói là một đường chạy trốn đến cửa hàng.
Y da mặt mỏng, lúc hôn xong từ lỗ tai trở xuống dường như bị lửa đốt, xuống xe cũng không thèm quay đầu lại xem phản ứng của Nam Việt.
Mãi đến tận khi vào cửa tiệm, ngọn lửa trên làn da Giang Cảnh Bạch mới dịu đi một ít.
Y còn chưa kịp thở xong, nhân viên cửa hàng đã gào lên.
"Mẹ ơi ngày hôm nay ông chủ thật sự là quá đẹp! Trai! Rồi!"
"Phúc lợi của tiệm chúng ta tốt như vậy sao? Tôi thật sự chờ được đến ngày ông chủ mặc âu phục nè!!"
Những khách cũ trong cửa hàng cũng rất bất ngờ, bên trái khen một câu, bên phải khen một câu, khen đến mức tai y cũng hồng trở lại luôn rồi.
Lâm Giai Giai hai tay ôm tim: "Tớ đề nghị bắt đầu từ bây giờ cậu hãy đứng phía sau cửa sổ, tớ có dự cảm doanh thu ngày hôm nay của chúng ta sẽ đạt được con số cao nhất lịch sử."
Giang Cảnh Bạch làm mặt "Đủ rồi" nhìn về phía cô, cởϊ áσ khoác và cà vạt, cuối cùng mở hai nút trên áo sơ mi: "Hoa khách sạn đặt đã giao qua chưa?"
Cửa hàng hoa của họ kinh doanh khá đa dạng, ngoại trừ bán lẻ hoa online và bán trực tiếp, Giang Cảnh Bạch còn tranh thủ được cơ hội hợp tác với mấy quán rượu và công ty tổ chức hôn lễ.
"Yên tâm đi, sáng sớm tiểu Trương đã đưa đi rồi." Lâm Giai Giai gõ trên bàn phím hai lần, xoay màn hình về phía Giang Cảnh Bạch, "Cậu xem mấy đơn của khách quen cũ một chút đi, phải cắm hoa giống như lần trước cậu cắm, tiểu Trần bọn họ cũng không dám nhận, phải cực khổ cậu một chút nữa rồi."
"Được, tớ biết rồi." Giang Cảnh Bạch đã đạt tới trình độ tập mãi thành quen với kiểu bận rộn này rồi.
Y mở vòi nước rửa tay thật sạch sẽ, sau đó gọi học trò mới tới làm trợ thủ, thuận tiện dạy nhóc một số điều cơ bản.
"Hiếm khi nào thấy ông chủ Giang mặc chính trang như thế," có khách quen lúc tính tiền nói với y, "Là phải tham gia hoạt động quan trọng gì sao?"
Giang Cảnh Bạch đang chỉ học trò cắt mυ'ŧ cắm hoa: "Coi như thế đi, mới vừa đến cục dân chính đăng ký trở về."
Người khách kinh ngạc: "... Này, này là kết hôn rồi à?"
Giang Cảnh Bạch nở nụ cười: "Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ là sẽ nhanh như thế."
"Vậy chắc chắn là sẽ có rất nhiều khách quen của cửa hàng khổ sở chết rồi." Đối phương cười cười nói, "Nhưng kết hôn sớm cũng tốt, kết hôn rồi người trong nhà mới có thể yên tâm."
Giang Cảnh Bạch cười híp mắt nói phải.
Những lời cuối cùng này làm Lâm Giai Giai nhớ mãi.
Chờ trong cửa hàng yên tĩnh lại, cô dựa quầy hàng hỏi: "Đêm nay chỉ gọi bạn bè thôi đúng không? Cậu và Nam Việt định khi nào thì để người lớn hai bên gặp mặt?"
Giang Cảnh Bạch đáp: "Trước hết vẫn chưa có ý định đó."
"Gia đình hắn có thái độ gì?"
"Không có hỏi."
Hôn nhân đồng tính chưa chắc gì được người trong nhà chúc phúc, trừ phi người yêu chủ động yêu cầu, cơ bản là không ai muốn nói ra.
"Vậy việc cậu kết hôn đã nói với người trong nhà chưa?"
"Rồi."
"Bọn họ không cho cậu mang đối tượng về thăm nhà?"
"Không có."
"Không có? Vậy ý bọn họ như thế nào?"
"Có thể có ý gì?" Giang Cảnh Bạch rũ mắt cắm hoa, "Vẫn giống trước dây thôi."
Lòng Lâm Giai Giai nguội lạnh một chút: "Làm sao lại giống trước đây được? Không phải họ vẫn luôn thúc cậu kết hôn hay sao?"
Bối cảnh gia đình Giang Cảnh Bạch tương đối phức tạp.
Lúc y một tuổi mẹ ruột bất ngờ qua đời vì tai nạn, ba Giang sau đó cưới thêm một người, sinh thêm một đứa con trai, tình cảm với Giang Cảnh Bạch không sâu, từ nhỏ chưa từng quan tâm y làm sao, y công khai phản ứng cũng chỉ nhàn nhạt.
Tháng trước Lâm Giai Giai nhận điện thoại của ba Giang gọi đến, còn tưởng rằng quan hệ của hai bên đã hòa hoãn ít nhiều, ít nhất trong nhà đã bắt đầu quan tâm việc kết hôn của y.
Bây giờ nhìn lại, là cô lo xa rồi.
Một lúc lâu sau Giang Cảnh Bạch cũng không hé răng, mãi đến tận khi Lâm Giai Giai nhịn không nổi mới nói: "Em trai tớ sắp kết hôn rồi."
Trán Lâm Giai Giai nóng lên, phừng lửa.
Em trai của Giang Cảnh Bạch nhỏ hơn y hai tuổi, là con của mẹ kế.
Lâm Giai Giai cũng tính là nửa đồng hương với y, cũng rõ ràng tập tục rách nát của cái địa phương kia.
Nếu trong nhà có nhiều con, anh trai chị gái phải kết hôn trước mới không bị người đời chế giễu.
Hiện giờ các thành phố lớn không để ý tới cái này, chỉ còn bộ phận huyện thành nhỏ vẫn bị trói cổ chân.
Càng muốn mạng là Giang Cảnh Bạch còn có một người mẹ kế, em kết hôn mà anh trai không thành gia, người khác chắc chắn sẽ nói mẹ kế nhẫn tâm không quan tâm con trước của chồng..
Đây là vội vàng đuổi Giang Cảnh Bạch đi, miễn cho trong nhà bị đồng hương đâm chọt đây mà?
"Mẹ nó đúng là không biết xấu hổ!" Lâm Giai Giai xùy xùy nói, "Lúc đó tớ còn ôn tồn nói chuyện với người trong nhà của cậu, sớm biết như vậy bà đây đã mắng chết chúng nó!"
Bằng cái đức hạnh của vị mẹ kế kia của Giang Cảnh Bạch, nói chuyện phiếm với bà ta là khinh rẻ bản thân mình.
Vì chi tiêu cho con ruột, ở sau lưng cắt xén phí sinh hoạt của Giang Cảnh Bạch.
Lâm Giai Giai nghiêm trọng hoài nghi nguyên nhân Giang Cảnh Bạch gầy gò đơn bạc là khi còn bé không bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, bị làm hỏng từ bé rồi.
Nếu không phải y giỏi kìm nén, từ huyện thành nhỏ thi vào được nhất trung, sau đó được các trường đại học tuyển chọn, Lâm Giai Giai thật không dám tưởng tượng Giang Cảnh Bạch sẽ bị nuôi thành hình dáng gì.
"Chuyện kết hôn có thể xằng bậy sao? Lỡ như gặp người không tốt, nửa đời sau bị phá huỷ thì làm sao bây giờ! Mẹ nó...Bảo sao tớ cứ thắc mắc làm sao mà cậu có thể đồng ý kết hôn đột xuất như vậy."
Chuông gió đón khách vang lên.
Giang Cảnh Bạch giơ ngón trỏ để bên môi.
Lâm Giai Giai ổn định tâm tình, cố cười chào hỏi khách hàng.
Chờ người đi rồi, Giang Cảnh Bạch nói: "Như vậy cũng tốt, bọn họ biết có lỗi với tớ, sau đó có thể yên tĩnh một quãng thời gian rất dài."
Lâm Giai Giai quay mặt đi, kìm chế không chửi ầm lên.
Học trò cùng nhân viên cửa hàng tụ lại bên cạnh, tận lực để không phát ra một chút âm thanh nào.
Bọn họ cũng không biết rõ lắm về ông chủ, nhưng mà nghe thấy đoạn đối thoại vừa nãy, nhiều ít đoán được việc Giang Cảnh Bạch kết hôn là do bị trong nhà ép, mục đích cũng không phải là vì tốt cho y.
Hai ngày trước còn vì chuyện ông chủ sắp kết hôn mà hưng phấn líu ra líu ríu, giờ ở trong lòng cũng cùng trở nên nặng nề.
Lâm Giai Giai hít khí: "Cậu thật sự cảm thấy Nam Việt đáng tin mới kết hôn với hắn đúng không?"
"Yên tâm." Cả tiệm cũng chỉ còn mỗi Giang Cảnh Bạch vẫn cười, "Lúc bắt đầu chúng tớ đã thương lượng, sau khi kết hôn nếu như thực sự không hợp được, có thể thỏa thuận ly hôn. Kết hôn mà thôi, cũng không phải ký giấy bán thân. Cậu vẫn nên lo lát nữa làm sao nói chuyện với mẹ cậu đi."
Lâm Giai Giai thiếu chút nữa thổ huyết.
Từ lúc lên đại học, ngày nào mẹ Lâm cũng trông mong cô đưa bạn trai về ra mắt. Trước đây còn có thể lấy Giang Cảnh Bạch cũng độc thân ra làm bia đỡ đạn, giờ bạn Giang đã gia nhập đội những người có gia đình, Lâm Giai Giai càng cảm thấy tình cảnh gian nan.
Sau khi bị Giang Cảnh Bạch đâm một đao, bầu không khí trong cửa hàng cũng vui vẻ trở lại.
Nhân viên cửa hàng biết điều cười vui vẻ, không ai nhắc lại chuyện Giang Cảnh Bạch kết hôn.
Bên ngoài Lâm Giai Giai đã gác lại quá khứ, nhưng tâm lý vẫn còn băn khoăn.
Buổi tối lúc ăn cơm cô nâng chén mời Nam Việt: "Tôi đã quen biết Tiểu Bạch rất nhiều năm, trước đây tôi thường nói, ngày nào đó nếu cậu ấy kết hôn, tôi chắc chắn sẽ còn vui hơn là mình kết hôn. Lời chúc phúc họ đều đã nói, tôi lại lặp lại cũng không hay ho gì, nói chung là sống chung cho tốt, cho cậu ấy một gia đình."
Giang Cảnh Bạch cúi xuống nhìn mấy món ăn trước mặt, lông mi run rẩy.
Y vừa cho miếng vịt hun khói còn sót lại bên đĩa vào miệng, một bàn tay to với những khớp xương rõ rệt bất ngờ vươn đến, đặt bên cạnh y một chiếc bát sứ.
Bên trong vàng trắng rõ ràng, tất cả đều là thịt cua và gạch cua.
Giang Cảnh Bạch sửng sốt một chút, nhìn qua bên cạnh.
Nam Việt nhìn thẳng Lâm Giai Giai, một tay khác cầm ly rượu lên, sảng khoái: "Nhất định."
Lần gặp gỡ ngắn ngủi này chỉ có năm người, người không nhiều, nhưng rất chân thực.
Bên Giang Cảnh Bạch tính cả Lâm Giai Giai có ba người.
Nam Việt bên kia ít hơn, chỉ mời đến một người đàn ông gọi là Cảnh Văn Khuynh.
Người này như rất quen thuộc, cực thích đùa giỡn, vừa tới phòng riêng đã thẳng đến trước mặt Giang Cảnh Bạch thấy sang bắt quàng làm họ, nói ngưỡng mộ đã lâu, còn dặn Giang Cảnh Bạch đừng ngại, nói Nam Việt tẻ nhạt, quen được y là phúc của hắn.
Hắn ngồi ở một bên của Nam Việt, mặt mày cười như muốn bay lên: "Yên tâm đi người nhà mẹ đẻ, tôi lấy đầu đảm bảo, Nam Việt chắc chắn đối xử tốt với y, nâng vợ trên lòng bàn tay còn sợ đau."
"Nâng trong lòng bàn tay thì có thể, đau thì không cần." Lâm Giai Giai vội hỏi, "Tiểu Bạch nhà chúng tôi cái gì cũng không sợ, duy nhất chỉ sợ đau."
Nói đến chuyện này, mấy vị bằng hữu khác cùng cười.
Mỗi người đều có ngưỡng chịu đau khác nhau, Giang Cảnh Bạch thuộc về cái loại có ngưỡng cực thấp kia.
Điều này có liên quan đến gen, không phải là vấn đề giả vờ đạo đức giả, khả năng điều chỉnh là có hạn.
"Khai giảng năm nhất phải chuyển hành lý, lão nhị phòng ngủ của chúng tôi không cẩn thật làm va li bị trượt, Tiểu Bạch chạy qua hỗ trợ, ai ngờ lại va vào cạnh bàn một phát, vành mắt lập tức đỏ lên, doạ chúng tôi sợ quá chừng, luống cuống tay chân muốn đưa người đi kiểm tra, kết quả cậu ấy nói thần kinh mình quá mẫn cảm, không có chuyện gì."
"Ha ha ha đúng đúng đúng, lúc đó thật sự rất tức cười. Lúc đó tôi còn nghĩ thầm bạn học nhỏ này chắc là lúc bé rất được nuông chiều, sau đó học tự chọn môn y học mới biết là trời sinh."
Đề tài "Sợ đau" được gợi lên, Cảnh Văn Khuynh rất nhanh đã vui vẻ tán gẫu với bọn Lâm Giai Giai.
Tán gẫu tự nhiên không thể chỉ dùng miệng nói, còn phải phối hợp với rượu ngon thức ăn ngon.
Cảnh Văn Khuynh chỉ vào Nam Việt nói với Giang Cảnh Bạch: "Bạn học Tiểu Bạch, chắc là cậu biết lái xe đúng không. Ngày hôm nay hiếm thấy tâm tình tốt, tôi phải nhân cơ hội rót cậu ta thêm mấy chai."
"Được." Giang Cảnh Bạch cười, "Nhưng mà vẫn nên uống ít thôi."
Cảnh Văn Khuynh đấm vai Nam Việt một cái: "Cậu được lắm nha, thời thế đổi thay, khổ tận cam lai, giờ cũng có người quan tâm rồi."
Biểu cảm Nam Việt trên mặt vẫn nhẹ như mây gió, nhìn không ra là đang vui hay buồn, nhưng hắn không từ chối ly rượu bạn tốt đưa qua, đến cuối cùng xác thực uống không ít.
Bữa này tan cuộc, Nam Việt thần sắc bình tĩnh tự nhiên, Cảnh Văn Khuynh lại uống đến nghiêng ngả.
Rời phòng riêng, Giang Cảnh Bạch hỏi Nam Việt chìa khóa xe.
Nam Việt mới vừa lấy chiếc chìa khóa ra, Cảnh Văn Khuynh liền lấy tay chỉ cười với Giang Cảnh Bạch: "Là cậu mua đúng hay không? Hắn vừa đến công ty liền treo móc trên tay, cả công ty đều biết hắn có xe mới. Tôi muốn chạm thử cũng không cho, coi nó như báu vật vậy đó."
Maybach 62 Zeppelin 13 triệu biến thành Porsche Macan 50 vạn, toàn bộ công ty đều biết Nam tổng thương vợ, vợ đưa xe gì cũng chịu.
Hắn uống say rồi, gì cũng dám nói, người khác chỉ nghe được câu "Cậu mua cho", về sau giống như hát hí khúc vậy, không thể lọt tai.
"Người này nói chuyện vui quá," Lâm Giai Giai dở khóc dở cười, "Không biết còn tưởng rằng người kết hôn là hắn đó, vui mừng thành như vậy."
Giang Cảnh Bạch cũng muốn cười, nhưng y lo là đối phương say thành như vậy thì làm sao mà về nhà.
Cũng may có người tới đón, trực tiếp tống hắn vào xe.
"Được rồi, các cậu mau về nhà đi, tôi tiện đường đưa họ về." Trong đám bạn Giang Cảnh Bạch có người phải lái xe không uống rượu, chủ động chịu trách nhiệm đưa người về.
Lúc Giang Cảnh Bạch tạm biệt bằng hữu, Nam Việt ở phía sau lẽo đẽo theo từng bước, cúi đầu nhìn chăm chú sau gáy của y, khoảng cách so với lúc thường gần hơn rất nhiều.
Giang Cảnh Bạch vốn cho là hắn tửu lượng hơn người, không có uống say, mãi đến tận khi đi xuống cầu thang quán rượu, Nam Việt như con nít lén lút kéo tay áo y.
Giang Cảnh Bạch vừa quay đầu lại, Nam Việt liền vội vàng buông ra, cực kỳ chính trực mà cúi đầu nhìn y.
Giang Cảnh Bạch mím môi một cái, phát hiện đêm nay đôi mắt Nam Việt sáng cực kỳ.
Xem ra không say bằng Cảnh Văn Khuynh.
"Đi thôi, " Giang Cảnh Bạch nắm chặt cái tay mới vừa buông ra kia, khẽ cười nói, "Chúng ta về nhà."
Tác giả có lời muốn nói:
Nhân vật: Nam Việt uống say, Giang Cảnh Bạch tỉnh táo mà sợ đau
Hoàn cảnh: Chỉ có một phòng ngủ chính
Tình tiết: Đã lược bớt, chi tiết mời đón xem chương sau.