Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 35: Mua Định Rời Tay (1)

"Giao hàng ngay là hàng hóa có thể được bàn giao ngay tại chỗ và kỳ hạn hàng là chỉ được bàn giao khi đến ngày quy định. Không phải ngươi đã nói rằng mình cần điều chuyển hàng và sau mười ngày là có thể bàn giao sao?" Vương Thủ Triết thuận miệng phổ cập chút tri thức cho hắn.

"Có lý, Thủ Triết lão đệ nói như vậy là ta đã hiểu kha khá." Tinh thần của Tiền chủ sự phấn chấn, ánh mắt xoay chuyển, thấp giọng nói: "Thủ Triết lão đệ à, năm ngàn túi Diệt Trùng Tán này khẳng định không phải tự chuẩn bị cho một mình ngươi. Hẳn là tìm được cơ hội buôn bán mới phải không?"

"Ha ha, Tiền lão ca đã nói là cơ hội buôn bán mới thì là vậy đi." Vương Thủ Triết cười híp mắt bưng trà uống: "Ta giúp quý thương hội thanh lý tồn kho, mà ta cũng từ đó thu nhập chút lợi nhuận ít ỏi, hợp tác cả hai cùng có lợi. Tiền lão ca, cho cái giá thành đi."

"Ha ha ha, hợp tác cả hai cùng có lợi, Thủ Triết lão đệ thật đúng là thú vị, vậy thì ta không hỏi nữa. Nếu đã như thế, vậy thì năm ngàn túi Diệt Trùng Tán này giảm cho lão đệ một phần mười, tất cả 4500 càn kim."

"4000!"

"4200 là giá thấp nhất cho lão đệ."

"4200 thì 4200, nhưng ta phải vận dụng danh dự của gia tộc Vương thị để thanh toán khoản tiền hàng hiện tại." Vương Thủ Triết bình tĩnh nói: "Một tháng sau, ta giao 4200 càn kim không thiếu một phần."

Tiền chủ sự hơi sững sờ, nhưng chợt cười nói: "Việc này có thể, nhưng chúng ta phải lập khế ước, nếu đến lúc đó không giao ra tiền hàng, thương hội chúng ta có quyền vận dụng bất kỳ thủ đoạn nào để thu hồi tiền hàng."

Dù gia tộc Vương thị nghèo túng thật, nhưng cũng là một Huyền Vũ thế gia, vẫn còn có chút của cải, nếu một "Phong Cốc nông trang" bán ra thì chí ít lời hơn vạn càn kim. Chỉ cần song phương có khế ước, Tiền thị thương hội có thế lực khổng lồ như vậy sẽ có biện pháp thu hồi món nợ này về.

"Tiền lão ca không nói đến khế ước thì ta cũng sẽ định ra khế ước." Vương Thủ Triết nghiêm mặt nói: "Ta đã liên hệ thương thuyền, sau ba ngày nữa ta sẽ phái người đến kho hàng để vận chuyển 2000 túi Diệt Trùng Tán, sau mười ngày chính là đợt thứ hai. Nếu như thương hội làm trái với điều ước không chịu giao phó hàng hóa hoặc là không giao ra được, sẽ phải thanh toán gấp ba lần tiền phí bồi thường cho bên ta vì vi phạm hợp đồng."

"Lão đệ cứ yên tâm, uy tín là nền tảng buôn bán hàng trăm năm của Tiền thị thương hội chúng ta." Sắc mặt Tiền chủ sự hết sức trịnh trọng: "Cho dù có như thế nào thì chúng ta cũng sẽ giao hàng đúng hạn."

"Ta tin tưởng uy tín của thương hội, nhưng cuộc mua bán này đối với Vương thị nho nhỏ chúng ta mà nói liên quan đến chuyện trọng đại." Sắc mặt Vương Thủ Triết cũng nghiêm túc nói: "Giấy trắng mực đen lập nên khế ước, ta cũng yên tâm."

"Nếu đã như vậy thì viết thôi." Tiền chủ sự không cho rằng bên mình có bất kỳ lý do gì sẽ làm trái với điều ước, mà chỉ là giao dịch mấy ngàn càn kim mà thôi, đối với toàn bộ Tiền thị mà nói thì chuyện cũng chỉ như vậy.

Hai người bỏ ra đúng một canh giờ, dưới thái độ soi mói của Vương Thủ Triết thì tất cả các điều khoản trong hợp đồng đã được thực hiện rõ ràng.

Khi hai bên tiến hành ký kết, lúc cầm khế ước thì đầu Tiền chủ sự đã đầy mồ hôi, hắn ta lau mồ hôi cười khổ: "Tiền mỗ đã buôn bán hai mươi năm, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy khế ước có điều khoản dùng từ kín kẽ tường tận như vậy. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, điều khoản khế ước tường tận như vậy thì ngược lại sẽ tránh khỏi những tranh chấp không đáng sau này, để Tiền mỗ mở mang tầm mắt, học tập."

Ha ha.

Vương Thủ Triết chỉ cười, đây thì tính là cái gì? Một số hợp đồng thương mại phức tạp trên địa cầu đều hơn gấp trăm lần loại khế ước thô thiển này, người ngoài nghề giống như là đang xem thiên thư vậy.

Cuối cùng cũng lấy được khế ước, khối đá lớn trong lòng Vương Thủ Triết đã rơi xuống.

Tuy nói với sự hiểu biết của hắn về Tiền thị thương hội thì cho dù khế ước không có tường tận như vậy thì bọn họ cũng sẽ không vi phạm uy tín của mình, uy tín được tích lũy qua hàng trăm năm là điều quý giá nhất đối với một thương hội.

Về phần vì chút tiền này mà điều động cao thủ đến diệt môn, vậy thì càng không thể nào.

Mặc dù Lung Yên lão tổ nhà mình không còn sống được lâu nữa, nhưng chung quy cũng là lão tổ đạt tới Linh Đài cảnh đi ra từ Tử Phủ Học Cung, trong tay cất giấu bài tẩy gì cũng không có ai biết rõ. Một khi không để ý tính mệnh bộc phát một trận, rất có khả năng đưa đi một vị Linh Đài cảnh.

Sau khi cân nhắc nhiều lý do khác nhau, Vương Thủ Triết mới quyết định mạo hiểm. Không có cách khác, gia tộc Vương thị quá nghèo, nghèo đến nỗi muốn mua một viên "Tiểu Bồi Nguyên Đan" cũng phải tính toán, cứ tiếp tục như thế sẽ chỉ rơi vào vòng luẩn quẩn ác tính.

Điều duy nhất có lỗi, e rằng chỉ có vị Tiền chủ sự này.

Hắn ta là một chủ sự chi nhánh nhỏ ở một vùng sâu vùng xa cho đến khi hắn ta bước vào tuổi trung niên, hiển nhiên ở trong gia tộc Tiền thị có xuất thân không cao. Hành động lỗ vốn một đợt này, chưởng quỹ chi nhánh phân hàng rất có khả năng để hắn ta phải chịu trách nhiệm.

"Tiền lão ca, lần này hợp tác vui vẻ." Vương Thủ Triết đứng dậy cáo lui, sau đó thấp giọng nói: "Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, tương lai không xa ta sẽ tặng lão ca một kiện đại công."