Việc Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 24

Phạm Lam rất nhanh đã phát hiện, gỡ cái danh xưng “Miếu nghèo khó” này vô cùng khó khăn.

Ví dụ như hiện tại.

“Đây là cái quỷ gì thế?” Phạm Lam chỉ vào thông báo trên bàn nói: “Không phải đã nói là được khen thưởng 100 nghìn hộc sao?”

Thông báo là một văn kiện màu vàng kim, có kim ấn của Thành Hoàng ở Xuân Thành, chỉ là vài trang lải nhải, nói chung nội dung chia làm ba điểm chính:

Thứ nhất, Thành Hoàng thuộc Xuân Thành có công lao to lớn trong đại chiến diệt yểm, miếu thổ địa khu Thanh Long, khu Bạch Hổ, khu Chu Tước có công tham gia, ban thưởng nhất định.

Thứ hai, trận chiến này tiêu hao lượng pháp lực quá lớn, vượt qua dự tính. Phần vượt quá sẽ bù bằng khen thưởng.

Thứ ba, sau khi bù, số dư khen thưởng còn 20000 hộc, dựa theo công lao để phát thưởng, cụ thể như sau: chi Thành Hoàng 10000 hộc, khu miếu thổ địa Thanh Long: 5000 hộc, khu miếu thổ địa Bạch Hổ: 4000 hộc, khu miếu thổ địa Chu Tước: 1000 hộc.

“Thế này quá khốn khϊếp, nói thế nào đi nữa chúng ta cũng được xem là có công lớn nhất!” Phạm Lam đập bàn.

“Quan hơn một cấp ép chết người.” Giáp Dịch nói: “Chúng ta còn nhiều hơn khu Bạch Hổ một ngàn hộc đã rất có lương tâm rồi.”

Phạm Lam: “…”

Phạm Lam nhìn về phía hai vị đồng nghiệp khác trong văn phòng —— Kế Ngỗi ăn đồ ăn vặt, xem phim truyền hình. Dung Mộc đọc sách, uống trà nghệ thuật, theo trường phái năm tháng tĩnh lặng.

Phạm Lam hạ giọng: “Chẳng lẽ hai người bọn họ không tức giận sao?”

Giáp Dịch: “Có lẽ là sống lâu quá nên thành dân Phật hệ* cả rồi.”

(*Phật hệ: thế này cũng được, kia cũng được, tóm lại là sao cũng được)

Phạm Lam: “…”

Giáp Dịch: “Bà thổ địa cũng đừng tức giận vì mấy chuyện này, đều là quy định của bên trên cả. Chúng ta chỉ là một miếu thổ địa nho nhỏ, cũng không thay đổi được gì, tất nhiên phải phụ thuộc hết vào quyết định của Thành Hoàng.”

Phạm Lam: “…”

Được rồi, thích làm gì thì làm đi.

Phạm Lam gối lên gối hình chữ U, đắp thảm san hô rồi đeo tai nghe, quyết định ngủ một giấc.

Nhưng đôi mắt vừa nhắm lại đã thấy Đinh Tứ giơ một văn bản vội vàng tiến vào.

“Bà thổ địa, có một văn bản khẩn cấp!”

Phạm Lam mở hí mắt: “Hả?”

“Là thông báo cô tham gia nghi thức chuyển chức thành thần chính thức!” Đinh Tứ kêu to.

“Hả hả hả hả?!” Phạm Lam ngồi thẳng dậy, Kế Ngỗi và Dung Mộc cũng giật nảy mình.

Dung Mộc: “Nhanh vậy sao?!”

Kế Ngỗi: “Sao Thần Tin Thiên Đình không thông báo?”

Không khí yên lặng vài giây.

Phạm Lam: “Mẹ nó, Thủ Phù của chúng ta đều thiếu phí vận hành!”

Dung Mộc: “Khi nào?!”

Kế Ngỗi: “Ở đâu?!”

Giáp Dịch: “Pháp đàn Càn Khôn Tam Tài đại trận! Thời gian là —— canh ba buổi trưa hôm nay!”

Dung Mộc như một trận gió lao về phía phía Khôn cảnh, Kế Ngỗi xách cổ áo Phạm Lam chạy như điên: “Giáp Dịch, chuyển cho tôi 700 hộc pháp lực.”

“Có ghi nợ không?”

“Trở lại sẽ viết!”

Cả người Phạm Lam như con diều bị túm đến nỗi bay lên. Giây tiếp theo, cô bị ném lên tường vân số 007. Dung Mộc nắm quần áo Kế Ngỗi, Kế Ngỗi cài đặt hướng dẫn. Một đám khói xe mây phun ra, tường vân bay thẳng vào không trung.

Phạm Lam bị gió thổi đến mắt mở không nổi. Cô nghe thấy tiếng đầu Kế Ngỗi đập vỡ từng tầng kết giới mỏng ở phía trước, tạo thành tiếng vang bộp bộp bộp. Diện tích tường vân dưới mông càng ngày càng nhỏ, nửa chân của Phạm Lam rơi ra ngoài bị Dung Mộc kéo về.

“Nghi thức chuyển chức chính thức là cái gì?” Phạm Lam ngược gió hét to.

“Nghi thức tuyên thệ cho thần thực tập trở thành thần chính thức.” Dung Mộc hét to: “Sau khi chuyển chức chính thức có thể được tăng bổng lộc.”

“Cái pháp đàn kia ở đâu —— phịch ——” Một đống khói xe mây chui vào trong miệng Phạm Lam, tốc độ của tường vân biến thành chuyển động song song.

“Đến rồi.” Kế Ngỗi nói.

Không trung xanh óng ánh như một hồ nước, dưới chân lơ lửng một bàn thạch bằng bạch ngọc khổng lồ. Một đống khói xe mây trắng tinh không tì vết trôi nổi bốn phía, phía trước hẳn là có rất nhiều tường vân dừng chân.

“Còn mười lăm phút.” Kế Ngỗi nhảy xuống đầu đám mây, thuận tay kéo Phạm Lam xuống.

Phạm Lam run chân, đỡ lấy cái đầu đang rên đau đinh tai nhức óc.

Dung Mộc: “Nhanh lên, đừng để bị muộn.”

Phía trước là một thềm đá bạch ngọc nối thẳng đến phía chân trời. Điểm cuối ẩn mình bên trong bóng mây mờ ảo, nhìn qua ít nhất cũng có mấy ngàn tầng.

Phạm Lam rùng mình: "Không có thang máy sao?”

Kế Ngỗi: “Còn mười ba phút.”

Phạm Lam cắn răng chạy về phía cầu thang.

“Từ từ.” Hai người phía sau đồng thời hô to.

Phạm Lam quay đầu lại: “Lại làm sao thế?”

Kế Ngỗi chỉ vào đầu cô: “Tóc.”

Lúc này Phạm Lam mới phát hiện tóc cô bị thổi dựng ngược như bị nổ, vội vàng vuốt hai đống khói xe mây hóa nước đè lại cho bằng.

“Thời gian quá gấp, không kịp chuẩn bị ——” Dung Mộc tiến lên, hai tay vòng qua cổ Phạm Lam, hương vị của hơi nước trong veo xộc mạnh vào khoang mũi Phạm Lam.

Phạm Lam cứng người: Anh già rồi mà còn không đứng đắn hả?

Dung Mộc dường như cũng hơi không được tự nhiên. Vành tai anh ửng hồng, cánh tay hơi phát run, ngón tay không biết đang mân mê cái gì ở gáy Phạm Lam. Khoảng một phút sau anh mới buông tay, lùi về phía sau một bước.

“Vật này tên là ‘Song Thanh’, tặng cho cô.”

Trên cổ Phạm Lam có thêm một cái vòng cổ, dây xích màu hoàng kim, nhìn rất sang chảnh. Mặt dây chuyền là một viên đá quý hình giọt nước to bằng ngón cái, màu xanh lam trong trẻo, bên ngoài lấp lánh tinh tuyến lộng lẫy.

Phạm Lam kinh ngạc: “Này, này này này không không không thích hợp lắm!”

Kế Ngỗi: “Còn mười phút.”

Dung Mộc cười khẽ: “Đi thôi.”

“Cảm ơn!” Phạm Lam chạy như điên lên cầu thang. Giây phút dẫm lên cầu thang, cô mới phát hiện toàn thân vậy mà nhẹ như yến, một bước nhảy được mười mấy mét, mới nhảy mười mấy bước đã đến điểm cuối cầu thang.

Tầng tầng lớp lớp đám mây đẩy sang hai sườn, Phạm Lam thấy một cái bàn bạch ngọc lớn hơn, diện tích ít nhất to bằng hai sân bóng, mặt ngoài trong suốt như pha lê, phảng phất như được phủ một tầng thủy quang.

Mấy trăm vị thần đứng chỉnh tề ở giữa mâm ngọc. Bọn họ ai ai cũng mặc Hán phục phức tạp hoa lệ —— Nam thần mặc trường bào tay áo rộng, dáng người như cây tùng, nữ thần mặc váy lụa, thân hình yểu điệu.

Phạm Lam: “…”

Phạm Lam nhìn lại quần áo của mình.

Quần jean rách, áo sơ mi bông kẻ sọc, giày một tháng không giặt, giày thể thao vốn trắng đã biến thành màu xám.

Hừmmmm……

Phạm Lam lặng lẽ chui đến cuối hàng, rụt cổ đứng vào chỗ.

Mẹ nó, may là tới muộn, không ai thấy cô.

Không trung vang lên tiếng chuông xa xưa, Phạm Lam thấy quen tai, rất giống với tiếng chuông lúc cô phong thần. Không trung tạo nên tầng lớp sóng gợn, sáng lên chữ to kim sắc.

【 Nghi lễ tuyên thệ cho thần thực tập chuyển chức thành thần chính thức lần thứ 349. 】

Trước bàn bạch ngọc, một tiên nhân từ trên trời bay xuống, vạt áo lượn lờ, tay áo dài phất phơ, môi anh đào Nga Mi, là một vị tiên nữ vô cùng xinh đẹp.

Phạm Lam: Mẹ nó, đẹp thật sự!

Chỉ thấy vị tiên nữ kia đong đưa ống tay áo, chắp tay, ánh mắt nghiêm nghị quét qua các vị thần.

“Ta là Cửu Thiên Huyền Nữ, Thần chủ của Cục quản lý tài nguyên Tam Giới. Nay đại diện Ngọc Đế và đông đảo các vị thần của Tam giới gửi lời chúc mừng chân thành nhất đến các vị tân thần. Các vị trong lúc làm công tác thực tập đã làm hết phận sự, cố gắng hết sức vì việc công, thật không hổ danh của Thần tộc. Hôm nay, đặc biệt cử hành nghi lễ tuyên thệ chuyển chức thành thần chính thức. Từ nay về sau, các vị sẽ là các vị thần chính thức trong biên chế của Thiên Đình, là thần của Tam giới, hi vọng các vị không ngừng cố gắng, đừng quên ý định ban đầu.”

“Tuân mệnh.” Các thần đồng thời thi lễ.

“Nghi thức tuyên thệ bắt đầu, mời người lãnh thề tiến lên ——” Cửu Thiên Huyền Nữ thanh âm vang vọng khắp đại địa: "Bà thổ địa Phạm Lam của khu Thanh Long, Xuân Thành của mạch Côn Luân ở đâu?”

Hả?!

Phạm Lam choáng váng.

Là gọi cô hả?!

Giây tiếp theo, chỉ thấy một đạo kim quang từ trên cao chiếu xuống, "phịch" một tiếng đập vào đầu Phạm Lam. Các thần đều quay đầu lại nhìn chằm chằm cô.

Tôi…¥¥@@&*@!

Cửu Thiên Huyền Nữ: “Phạm Lam, mời tiến lên.”

Phạm Lam toát mồ hôi lạnh, bắp chân chuột rút. Cô cắn răng đi về phía trước.

Vô số ánh mắt tò mò, kinh ngạc, chê cười, khinh thường bắn về phía cô.

“Sao cô ấy lại không mặc trang phục chỉnh tề?”

“Cô ấy chính là nhân tiên năm trăm năm nay mới xuất hiện trong truyền thuyết đó hả?”

“Khu Thanh Long, Xuân Thành mạch Côn Luân —— Kia chẳng phải là miếu thổ địa của thượng thần Dung Mộc sao!”

“Mỗi ngày đều có thể uống nước trái cây của thượng thần Kế Ngỗi, thật quá hạnh phúc.”

“Chính là cái miếu thổ địa nghèo nhất Tam giới kia hả?”

“Nghèo đến nỗi không mua nổi trang phục chỉnh tề cơ á?”

“Thảm quá đi mất!”

Phạm Lam cảm giác cô đã đi mấy ngàn năm, cuối cùng mới nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Cửu Thiên Huyền Nữ.

“Cô—— không nhận được thông báo à?”

Phạm Lam: “Hả?”

“Nghi thức tuyên thệ phải mặc trang phục chỉnh tề.”

“Thủ Phù thiếu phí vận hành.”

“…”

Mọi người dưới đài ngạc nhiên.

“Thủ Phù của hượng thần Dung Mộc và thượng thần Kế Ngỗi cũng không nhận được thông báo?”

“Đều thiếu phí.”

“…”

Dưới đài vang lên tiếng cười đứt quãng.

Mày liễu của Cửu Thiên Huyền Nữ dựng ngược, nhìn lướt qua mọi người.

Các thần lập tức im lặng.

Cửu Thiên Huyền Nữ: “Vì sao lại thiếu phí?”

“Mấy ngày trước lúc diệt yểm...” Phạm Lam nói: “Pháp lực sử dụng tiêu hao quá mức…”

“Hả?!” Dưới đài lại bắt đầu ồn ào.

“Yểm? Tôi sống hơn 300 tuổi, chỉ mới nhìn thấy trong sách giáo khoa!”

“Nghe nói lực phá hoại của yểm cao gấp ngàn lần túy lận đấy!”

“Mọi người không biết đó thôi, mấy ngày hôm trước động đất ở Xuân Thành chính là do yểm làm ra!”

“Ôi chao, thật trâu bò!”

Cửu Thiên Huyền Nữ: “Mười ngày trước, Thành Hoàng thuộc mạch Côn Luân ở Xuân Thành tiêu diệt một con yểm dị hoá. Loài người không có thương vong, Nhân giới không hao tổn gì, Thiên Đình đã hạ lệnh khen ngợi. Trong trận chiến này, chiến công của bà thổ địa Phạm Lam rất lớn lao, thật là tấm gương mẫu mực cho các thần thực tập lần này!”

Các thần lặng yên không một tiếng động, ánh mắt nhìn Phạm Lam không còn khinh bỉ và chế nhạo, chỉ còn tôn trọng và kính nể.

Phạm Lam không khỏi đứng thẳng lưng.

Mẹ nó, đột nhiên cảm giác có chút kiêu ngạo!

Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn một vòng xung quanh rồi gật đầu.

Cô dựng thẳng ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út bên tay phải của mình lên: “Ba ngón tay phải, ngụ ý là trời đất, người và Tam giới.” Rồi lại dựng thẳng năm ngón tay trái lên: “Năm ngón tay trái, ngụ ý là ngũ hành sinh sôi không ngừng.” Cuối cùng, năm ngón tay trái nắm lấy ba ngón tay phải: “Đây gọi là lễ thề Càn Khôn.”

Các thần đồng thời làm lễ. Phạm Lam cảm giác lòng bàn tay dần nóng lên, toàn thân sáng rực lên kim quang của thần huy.

Những con chữ kim sắc khổng lồ xếp hàng chậm rãi trên không trung, như tinh nguyệt loá mắt.

Các thần ngẩng đầu lên, tay siết chặt càn khôn thề lễ, trong miệng niệm:

【 Ta tuyên thệ với trong trời đất, nguyện trở thành viên chức thần vĩ đại mà quang vinh, hiến thân vì sự nghiệp quản lý an toàn công cộng của Tam giới, tuân thủ các quy định của Tam giới, phục vụ nhân dân Tam giới, giữ nghiêm kỷ luật, chấp pháp nghiêm minh, bảo thủ bí mật, nỗ lực công tác, vì giữ gìn sự hài hòa ổn định của trời, đất, người, Tam giới mà phấn đấu! 】

Phạm Lam nhìn lên trời cao, nhấn mạnh từng chữ: “Người tuyên thệ: Phạm Lam.”

*

“Phạm Lam!” Cáp Thu kéo làn váy nhanh chóng đuổi xuống thang mây, hai chiếc hoa tai nhung trắng lắc lư sung sướиɠ: “Từ từ đợi chúng tôi với!”

Thần Miêu - Miêu Hạ Sơn và thần Khuyển - Ngạc Nghĩa Viễn đi theo tới đây. Hai người đều mặc trang phục chỉnh tề có tay áo rộng, nhẹ nhàng thi lễ với Phạm Lam.

Phạm Lam: Ôi trời, hai người này trang điểm cũng rất giống mặt mèo dáng chó.

“Đã lâu không gặp, hai vị thăng chức ở nơi nào thế?” Phạm Lam cười hỏi.

Ngạc Nghĩa Viễn: “Làm kỹ thuật viên nhỏ ở Cục nghiên cứu phát minh kỹ thuật của Tam giới.”

Miêu Hạ Sơn: “Làm chân sai vặt ở cục quản lý trung ương của Nguyệt Lão.”

Phạm Lam: “Chà, thật lợi hại.”

Cáp Thu túm tay áo Phạm Lam: “Bộ phận của cô có giống trong truyền thuyết đã nói không thế?”

“Không sai.” Phạm Lam gật đầu: “Nghèo nhất Tam giới, không gì sánh nổi!”

Miêu Hạ Sơn: “Phụt!”

Ngạc Nghĩa Viễn vỗ trán: “Chúng tôi không có ý này.”

“Vậy…” Cáp Thu đỏ mặt: “Hôm nay ai đưa cô đến?”

Phạm Lam: “Dung Mộc và Kế Ngỗi.”

Ba con rùng mình: "Bọn họ đích thân đưa cô tới sao?”

Phạm Lam: "Không thì sao?”

Miêu Hạ Sơn lộ ra biểu cảm vô cùng ngưỡng mộ. Ngạc Nghĩa Viễn thấp giọng nói: “Phạm Lam, chúng tôi có một yêu cầu quá đáng —— Cô có thể dẫn chúng tôi đến gặp thượng thần Dung Mộc và thượng thần Kế Ngỗi được không ——”

“Các anh muốn gặp hai người bọn họ á?” Phạm Lam hỏi.

Ba con dùng hết sức bình sinh gật đầu.

“Được chứ, đi thôi.”

“Tuyệt!”

“Thật tốt quá!”

“Cảm ơn!”

Hai tên kia có gì để xem hả? Cũng đâu có ba đầu sáu tay.

Phạm Lam cảm thấy hơi buồn cười.

Nhưng ba con lại vô cùng hưng phấn, cả đoạn đường đều kích động hết mức.

Ngạc Nghĩa Viễn: “Thần quang của thượng thần Dung Mộc trong truyền thuyết sinh cùng với nhật nguyệt quang huy, tất nhiên là đức cao vọng trọng!”

Miêu Hạ Sơn: “Lần đầu tiên tôi thấy thượng thần 80000 tuổi. Tôi, bắp chân tôi... tôi... tôi hơi chuột rút.”

Cáp Thu: “Bọn họ có nghiêm túc lắm không?”

Phạm Lam: “… Chờ một chút, Cáp Thu không phải cô đã từng gặp hai người bọn họ rồi sao?”

Cáp thu: “Hả? Khi nào?”

“Lúc tôi nằm viện đó.”

Cáp Thu ngẩn người vài giây: "Cô... cô nói bọn họ —— Sao có thể!”

Phạm Lam: Hả?

Xuống thang mây, đi dọc theo biển báo giao thông hướng nam có một con đường uốn lượn làm bằng ngọc thạch, đi đến cuối là biển mây mênh mông vô bờ. Mấy trăm đóa tường vân "thình thịch" mà phun khói xe trôi nổi trên không trung. Đây đều là mây công vụ riêng từ các nơi khắp Tam giới.

Đám tường vân to nhỏ khác nhau, hình dạng khác nhau, nhìn gần diện tích ít nhất cũng có năm sáu mét vuông, có lan can dựng lên bên cạnh, một số cái có sô pha, có nhiều nhất là đai an toàn và tay vịn. Mà đóa nổi bật nhất được dựng đình hóng gió phù hoa bên trên, đuôi còn dán nhãn hiệu vàng “Ngân hà 2020”.

Cáp Thu: “Chà đó là mẫu tường vân mới nhất năm nay!”

Miêu Hạ Sơn: “Nghe nói có công năng khói xe phân thân thành mây, một đóa cần 200000 hộc pháp lực!”

Ngạc Nghĩa Xa: “Thật giàu có!”

Phạm Lam: “…”

Đóa vân này nhìn sao lại quen mắt như vậy?

“Ồ, đây không phải Tiểu Lam Lam sao?” Cơ Đan bay lại đây. Anh mặc trường bào cổ thấp ánh vàng rực rỡ, lộ ra hơn nửa bộ ngực. Phía sau còn có hai gã thần trẻ tuổi mặc trang phục chỉnh tề, hẳn là tân thần mới chuyển thành chính thức của khu Chu Tước.

Miêu Hạ Sơn và Ngạc Nghĩa Viễn bị dọa sợ, Cáp Thu chít một tiếng chui vào phía sau Phạm Lam.

“Rất vui được gặp thượng thần Cơ Đan.” Phạm Lam thi lễ.

Cáp Thu: “Anh ta... anh ta chính là thần của khu thổ địa Chu Tước?”

Miêu Hạ Sơn: “Ồ, đúng là danh tiếng có thật.”

Ngạc Nghĩa Viễn: “… Thật hào nhoáng.”

Cơ Đan cười không ngừng: “Chúc mừng Tiểu Lam Lam hôm nay chuyển chức thành thần chính thức, tôi cũng không có quà gì cho cô, hay là để tôi đưa cô về nhà.”

Phạm Lam: “Cảm ơn, không ——”

“Thượng thần Cơ Đan nhiệt tình như thế, Dung mỗ mà từ chối thì bất kính.” Dung Mộc xuyên qua mây mù đi đến rồi nhìn về phía Phạm Lam: “Mọi chuyện ổn chứ?”

“Đương nhiên.” Phạm Lam nói: “Tôi còn là thần lãnh thề đó!”

Dung Mộc cười: “Rất tốt.”

Phạm Lam đột nhiên cảm thấy có hơi không thích hợp lắm. Ba con phía sau luôn mồm muốn gặp tên Dung Mộc này, tại sao lại không có một chút động tĩnh nào.

Cô quay đầu lại nhìn mà không khỏi ngạc nhiên.

Chỉ thấy sáu con mắt của bọn họ trừng lớn, ba cái miệng đang há mồm có thể nhét được cả ba quả sầu riêng vào.

Phạm Lam: “…”

Này này!

“Ba vị đây là?” Dung Mộc hỏi.

Ba con tiếp tục ngơ ngác.

Phạm Lam thở dài: “Tân thần cùng nhiệm kỳ với tôi, nói muốn trông thấy các anh.”

Dung Mộc ngơ ra một chút, nở ra nụ cười đặc trưng: “Phạm Lam được các vị quan tâm, Dung mỗ tại đây cảm ơn các vị.”

“Ẳng ——” Ngạc Nghĩa Viễn phun ra một tia máu mũi, bụm mặt khom lưng liên tục, nửa chữ cũng không nói ra nổi.

Miêu Hạ Sơn mặt đỏ ứa ra khói: "Meo cái đi a a a a a!”

Cáp Thu bụm mặt thét chói tai: “Anh... anh... anh... anh chính là thượng thần Dung Mộc á! Sao có thể!”

Phạm Lam: “Hả?”

Cơ Đan: “Vì sao không thể?”

Cáp Thu: “Thượng thần Dung Mộc không phải nên là tóc bạc đầy đầu, râu dài phết đất, đức cao vọng trọng sao…”

Miêu Hạ Sơn : “Sao có thể trẻ như vậy, đẹp trai như vậy, lúc cười lên còn ——”

Ngạc Nghĩa Viễn: “Rất dễ thương.”

Phạm Lam: “…”

“Phụt ha ha ha ha!” Cơ Đan cười to.

“Tôi đâu có già đến vậy…” Dung Mộc vô cùng tủi thân: “Tôi mới hơn 70000 tuổi một chút…”

Ngạc Nghĩa Viễn: “Thượng thần Dung Mộc ngài không già chút nào!”

Miêu Hạ Sơn: “Không sai không sai!”

Cáp Thu: “Lần trước vậy mà không nhận ra ngài, là tôi có mắt như mù!”

Cơ Đan: “Ha ha ha ha ha.”

Phạm Lam mặt đầy hắc tuyến đứng sang bên cạnh vài bước.

Thật là không muốn thừa nhận quen biết mấy tên này.

“Anh Mộc, tìm được Thuận Phong Vân chưa ——” Kế Ngỗi kẹp một đống tường vân nho nhỏ đi đến, vừa thấy Cơ Đan đã quay đầu bỏ đi.

“Lão Kế lão Kế.” Cơ Đan cười đuổi theo: “Tôi tiện đường, để tôi đưa các anh về.”

Kế Ngỗi quay đầu lạnh lùng nhìn anh.

Cơ Đan dở khóc dở cười: “Không thu phí được chưa.”

“Ôi chao, ngài chính là thượng thần Kế Ngỗi ư!” Miêu Hạ Sơn đi lên tiếp đón: “Tôi là Miêu Hạ Sơn!”

“Tôi là Ngạc Nghĩa Viễn.”

“Tôi là Cáp Thu. Lần trước là do tôi mắt mù mới không nhận ra ngài!”

Vẻ mặt Kế Ngỗi tràn ngập sợ hãi, lui về phía sau vài bước.

“Ba bạn nhỏ này, có muốn đi cùng nhau một đoạn không?” Cơ Đan nhiệt tình mời.

Trên mặt ba con lộ ra biểu cảm vô cùng khao khát. Nhưng rất nhanh, Thủ Phù của bọn họ đều vang lên tiếng chuông thúc giục.

Ba người thở dài, kính cẩn lui về phía sau.

“Tiểu thần còn có công vụ phải làm, cung tiễn các vị thượng thần.”

Tường vân của Cơ Đan vô cùng êm, gần như không cảm giác được bất cứ chấn động nào, thậm chí ngay cả gió cũng không cảm giác được.

Phạm Lam cảm thấy hơi buồn bực.

“Bởi vì dùng pháp chú Kính Tráo Phù, giống với tấm kính pha lê chắn gió giảm tốc độ của loài người.” Cơ Đan tay phe phẩy Coca không đường nói.

Phạm Lam: “Còn có loại pháp chú này ư?”

“Một lần 650 hộc.”

“Coi như tôi chưa hỏi.”

Cơ Đan cười cười, quay đầu nhìn về phía đuôi mây: “Lão Mộc, lão Kế, ngồi xa như vậy làm gì, đến đây đi, ngồi phía trước để chúng ta tâm sự.”

Dung Mộc ngồi vững vàng ở đuôi mây: “Không nhọc Cơ Đan đại nhân lo lắng, Dung mỗ cảm thấy nơi này rất tốt.”

Phạm Lam nhìn thấy khóe mắt Cơ Đan hơi giật một chút. Biểu cảm của hai gã tân thần bên người anh càng kỳ lạ hơn, nhìn như meme bị nứt ra.

Phạm Lam theo tầm mắt của Cơ Đan nhìn qua, phát hiện Kế Ngỗi trốn ở phía sau Dung Mộc, không biết đang mân mê cái gì.

Phạm Lam đi qua hỏi: “Các anh đang làm gì thế?”

Dung Mộc vẫn duy trì nụ cười thương hiệu tiêu chuẩn, quăng cho Phạm Lam một ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa.

Lúc này Phạm Lam mới thấy Kế Ngỗi với từ đuôi tường vân "Ngân hà 2020" ra một đống khói xe, dính vào tường vân nhỏ bé trên tay anh, nhìn như đang lót bông.

Phạm Lam: “Đám mây này là gì?”

Kế Ngỗi: “Tường vân số 007.”

“Sao lại nhỏ thế này?”

“Nguồn năng lượng đã tiêu hao hết, cần bổ sung,” Kế Ngỗi lại vớt một đống mây to: “Mẫu này là mẫu tường vân mới nhất "Ngân hà 2020", khói xe có thể sinh thành tường vân độc lập, trên thị trường một đám cần 60 hộc, mau tận dụng thời cơ.”

“Mẹ nó, còn không lấy nhanh lên!” Phạm Lam lập tức gia nhập hoạt động trộm khói xe.

Dung Mộc nâng cao eo, nhìn Cơ Đan nở nụ cười.

Cơ Đan: “…”

Cơ Đan: “Này này, lão Mộc anh còn nợ tôi 20000 hộc pháp lực đó!”

Dung Mộc chớp đôi mắt to, thuận tay vớt một đống khói xe dán lên tường vân 007.

Kế Ngỗi: “Nhà anh giàu 48 đời, không thiếu chút pháp lực này.”

Phạm Lam: “Đám này rất tốt, vừa trắng vừa mềm!”

Cơ Đan bóp bẹp lon Coca không đường.

“Cho dù các anh muốn cắt lông dê cũng đừng nên cắt trọc cả dê chứ!”

Phía chân trời xanh thẳm vang lên tiếng ai oán của thần thổ địa khu thổ địa Chu Tước.