Trọng Sinh Đô Thị Tu Tiên Phong Lưu Ký

Chương 1: Nguyên anh lão quái Triệu Khoái

Tại Phong tình điện trên đỉnh Tiêu Diêu phong,Triệu Khoái nhìn hàng vạn người xung quanh với ánh mắt căm thù:

“Hôm nay các ngươi lập mưu quyết gϊếŧ bằng được Triệu Khoái ta. Ta dù chết cũng phải để các ngươi chôn cùng”

Một Nguyên anh lão quái hậu kì của Lạc phong cốc cười ha hả dữ tợn nói:

“Triệu Khoái, chỉ trách ngươi ngày thường thất đức, đến vợ bạn ngươi cũng gian díu. Các nữ đệ tử đều bị ngươi da^ʍ ô. Đạo lữ của các nam đệ tử cũng bị ngươi hành hạ. Hôm nay tất cả mọi người đều quyết tâm tru diệt ngươi. Đây là báo ứng”

Tất cả mọi người xung quanh đều hô vang:

“gϊếŧ….gϊếŧ ….gϊếŧ……………………..”

Triệu Khoái âm trầm nhìn mọi người xung quanh. Ở đây có bằng hữu, kẻ thù, đồ tử đồ tôn của hắn. Không ngờ mọi người đều muốn gϊếŧ hắn. Xung quanh có hơn mười Nguyên anh kì, trong đó có ba Nguyên anh đỉnh phong. Sơn môn đã bị chúng dùng trận pháp phong kín, khó lòng trốn thoát. Hắn tự hỏi lòng trước nay thu nạp nữ nhân đều là người tình ta nguyện. Tuy một trong số đó là đạo lữ của đồ đệ, bằng hữu hay kẻ thù nhưng hắn không hề ép buộc họ. Công pháp của Hợp hoan tông vốn là vậy, dựa trên song tu để thăng tiến. Triệu Khoái vỗ túi trữ vật lấy ra bình rượu tiêu sái uống. Uống xong hắn ngẩng đầu lên trời hét lớn:

“Gϊếŧ………………”

Triệu Khoái xông vào đám người chém gϊếŧ một trận gió tanh mưa máu. Những kẻ có tu vi thấp chết như ngả rạ. Các Nguyên anh kì đồng thời xông lên tru diệt hắn. Triệu Khoái gương mặt dữ tợn hét lớn:

“Bạo”

Một tiếng nổ lớn vang lên,Triệu Khoái tự bạo nguyên anh,tan thành mây khói. Nguyên anh kì cũng tử thương hết bảy người. Mọi người đều tại chỗ hắn chết nhổ một bãi nước bọt.

“Triệu Khoái, tỉnh lại đi”

….

“Triệu Khoái”

“Triệu Khoái”.

Một âm thanh vang vọng luôn miệng gọi tên hắn, Triệu Khoái mở mắt ra, đầu óc hắn hiện tại còn đang choáng váng.Hắn ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Cô gái trẻ vỗ vỗ mặt hắn:

“Triệu Khoái, anh có sao không? Ai bảo anh nhìn trộm tôi tắm, tôi lỡ tay”.

Triệu Khoái không trả lời, thân thể hắn đang cảm thấy rét lạnh. Từng luồng ký ức tràn về. Hóa ra đây là Địa cầu,hắn đang ở trong thân xác một người thanh niên cũng tên là Triệu Khoái. Cô gái trẻ đẹp bên cạnh là Tô Lam, bạn thanh mai trúc mã của Triệu Khoái, kém hắn một tuổi. Do Triệu khoái nhìn trộm cô ta tắm bị cô ta phục kích dùng gậy đánh, ai ngờ lỡ tay đánh hắn chết. Mình mới có cơ hội trùng sinh vào thân xác này. Còn về tại sao có thể trùng sinh về đây, hắn đoán là do công pháp hắn đang tu luyện Âm Dương chuyển luân quyết. Đây là bộ công pháp hắn thiên tân vạn khổ, giữa hàng ngàn anh kiệt lấy ra từ một bí phủ của Tiên nhân,không ngờ có thể cứu hắn một mệnh. Triệu Khoái giận dữ trong lòng:

“Những kẻ đã hại ta chờ đó, ta sẽ trở lại.”

Tô Lam ở bên cạnh thấy hắn tỉnh lại, thở phào ngượng ngùng, đỏ mặt nói:

“Cái đó, ta còn chưa đủ tuổi. Khi nào được ta có thể cho ngươi mà, ngươi vội gì chứ”

Triệu Khoái nhìn nàng, hắn đoán cô ta cũng thích kẻ trong thân xác này trước kia. Việc hắn cần làm hiện giờ là làm sao để tu luyện lại, hắn cảm nhận linh khí ở tinh cầu này rất thưa thớt. Lúc nãy hắn thử vận chuyển Âm dương chuyển luân quyết nhưng không có một chút phản ứng, cơ thể hắn không sinh ra được một tia linh khí nào. Biết mọi chuyện cũng không thể gấp, hắn đứng lên phủi sạch quần áo, khảng khái nói:

“Ta về nhà nghỉ ngơi”.

Tô Lam còn không yên tâm nên đỡ tay hắn, cùng đưa hắn về nhà.

Nơi Triệu Khoái sống là một căn nhà nhỏ trong thôn Lạc Bình thuộc huyện Yên Khâu, tỉnh Cao Giang. Cha mẹ hắn đều đã qua đời khi hắn còn nhỏ, hắn được bà nuôi lớn. Một năm trước bà hắn cũng qua đời để lại một mình hắn đơn độc, không còn nhân thân nào. Khi tới phòng của hắn, hai người bỗng nghe thấy âm thanh lạ phát ra từ nhà hàng xóm bên cạnh do vách của hai nhà khá mỏng, cách âm không được tốt. Triệu Khoái nghe cái là hiểu ra ngay, đó là hàng xóm của hắn, Nguyên Bảo trưởng thôn. Ông chú này thường ngày hay nhân lúc vợ đi vắng dẫn người tình về nhà gian díu. Triệu Khoái cũng nghe mang máng tên cô ta là Lan Hồng.

Tại nhà bên :

"cảm giác thế nào, sướиɠ không"

Nguyên Bảo nhìn Lan Hồng cười tà nói nói.

Lan Hồng nằm thở hổn hển, cặρ √υ' lắc lư lên xuống hai mắt mê ly, đây là lần đầu tiên trong đời nàng có được cảm giác như vậy, lúc nàng ra nàng cảm thấy cơ thể để vui sướиɠ khó tả nàng đắm chìm trong cảm giác đó, thân thể không còn chút sức lực.

Cơ thể Nàng còn đang run ,mồ hôi chảy ướt áo đang mặc áo ngoài màu trắng nên hắn có thể nhìn thấy chiếc áo ngực màu hồng của nàng lúc này nhìn nàng càng thêm mê người.

"ta, ta không biết "

Lan Hồng đang trong mê ly tỉnh lại thì nghe Nguyên Bảo hỏi nàng nghĩ đến cảm giác khi nãy đỏ mặt xấu hổ lấy hai tay che mặt lại không biết trả lời làm sao.

"có muốn sướиɠ hơn nữa không"

"không nhanh, ngươi không phải yêu thích ta sao,hôm nay ta sẽ cho ngươi làm nữ nhân của ta" Nguyên Bảo cười híp mắt nhìn nàng nói.

"nhưng, nhưng ".

"không nhưng nhị gì hết " Nguyên Bảo không cho nàng nói bắt đầu động thủ, hai tay hắn cởi từng nút áo của nàng ra.

Nguyên Bảo cởi toàn bộ đồ của Lan Hồng vứt sang một bên bây giờ hắn đang nhìn thấy một thân thể trần trụi khi đang nằm trước mặt hắn cặρ √υ' to tròn trắng như sữa hai đầu núʍ ѵú hồng hào cương cứng.