Thê Sắc Liêu Nhân

Chương 7

Cung Dã ra khỏi phòng bệnh liền hỏi mẹ địa chỉ, đi thẳng đến phòng điều khiển của bệnh viện, hắn nhìn hình ảnh theo dõi, hai tay nắm thật chặt.

Trên màn hình Lâm Niệm bị một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi kéo từ thang máy đến thang bộ, tay gã ta không thành thật hướng trên người Lâm Niệm muốn sờ, Lâm Niệm thoạt nhìn vẫn còn ngây ngốc, sợ hãi lùi về sau vài bước.

Video giám sát có thể nghe được tiếng, Cung Dã nghe được giọng nói kinh tởm của gã đàn ông, "Niệm Niệm, mỗi lần cậu phát sóng trực tiếp tôi đều xem, tôi thật sự rất thích cậu, thật sự không nghĩ tới sẽ gặp được cậu ở quán bar, có thể cho tôi ôm một chút không? Chỉ một chút!"

Lâm Niệm say rượu nghiêng đầu nhìn hắn, thân thể tựa vào bậc thang đầu tiên bên cạnh, nhìn như lung lay sắp ngã, "Đừng... Anh cũng từ quán bar lại đây? Thật kỳ quái."

Ánh mắt người nọ điên cuồng, trạng thái tinh thần nhìn rất bất thường, "Niệm Niệm, người thật của cậu còn đẹp hơn trong video! Tôi thật sự thích cậu, từ khi cậu đăng cái video thứ nhất tôi đã thích cậu, tôi, tôi...."

Lâm Niệm chóng mặt, cậu sửng sốt hai giây, "Cảm ơn?"

Cầu thang có một mùi thuốc khử trùng rất nồng nặc, Lâm Niệm càng ngửi càng choáng.

Người đàn ông kia đi về phía trước hai bước, Lâm Niệm theo bản năng lui về phía sau, nhưng phía sau là bậc thang, Lâm Niệm một chân đạp lên không trung, trực tiếp từ trên cầu thang lăn xuống.

Cung Dã xem trong lòng căng thẳng.

Mẹ Cung từ phía sau che miệng, ngã như vậy nhất định rất đau, may là mùa đông, mặc quần áo dày, may mắn may mắn.

Trên màn hình theo dõi, gã đàn ông kia đi xuống dưới hai bước, muốn nâng Lâm Niệm ngã xuống đất dậy, lúc này một y tá vừa lúc đẩy cửa hành lang ra, gã đàn ông chột dạ, trực tiếp chạy trốn.

Cung Dã xem mà trong lòng nổi giận, hận không thể thiên đao vạn quả* tên đó ngay bây giờ.

*Hình phạt băm thành trăm mảnh

"Báo cảnh sát chưa?" Cung Dã đè nặng lửa giận, quay đầu lại nhìn về phía mẹ.

"Đã báo, cảnh sát đang điều tra, con đi về trước đi, đi nhìn Niệm Niệm chút."

Cung Dã gật đầu, cất bước đi ra khỏi phòng điều khiển.

......

Lâm Niệm không biết làm thế nào để chứng minh với Cung Dã tin tức trên TV là giả, cậu bình thường không thích khóc, tại sao gần đây luôn khóc, vừa khóc lên liền không dứt.

Lúc Cung Dã đẩy cửa tiến vào Lâm Niệm còn đang khóc, khóc đến mắt mũi đỏ bừng.

Một bên lau nước mắt còn không quên cầm điện thoại nhắn tin giọng nói.

Giọng nói truyền cho Lâm Niệm bên kia cũng là một nam sinh, khóc còn thảm hơn Lâm Niệm, "Cậu nói rất đúng, quả nhiên, gả cho sai... Sai người, không thể hạnh phúc!... Hu hu hu... Tôi cũng muốn ly hôn... Chúng ta cùng nhau ly đi hu hu......"

Cung Dã nghe vậy đôi mắt tối sầm, qua những lời này cũng đoán được tám chín phần mười hai người lúc nãy nói gì.

Lâm Niệm vừa mới nghe được tiếng đẩy cửa, còn tưởng rằng dì Lâm đã trở lại, ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện là Cung Dã vừa rồi mới giận mình.

"Muốn ly hôn?" Cung Dã nhướng mày nhìn cậu.

Lâm Niệm hoảng loạn tắt điện thoại lắc lắc đầu.

Đôi mắt Cung Dã mang theo khí lạnh, xoay người khóa cửa kĩ, một bên đi đến mép giường một bên cởϊ qυầи áo.

Lâm Niệm nhìn cơ bắp rắn chắc của Cung Dã, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng có chút hơi sợ, còn có chút... chỉ một chút... hơi chờ mong...

Giường trong phòng bệnh VIP rất lớn, Cung Dã lạnh mặt xốc chăn trên người Lâm Niệm lên, dây thun của đồng phục bệnh nhân rất dể cởi, Cung Dã không tốn chút sức lực nào kéo nó xuống, ánh mắt hắn nhìn vết bầm trên đùi Lâm Niệm một lúc lâu, lửa giận tràn ngập đột nhiên bị dập tắt.

"Chân đau không?" Đôi mắt Cung Dã nhìn hắn, tay sờ sờ vết bầm tím trên đầu gối.

"Không đau, chỗ nào cũng không đau..." Đôi mắt Lâm Niệm ướt dầm dề, giọng khóc có chút khổ sở, nghe đặc biệt đau lòng.

Cung Dã thở dài, hắn vẫn không thể bỏ qua cảm giác của Lâm Niệm mà làm một ít chuyện bạo lực.

Cung Dã sờ sờ đầu Lâm Niệm, ôm Lâm Niệm cùng nằm trên giường, Lâm Niệm vùi mặt vào ngực hắn, "Thật xin lỗi... Chú Cung..."

"Tôi tha thứ cho em."

"Nhưng cái tin tức kia thật sự lừa người..." Lâm Niệm không muốn tự dưng cõng cái nồi nɠɵạı ŧìиɧ trên lưng, quá khó chịu, trong lòng chú Cung nhất định cũng không thoải mái, cậu hít hít mũi nói, "Nếu anh không tin, có thể đi quán bar kiểm tra, em bảo đảm sẽ không lừa dối anh...."

Cung Dã gật gật đầu, "Được."

Nếu em nói, tôi chắc chắn tin.

Tay Lâm Niệm ở trên người Cung Dã sờ loạn hai cái, Cung Dã còn tưởng rằng cậu tìm cái gì, không nghĩ tới giây tiếp theo cái tay nhỏ mềm kia nắm lấy côn ŧᏂịŧ đang nửa cứng của mình, nhẹ nhàng di chuyển.

Hô hấp Cung Dã đột nhiên nặng nề, hắn ôm eo Lâm Niệm, tay nắm thật chặt, môi cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại no đủ của Lâm Niệm.

Tiểu yêu tinh.

Hai người đều là vừa khai trai đã bị ép ăn chay, nghẹn hơn mười ngày đúng là sờ sờ liền có thể cứng, hiện tại ôm nhau lửa dục bốc lên, làʍ t̠ìиɦ là chuyện rất bình thường.

Nhưng mà địa điểm không đúng lắm, cảm xúc cũng không đúng lắm.

Lúc tay Lâm Niệm vừa mới sờ rất to gan, sờ cứng rồi bắt đầu xấu hổ. Cậu kẹp chặt chân ngửa đầu nhìn về Cung Dã, khóe mắt hồng, giọng cũng mềm mại, "Chú ơi, nếu không... Nếu không chờ em xuất viện đi... Em sợ bên ngoài có người..."

Bàn tay to của Cung Dã trên người ở Lâm Niệm sờ khắp, giọng hắn khàn khàn, ghé vào bên tai Lâm Niệm hôn cậu, "Tôi khóa cửa."

"Nhưng các cô ấy có chìa khóa..." Cung Dã liếc nhìn Lâm Niệm một cái, cầm di động nhắn cho dì Lâm một tiếng, nhắn xong liền bỏ điện thoại qua, cúi xuống bắt đầu hôn xương quai xanh Lâm Niệm.

"Chúng ta về nhà lại làm"

Cung Dã hôn môi cậu, ngắt lời: "Tôi đã nhắn tin, sẽ không có ai vào."

Một cánh tay Lâm Niệm bó thạch cao không hoạt động được, tư thế hai người họ biết chỉ có 1 trên 0 dưới, có chút bất tiện. Nhưng mà từ đầu Cung Dã cũng không thích quá nhiều tư thế hoa hòe lòe loẹt, hắn chỉ muốn cᏂị©Ꮒ thật mạnh, chỉ biết được một loại tư thế cᏂị©Ꮒ đến bắn này.

"Đau nói thì nói cho tôi." Ngón tay Cung Dã nhẹ nhàng vuốt ve hoa huyệt đẫm nước của Lâm Niệm, miệng huyệt vừa hồng vừa chặt, đầu ngón tay thăm dò đi vào một chút cũng có thể bị kẹp thật chặt, quá tuyệt.

Lâm Niệm còn chưa bao giờ bị ai trắng trợn đánh giá nơi riêng tư như thế, hiện tại Cung Dã sờ cậu như thế lại xem cậu như thế, cậu đều xấu hổ muốn chết.

"Chú... Đừng nhìn..."

Mấy ngón tay Cung Dã đặt ở xung quanh âʍ ɦộ Lâm Niệm đã hoàn toàn bị dâʍ ŧᏂủy̠ dính ướt, miệng huyệt co rút lại, dường như muốn Cung Dã nhanh đi vào.

Nhưng Cung Dã cũng không vội, hắn duỗi tay tuốt dươиɠ ѵậŧ Lâm Niệm đằng trước, đầu ngón tay ở qυყ đầυ lộ ra kia xoa nhẹ bóp niết. Không thể không nói tay đàn ông độc thân hơn ba mươi năm thật sự tốt, hắn sờ soạng Lâm Niệm vài cái Lâm Niệm liền chịu không nổi, động tình hừ nhẹ muốn Cung Dã dừng lại.

"Ưm a... Chú ơi... Từ bỏ... Ư a a..."

Lâm Niệm ngày thường rất ít khi thủ da^ʍ, tay Cung Dã ở trên côn ŧᏂịŧ cậu tuốt lại quá mức điêu luyện, kɧoáı ©ảʍ dưới thân lại dâng lên, Lâm Niệm nhắm chặt mắt, ngón chân cuộn tròn, không lâu lắm liền bắn trong tay Cung Dã.

"Ư ưʍ.... Chú..."

Thật thoải mái...

Phần dưới Cung Dã đã sớm căng cứng, hắn dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ Lâm Niệm bắn ra tuốt dươиɠ ѵậŧ mình hai cái, qυყ đầυ đặt sát miệng huyệt chật hẹp, nhẹ nhàng đẩy ra, tốc độ rất chậm tiến vào.

Lâm Niệm nhắm mắt lại, mày hơi hơi nhăn. Côn ŧᏂịŧ Cung Dã vừa thô vừa dài, qυყ đầυ càng no đủ mà cứng rắn, con quái vật khổng lồ như thế thẳng tiến vào thân thể cậu, cậu cảm giác miệng huyệt của mình đều bị căng đến nứt ra, hơn mười ngày không làm, cảm giác đau giống như lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ.

Vừa sướиɠ vừa đau.

"Chú ơi..." Lâm Niệm kìm nén tiếng rêи ɾỉ, hít sâu một hơi, thân thể khẽ run.

"Rất đau?"

"Có chút... Đau...."

Hai tay Cung Dã kẹp chặt eo Lâm Niệm, đầu ngón tay ở rốn cậu vân vê, dươиɠ ѵậŧ chỉ tiến vào một nửa lại bắt đầu rút ra. Lâm Niệm còn tưởng rằng Cung Dã không làm, ánh mắt ngây ra chớp mắt một cái, giây tiếp theo lại cảm nhận được côn ŧᏂịŧ của nam nhân lại đâm vào lần nữa, so với lần trước tiến vào sâu hơn chút, Cung Dã lặp lại động tác như vậy đến khi toàn bộ cắm vào.

Đau đớn biến mất, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt dần dần tràn ra, một bàn tay Lâm Niệm nắm chặt ga giường, gương mặt đỏ bừng.

Bởi vì bận tâm tay Lâm Niệm bị thương, Cung Dã cũng không dám quá dùng sức, hắn gần như mỗi lần đều chỉ tiến vào có một nửa, tinh hoàn cũng không chạm vào Lâm Niệm.

Lâm Niệm đã hưởng thụ đại dươиɠ ѵậŧ, bây giờ trải nghiệm tiết tấu chậm rì vậy có chút không hài lòng, cậu rầm rì giật giật thân mình xuống, để côn ŧᏂịŧ Cung Dã cắm trong hoa huyệt mình tiến vào càng sâu mới vừa lòng.

Ngón tay Cung Dã nhẹ nhàng lướt qua âm đế Lâm Niệm, hung ác biết rõ còn hỏi: "Có chuyện gì?"

"Ư ưʍ... Thật... thật thoải mái......" Thân thể Lâm Niệm run rẩy hai cái, chân dài kẹp eo Cung Dã.

Dâʍ ŧᏂủy̠ từ hoa huyệt Lâm Niệm mãnh liệt chảy ra làm ướt một mảnh nhỏ khăn trải giường, hắn cúi người hôn hai viên đậu đỏ trên ngực Lâm Niệm, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ liếʍ đầṳ ѵú đứng thẳng của Lâm Niệm, hắn mυ'ŧ vào, đồng thời dưới háng còn không nhẹ không nặng thọc vào rút ra.

"Ư a a... Không cần... Không cần cắn..."

Cung Dã buông môi ra, khóe môi mỉm cười, "Không có cắn."

"Chú..." Đôi mắt Lâm Niệm ướt dầm dề nhìn trần nhà.

"Ừm?"

Lâm Niệm cong môi, lại gọi một tiếng, "Chú ơi..."

"Có chuyện gì?"

Giọng Lâm Niệm rất nhỏ, vừa mềm mại vừa tủi thân, "Em thật sự không có..."

Cung Dã dừng một chút, trong lòng biết Lâm Niệm nói chính là tin tức giải trí vừa nãy.

"Rất để ý tôi có tin hay không sao?" Cung Dã hỏi.

Lâm Niệm gật đầu.

Cung Dã thở dài, ngón tay nắm cằm cậu, dán môi hôn lên, nhẹ nhàng hôn, rất ôn nhu.

Lâm Niệm không biết phản ứng này của Cung Dã là tin hay không tin, Cậu ngửa đầu, dựa vào bản năng đáp lại nụ hôn của Cung Dã, ngực hai người kề sát, có thể cảm nhận được tiếng tim đập vững vàng của đối phương.

Côn ŧᏂịŧ đỏ tươi lúc ngừng trong huyệt thời điểm nảy nảy lên xuống, nhẹ nhàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm của Lâm Niệm, khi di chuyển lại mạnh mẽ như mưa rền gió dữ, Lâm Niệm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, mơ mơ hồ hồ.

"Ha... Ưm a a..." Lâm Niệm thở hổn hển, ngực phập phồng càng lúc càng mạnh.

Tốc độ Cung Dã rất nhanh lại không giống bình thường hận không thể đều nhét trứng dái vào hết, hắn khống chế động tác của mình, hai người gần như là treo trên không làʍ t̠ìиɦ.

Khi hai người hôn môi, nước bọt giữa môi răng chảy ra từ hàm dưới Lâm Niệm tới trên ga giường, Lâm Niệm rêи ɾỉ, thật sự cảm thấy loại cảm giác bị cᏂị©Ꮒ không có cái gì dựa vào này cực kỳ sướиɠ.

Cổ tay cậu thật ra không đau chút nào, nếu không phải bó thạch cao, Lâm Niệm khả năng cũng không có cảm giác mình bị thương, bởi vì thạch cao hơi có chút nặng, Lâm Niệm không dám động nó, chỉ có thể dùng một bàn tay ôm sống lưng Cung Dã, tay nhỏ ở đường cong chỗ cơ bắp vuốt ve sờ mó, giống như tiểu sắc miêu (mèo da^ʍ nhỏ).

Cung Dã buông môi Lâm Niệm ra, trán hai người kề sát, giọng hắn có chút bất đắc dĩ, "Về sau ngoan một chút được không?"

Lâm Niệm sốt ruột giải thích, "Em thật sự không có..."

"Tôi biết, chuyện đó tôi tin tưởng em." Cung Dã duỗi tay nhéo nhéo chóp mũi Lâm Niệm, ban đầu hắn đúng là có chút nghi ngờ, nhưng hắn sống 32 năm cũng không phải vô ích, hiện tại Lâm Niệm nói dối hay không hắn vẫn biết.

"A?"

"Tôi nói muốn em ngoan một chút, là muốn em về sau đừng ở bên ngoài uống say như thế, rất nguy hiểm, biết không?"

"Đã biết..." Lâm Niệm ôm chặt cơ thể Cung Dã, "Cảm ơn chú..."

Cung Dã ngồi dậy, đẩy côn ŧᏂịŧ vào chỗ sâu nhất, "Đừng thật sự coi tôi là chú em là được."

Lâm Niệm nghe vậy nhẹ nhàng cắn cắn môi, nghĩ thầm ai sẽ coi anh thành chú chứ, chú thật cũng sẽ không cᏂị©Ꮒ cháu trai như thế.

Cậu không rõ cảm giác của mình đối với Cung Dã rốt cuộc là gì, cậu nhìn thấy Cung Dã liền muốn dựa vào, nghĩ về hắn, muốn làm nũng với hắn, không thấy được Cung Dã sẽ nhớ hắn, một chút cũng nghĩ không ra cái cảm giác này.

Thích một người là như vậy sao?

Dù sao cậu hiện tại không muốn ly hôn với chú Cung chút nào.

Cậu biết chú Cung chỉ là nhìn có vẻ dữ, thật ra người này rất tốt, rất nhiều thời điểm làm cho cậu có cảm giác rất an toàn.

Hôm nay lúc tin tức phát ra cậu thật sự rất sợ, sợ Cung Dã ghét bỏ mình, cảm thấy mình lẳиɠ ɭơ, cảm thấy mình không thể sống thiếu đàn ông.

Cậu rất tủi thân cũng rất sợ hãi, còn may cuối cùng chú Cung lựa chọn tin tưởng cậu, nếu không cậu nhất định còn khóc.