Thê Sắc Liêu Nhân

Chương 2

Hắn... hắn không sợ sao...

"Thân thể của em như vậy... Anh có thể chấp nhận không?". Lâm Niệm rất sợ giây phút nhìn cơ thể cậu kia Cung Dã sẽ đổi ý, sẽ tạo thành bóng ma cả đời cho cậu, thật sự.

"Tại sao tôi không thể chấp nhận?" Cung Dã tới gần Lâm Niệm, chuẩn xác tìm được cánh môi kia, cúi đầu hôn lên.

Đây là lần đầu tiên Cung Dã hôn Lâm Niệm khi cậu tỉnh, không phải là kiểu sợ đánh thức đối phương, một nụ hôn lướt qua, mà là mang theo tìиɧ ɖu͙©, hơi thô bạo hôn sâu.

Lâm Niệm đặt tay chống lên ngực Cung Dã, ngửa đầu lên để Cung Dã tùy ý đoạt lấy không khí trong khoang miệng.

"Ưʍ... từ từ..." Lâm Niệm nghiêng đầu, né tránh đôi môi không ngừng thâm nhập của Cung Dã, thở hổn hển hít một hơi không khí trong lành. Thật sự là nghẹn chết cậu, làm sao vừa hôn vừa thở a.

Tay Cung Dã đi khắp người Lâm Niệm, mỗi khi sờ vào nơi mẫn cảm, Lâm Niệm đều thấy thật khẩn trương, thân thể căng thẳng không dám có động tác, hô hấp cũng đứt quãng, khi thì dồn dập khi thì yên lặng.

"Quần áo em có thể tự cởi..." Lâm Niệm ấn xuống cái tay Cung Dã đang đặt trên quần ngủ cậu, gương mặt xấu hổ đến nóng lên.

A a a a vì sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này a!

Lâm Niệm biết chồng chồng giải quyết một chút vấn đề sinh lý là một chuyện bình thường, cậu đã sớm chuẩn bị tâm lí thật tốt, nhưng sau khi khi kết hôn Cung Dã không hề nhắc đến, cậu cũng vui vẻ tự tại.

Nhưng tại sao... tại sao đột nhiên... aaa!

Cung Dã mở một ngọn đèn để trong phòng không quá tối. Cơ thể Lâm Niệm thật không tự nhiên nằm trần trụi trên giường, không dám nhìn vào đâu, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà.

"Sợ hãi?"

"Không sợ." Tuy nói như vậy, nhưng Lâm Niệm tim đập thình thịch, căng thẳng như sắp nhảy ra ngoài.

Dáng người Cung Dã rất tốt, mặc quần áo nhìn gầy, cởϊ qυầи áo lại có thịt, cơ bắp rõ ràng, nhìn qua đặc biệt mạnh mẽ.

Tuy hai người đều là lần đầu tiên, nhưng người đàn ông trời sinh đối với chuyện giường chiếu chính là không thầy dạy cũng hiểu, Cung Dã không đến nỗi không thể bắt đầu.

Hắn duỗi tay tách ra hai đùi Lâm Niệm, đôi mắt quan sát bộ phận không giống người thường của cậu, thật xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp, Lâm Niệm hoàn toàn không nên xấu hổ về nó.

"Đừng... đừng nhìn..." Lâm Niệm duỗi tay che mặt, cả người vừa thẹn vừa xấu hổ.

Dươиɠ ѵậŧ Cung Dã căng cứng, hắn quỳ gối trên giường ghé sát cơ thể Lâm Niệm, dùng qυყ đầυ lên xuống chỗ hoa huyệt.

Lâm Niệm chưa từng bị ai đυ.ng vào nơi đó, nhất thời không tiếp thu được lui lại hai cái. Cung Dã đè chân cậu lại, giọng khàn khàn: "Niệm Niệm, đừng nhúc nhích".

Cảm giác âm đế bị qυყ đầυ cọ xát quá sướиɠ, Lâm Niệm cắn môi dưới, cố nén không rêи ɾỉ ra tiếng.

Dâʍ ŧᏂủy̠ từ hoa huyệt chảy ròng ròng, Cung Dã thấy bôi trơn đã ổn, bắt đầu thử dùng qυყ đầυ đẩy nhẹ cửa huyệt phía dưới âm đế, cửa huyệt rất hẹp, qυყ đầυ to như trứng gà của hắn nếu đi vào, Lâm Niệm nhất định sẽ đau.

Lâm Niệm thấy Cung Dã dừng lại, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì?" Hay là hối hận đi...

"Lần đầu tiên rất đau, sợ không?"

"Không sợ..." Kì quái, lên giường mà thôi, căng thẳng thì căng thẳng, nhưng cũng không đến nỗi sợ, tại sao Cung Dã luôn hỏi cậu có sợ không, còn hỏi hai lần.

Cung Dã được trả lời, nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, duỗi tay sờ sờ thái dương Lâm Niệm, ngay sau đó đỡ dươиɠ ѵậŧ tiến vào.

"A... Đau...." Lâm Niệm run lên, toàn thân đau đớn như bị xé rách, nước mắt lưng tròng.

Phân thân Cung Dã bị hoa huyệt Lâm Niệm kẹp rất chặt, nhưng không hề khó chịu, bởi vì bên trong mềm mại, lại ướŧ áŧ chặt chẽ, không chút khô căng.

Lúc cắm vào hắn còn cảm thấy dươиɠ ѵậŧ bị cái gì đó cản trở một chút...

Cung Dã nhíu mày, ý thức được đó khả năng chính là màиɠ ŧяiиɧ, cúi đầu nhìn, có một vết máu chảy ra từ chỗ hai người giao hợp.

"Em không được... Đau... Anh đi ra ngoài... Em từ bỏ.... Em không muốn..." Lâm Niệm dùng ngón tay nắm chặt ga giường, đốt ngón tay đều trắng bệch.

"Ngoan, tôi không động, em ngưng một chút." Cung Dã đau lòng ôm eo Lâm Niệm, cúi xuống theo thứ tự hôn đầṳ ѵú, cổ, vành tai Lâm Niệm.

"Ha... em đau..." Lâm Niệm nức nở nói chuyện. Cái thứ kia của Cung Dã sao lại lớn như vậy, sớm biết vậy đã xem xét nó trước, cái này căn bản không phải là kích cỡ của người thường, thật sự quá đau...

Cung Dã nói bất động thì thật sự đều không nhúc nhích, cho Lâm Niệm thời gian khôi phục, cho dù phần dưới đã nghẹn đến sắp nổ tung cũng không nói một lời.

Cũng may Lâm Niệm không đau lâu lắm, nếu không Cung Dã sẽ suy xét rút ra không làm, rốt cuộc hắn thật sự không muốn cậu đau như vậy.

"Anh... Anh động đi... Em khá hơn nhiều..." Lâm Niệm đưa tay lau nước mắt, trong lòng cảm thấy mình thật mất mặt, cư nhiên ở trên giường bị... khóc cái gì.

Cung Dã rũ mắt nhìn cậu, hốc mắt Lâm Niệm rất đỏ, nhìn rất đáng thương, phi thường có thể khơi dậy mong muốn bảo hộ của đàn ông.

"Đau thì nói cho tôi."

"Ừm..."

Nhận được câu trả lời, Cung Dã bắt đầu di chuyển eo, dươиɠ ѵậŧ ở trong huyệt chặt chẽ động lên, được dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn, Cung Dã thọc vào rút ra cũng không mệt.

Sau khi bắt đầu di chuyển, kɧoáı ©ảʍ trực tiếp tăng lên gấp bội, Cung Dã hít một hơi, cúi đầu quan sát phản ứng Lâm Niệm.

Lâm Niệm nhắm mắt lại, cơ thể hơi run lên theo động tác Cung Dã.

Thật thoải mái, cảm giác như có dòng điện nóng rực đột nhiên dâng lên từ dưới thân, kɧoáı ©ảʍ trong hoa huyệt như thủy triều dâng lên, Lâm Niệm bất giác rêи ɾỉ ra tiếng.

"Ưm a... ha..."

Lâm Niệm bị giọng mình dọa sợ rồi, lập tức che miệng, đôi mắt chớp chớp, liếc nhìn Cung Dã một cái.

Đôi mắt Cung Dã tối sầm, duỗi tay nắm cổ tay Lâm Niệm, tốc độ bắt đầu nhanh hơn, hắn cúi người ghé vào bên tai Lâm Niệm, giọng nói mang theo du͙© vọиɠ có chút khàn khàn, "Niệm Niệm, đừng thẹn thùng..."

"Không phải, em, em không thẹn thùng..." Lâm Niệm lắp bắp phản bác.

Cung Dã hôn cậu một cái, phụ họa nói: "Được, không thẹn thùng."

Côn ŧᏂịŧ đỏ tươi đỉnh đỉnh về phía trước, chín nông một sâu đưa đẩy, Lâm Niệm mím chặt môi, cố gắng kìm nén tiếng rêи ɾỉ.

Giữa hai mày cậu có một nốt ruồi đỏ rất nhỏ, bình thường sẽ bị mái tóc buông xuống che đi, người khác căn bản không thấy, hiện tại bị va chạm tới sợi tóc đều rối lên, nốt chu sa giữa mày kia lộ ra, cả người gợi cảm vô cùng.

Cung Dã buông cổ tay Lâm Niệm ra, ngón tay vuốt ve nốt ruồi đỏ ở giữa mày một lúc lâu, ánh mắt tối sầm, dươиɠ ѵậŧ dưới háng bạch bạch cᏂị©Ꮒ vào, qυყ đầυ từng tấc quét qua huyệt thịt mấp máy, dâʍ ŧᏂủy̠ bị hắn ép ra từ trong huyệt bị đẩy trở về, tốc độ rất nhanh.

Vách thịt đỏ tươi tùy ý phun ra nuốt vào phân thân to lớn của người đàn ông, dươиɠ ѵậŧ xẹt qua huyệt thịt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng đợt tê dại, hai người thở dốc một nặng một nhẹ hòa vào nhau, kɧoáı ©ảʍ từ cọ xát cùng với tiếng bạch bạch bạch của thân thể va chạm càng lúc càng cao.

"Ưʍ... chú Cung... chậm chút... Quá nhanh..." Ngón tay Lâm Niệm nắm chặt ga giường, trên trán chảy ra tầng mồ hôi mỏng.

Thật thoải mái, nhưng làm sao bây giờ, ở trước mặt Cung Dã cậu thật sự ngượng ngùng kêu ra tiếng.

"Chú..." Lâm Niệm duỗi tay nắm lấy cổ tay Cung Dã.

Cung Dã cúi đầu nhìn cậu, chậm rãi dừng lại động tác, vươn tay nắm lấy ngón tay trắng nõn mềm mại của Lâm Niệm, nhẹ giọng hỏi cậu: "Xảy ra chuyện gì?"

"Em... cái đó... anh tắt đèn đi..." Lâm Niệm đỏ bừng hai má, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng Cung Dã.

Trong phòng ngủ chỉ còn một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng vốn dĩ đã tối, lại tắt đi cái đèn này, chính là duỗi tay không thấy năm ngón. Nếu còn mở đèn, Lâm Niệm thật sự không thể buông thả chính mình. Rõ ràng sướиɠ như thế, lại ngượng ngùng lộ ra biểu cảm, quả thật là tra tấn.

"Được". Cung Dã ngồi dậy, duỗi tay tắt đèn trên tủ đầu giường.

Lâm Niệm cuộn tròn ngón chân một chút, trong bóng đêm chớp mắt hai cái, cuối cùng cũng thả lỏng lại.

Cung Dã cúi người, đầu lưỡi trêu chọc đầṳ ѵú mẫn cảm của Lâm Niệm, khi thì mυ'ŧ mạnh khi thì liếʍ nhẹ, đồng thời động tác dưới háng thọc vào rút ra không ngừng, cᏂị©Ꮒ đến cả người Lâm Niệm đều hư không, như thể bị rút ra toàn bộ sức lực.

Nước mắt sinh lý từ khóe mắt chảy xuống, Lâm Niệm duỗi tay lau một chút, yết hầu phát ra tiếng rêи ɾỉ nức nở, "Ư ư... chú Cung..."

Lông mày Cung Dã nhíu lại, "Đau?"

"Không đau... Em... Ư ư..." Lâm Niệm duỗi tay ôm tấm lưng rắn chắc của Cung Dã, thấp giọng nức nở một hồi, thân thể bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt tác động run lên nhè nhẹ.

Cung Dã trong bóng đêm hôn cậu một cái: "Nói cho tôi, có chuyện gì?"

"Em thật kỳ lạ..." Nước mắt Lâm Niệm không khống chế được chảy ra ngoài.

Cung Dã duỗi tay sờ mặt Lâm Niệm, lại sờ đến một tay nước mắt, đôi mắt hắn tối sầm lại, trong lòng một mảnh chùng xuống, "Hối hận sao?"

"Không có..." Lâm Niệm nghe vậy ôm Cung Dã càng chặt, " Chú... em không muốn khóc..."

Cậu căn bản không khổ sở, một chút cũng không muốn khóc, nhưng cậu không khống chế được chính mình, nước mắt như bị cái van nào đó mở, chảy ra bên ngoài.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từ nơi giao hợp làm đầu Lâm Niệm choáng váng, huyệt thịt mẫn cảm kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ đỏ tươi bên trong, hoa hạch sưng huyết lộ ra ngoài không khí, Lâm Niệm hơi rùng mình.

Cung Dã đẩy eo, dươиɠ ѵậŧ một lần nữa di chuyển trong huyệt.

Lâm Niệm khóc xong lại muốn kìm nén rêи ɾỉ, lại không kìm nén được nữa, bởi vì Cung Dã cᏂị©Ꮒ hung ác hơn trước rất nhiều, như là muốn nhét cả tinh hoàn vào âʍ đa͙σ, mỗi một chút đều đâm mông cậu đau đớn.

"Ưʍ... Ư a a... Nhẹ một chút... Chú ơi..." Lâm Niệm vừa sướиɠ vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nước mắt càng chảy mạnh.

Cung Dã duỗi tay một lần nữa mở đèn, thấy rõ Lâm Niệm khóc rưng rưng dưới thân, hắn một bên vừa đưa đẩy một bên lau nước mắt Lâm Niệm, ánh mắt rất trầm, như nặng ngàn cân.

Hai mắt Lâm Niệm ướt dầm dề ánh nước, hốc mắt đỏ bừng, chóp mũi hồng hồng, thoạt nhìn vừa mềm vừa đáng thương, cứ như bị ai ức hϊếp.

Cung Dã ngồi trên giường, bế cậu đặt trên đùi, dươиɠ ѵậŧ vì góc độ này cắm vào càng sâu, thân thể Lâm Niệm run một chút, muốn trốn ra sau, Cung Dã ôm eo cậu, giọng khàn khàn: "Miễn cưỡng như vậy sao?"

"Em không có miễn cưỡng..." Lâm Niệm ghé vào vai Cung Dã, hoa huyệt chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt hạ bộ đang kết hợp chặt chẽ của hai người.

"Vậy tại sao em khóc?"

Lâm Niệm tủi thân muốn chết, "Em không biết, em không muốn khóc, nó tự khóc"

"Thật sự không miễn cưỡng?"

"Thật sự không có..." Lâm Niệm bĩu môi, tuy rằng cậu và Cung Dã không yêu đương, nhưng cậu là gay, không thể nào cưỡng lại được 1 ưu tú như Cung Dã.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Cung Dã duỗi tay nâng mặt Lâm Niệm, buộc cậu nhìn vào hai mắt mình.

Lâm Niệm lớn lên mềm mại, mặt trái xoan mắt to, từ đầu đến chân không có một chút lực công kích nào, tính cách cũng ngoan, dù ở góc độ nào Cung Dã đều thích cậu đến không chịu được.

Nói đến cũng buồn cười, ưu tú như Cung Dã, ở trước mặt người mình thích cũng sẽ tự ti, cảm thấy bất an, sẽ cảm thấy bực bội vì không thể dung nhập vào sinh hoạt của đối phương.

Cung Dã nghiêng đầu hôn lên chóp mũi Lâm Niệm, mặt Lâm Niệm đột nhiên đỏ lên, xấu hổ không biết làm sao.

"Niệm Niệm, chú thích em." Cung Dã nhéo cằm Lâm Niệm, giọng điệu có vẻ thản nhiên, tựa hồ còn muốn nói rất lâu.

"A?" Lâm Niệm không hiểu ý Cung Dã là gì, hắn là thú nhận hay là nói lời âu yếm trên giường?

"Không đáp lại sao?" Cung Dã cười khẽ, tay mang theo vết chai mỏng xoa xoa trên mặt Lâm Niệm.

"Em..." Lâm Niệm đỡ bả vai Cung Dã quỳ gối trên giường, tư thế vừa rồi dươиɠ ѵậŧ cắm vào quá sâu, cậu có chút không thừa nhận được.

Tay Cung Dã đi xuống, chậm rãi nâng mông vểnh mượt mà của Lâm Niệm.

"Hôn tôi một cái" Cung Dã nói.

Lâm Niệm do do dự dự ôm cổ Cung Dã, ngửa đầu hôn lên đôi môi mỏng lạnh lùng kia, chỉ là dán, lướt qua rồi dừng lại một chút.

"Không khóc?"

Lâm Niệm nhấp môi, "Không khóc..."

Chính là ban đầu cũng không muốn khóc a, thật sự quá oan.