Khi Chu Chính rút côn ŧᏂịŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt không ngừng chảy ra từ chỗ kết hợp, cô gái định kẹp chặt lại, nhưng cũng không thể giữ hết được.
"Anh rể, để em liếʍ đi." Tống Phi Vũ nghiêng đầu, cô muốn liếʍ đỉnh qυყ đầυ to lớn vừa bắn tinh kia một chút.
"Đừng có quyến rũ tôi!" Chu Chính thấy côn ŧᏂịŧ vẫn chưa mềm đi, anh cố kìm nén du͙© vọиɠ, đem qυầи ɭóŧ cởi ra kéo lên.
"Thật là." Người đàn ông này còn chưa thỏa mãn đâu, Tống Phi Vũ bĩu môi bất mãn.
"Chưa thỏa mãn hả, tôi đặt khách sạn rồi, bây giờ mình đi luôn." Chu Chính nhặt qυầи ɭóŧ nữ trên mặt đất lên, đưa qua cho cô.
Tống Phi Vũ đành phải ngoan ngoãn từ trên bồn cầu bước xuống dưới, có lẽ vừa rồi cô bị làm quá tàn nhẫn, hai chân không đứng vững, may mà người đàn ông đỡ được cô.
Sau khi mặc quần áo đàng hoàng, hai người mới từ buồng vệ sinh ra ngoài, ngoài cửa có một người đàn ông lạ đang đứng, dường như đã đợi rất lâu rồi, người này ăn mặc rất thời trang, vừa nhìn thấy Chu Chính đã chạy nhanh qua đưa cho anh một tấm danh thϊếp.
Chu Chính không nhận, nhưng Tống Phi Vũ lại nhận thay, cô nhìn thoáng qua, hóa ra là một tổng giám đốc của một công ty mỹ phẩm.
Người kia cười hi hi mà nhìn chằm chằm Chu Chính, có vẻ rất hứng thú, nhưng anh không có tâm tình tiếp tục ở lại đây, lôi kéo người con gái đi lướt nhanh qua.
Khi hai người lên xe, Tống Phi Vũ không kiềm được mà nói: "Người đàn ông kia đối với anh hình như có thú tính."
"Hả?" Chu Chính có chút khó hiểu.
"Người đàn ông đó thích anh, muốn anh chơi anh ấy." Tống Phi Vũ thẳng thừng nói.
Chu Chính bây giờ mới hiểu, nhưng anh cũng không kinh ngạc, bởi vì trên thế giới này, loại người nào không có, đàn ông thích nhau, cũng không có gì lạ.
"Haiz, người như anh, đến đàn ông cũng đều bị thu hút." Tống Phi Vũ cảm thán nói.
"Nói nhảm cái gì? Một lát nữa đến khách sạn, anh đang nghĩ phải chơi em như thế nào?" Chu Chính ngoài miệng không nói, nhưng rất thích cô gái này ghen như vậy.
Tới khách sạn, Chu Chính dùng chứng minh thư đăng ký một phòng, hai người một trước một sau vào thang máy, vì sao không cùng nhau vào ư, còn không phải do Tống Phi Vũ thẹn thùng xấu hổ, lần đầu tiên thuê phòng, không có kinh nghiệm.
Sau khi quẹt thẻ vào phòng, Tống Phi Vũ không trực tiếp leo lên giường, mà là ngắm qua cách bài trí trong phòng. Cô rất tò mò, những cặp tình nhân thường xuyên đi thuê phòng thì sẽ hay làm ở chỗ nào.
"Nhìn cái gì?" Chu Chính dùng một tay ôm cô gái vào trong lòng ngực, ngửi mùi hương của cô, trong bụng lại nổi lên một trận ý xấu.
"Anh nói xem, làm ở đâu thì sướиɠ nhất?" Tống Phi Vũ rất vô tư mà nói ra suy nghĩ trong lòng.
"F**k!" Bởi vì từ trong miệng cô gái thốt ra, Chu Chính liền cảm thấy hưng phấn, điều này có thể so với "làʍ t̠ìиɦ" thì thô tục hơn nhiều.
"Không... Không phải..." Tống Phi Vũ còn chưa kịp nói gì, đã bị người đàn ông này đột ngột bế thốc lên.
"Biết còn cố tình hỏi, vậy thử xem là biết ngay mà." Chu Chính đi đến trước giường, ném cô gái nhỏ lên trên.
"Anh là đồ ngựa đực!" Tống Phi Vũ ngồi dậy, hét vào mặt người đàn ông mà kêu lên.
Chương 29: Dùng tư thế hít đất chơi em một cách dã man (H)
Chu Chính lên giường, đứng từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô gái nhỏ, anh túm lấy mép qυầи ɭóŧ, dùng sức kéo phắt xuống, côn ŧᏂịŧ to dài màu tím đen bật mạnh ra ngoài, giật giật như chào hỏi, mặc dù đang ở trạng thái mềm nhũn, nhưng kể cả như vậy cũng đủ để chen vào đường đi nhỏ chật hẹp của cô gái.
Tống Phi Vũ nuốt nước bọt, không biết phải làm gì với chiếc hộp đang cầm trong tay.
"Để anh làm." Chu Chính khom lưng lấy chiếc hộp từ trong tay cô.
Người đàn ông vừa tới gần, Tống Phi Vũ đã ngửi được mùi hơi tanh đặc trưng nồng đậm dưới háng, mà khu rừng đen rậm rạp vẫn còn hơi ẩm, chỉ thế thôi cũng khiến cô phun ra mật dịch ướŧ áŧ.
Chu Chính mở hộp bao, lấy ra một cái rồi dùng miệng xé toạc, anh cầm bαo ©αo sυ ra ngoài, mặt trên dính rất nhiều chất lỏng trơn trượt, anh bôi bớt lên côn ŧᏂịŧ, sau đó tròng bao lên trên qυყ đầυ, trong khi đang đeo bαo ©αo sυ, anh đã ngồi xổm trên giường.
Chờ Tống Phi Vũ lấy lại được tinh thần, quần áo đã bị lột sạch, cô vội vàng che hai bên nhũ hoa, nói: "Còn muốn nữa?"
Đồ vật dưới háng Chu Chính đã cương cứng, quái vật to lớn được trang bị bằng bαo ©αo sυ, toàn thân càng thêm to dài, có chất nhờn man mát dễ chịu, côn ŧᏂịŧ ngăm đen được ánh lên tia sáng từ nước, gân xanh dữ tợn lộ ra rõ ràng.
"Anh muốn đeo bao khi làm em hả?" Tại sao Tống Phi Vũ lại cảm thấy khi người đàn ông này đeo bao, cự vật càng dài nhỉ, sẽ không làm chết cô chứ?
"Không phải em sợ hãi mang thai hả, anh đặc biệt mua ở Australia đấy!" Chu Chính túm lấy hai chân thon dài của cô gái, kéo qua chỗ anh, sau đó tách ra, côn ŧᏂịŧ cạ sát trên môi âʍ ɦộ.
Tống Phi Vũ kẹp chặt miệng huyệt, không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy thẹn thùng, khả năng do người đàn ông này đeo bao khi làʍ t̠ìиɦ, có loại cảm giác của người trưởng thành, giống như từ trước đến chỉ có người lớn mới có thể sử dụng bαo ©αo sυ.
Chu Chính dùng qυყ đầυ xoa xoa môi âʍ ɦộ, lỗ nhỏ trên đỉnh qυყ đầυ trêu đùa hoa huyệt mềm ướt, cô gái nhỏ bị xoa đến ngứa ngáy, tiểu huyệt chợt co chặt lại.
"Anh rể, khi anh đâm vào trong em, liệu bαo ©αo sυ có thể bị tụt lại không?" Chính Tống Phi Vũ bắt anh đeo bao khi quan hệ, nhưng lúc làm thật, cô lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Câu hỏi của cô gái nhỏ quá ngu ngốc, Chu Chính không thèm trả lời, anh dùng qυყ đầυ cọ sát, đâm thẳng vào trong cô.
"Ưʍ... A... Anh còn chưa trả lời em." Hai chân của Tống Phi Vũ bị người đàn ông khiêng lên vắt trên vai, huyệt nhỏ vừa bị hung hăng làm một trận nên qυყ đầυ to lớn rất dễ dàng thọc sâu vào.
"Không thể. A! Em lảm nhảm nhiều quá." Chu Chính đột nhiên cắm mạnh, thân côn ŧᏂịŧ thọc vào hẳn một nửa.
"A... Vậy bαo ©αo sυ sẽ bị... bị đâm rách không?" Tống Phi Vũ thở hổn hển nhưng vẫn cố hỏi một vấn đề khác.
Huyệt nhỏ hút lấy côn ŧᏂịŧ, Chu Chính thẳng lưng dùng sức đẩy mạnh vào, tận cùng gốc rễ của côn ŧᏂịŧ đánh bép vào miệng huyệt, anh nắm chặt lấy eo nhỏ, nói: "Có khả năng."
"Vậy đừng dùng... Ưʍ... Nếu không lại rớt mất." Tống Phi Vũ dùng hai chân khép lại, ôm lấy cổ người đàn ông, cái mông nâng lên, hai chân của anh cũng đặt trên giường, bày ra tư thế hít đất, anh thẳng lưng phát động tấn công.
"A... Anh rể... Anh..." Tống Phi Vũ không biết tại sao tự nhiên người đàn ông lại dã man như vậy, tư thế này cũng làm ra được, cô chỉ có thể nằm trên giường, huyệt nhỏ không hề giữ lại mà bị người đàn ông chiếm hữu hoàn toàn, môi âʍ ɦộ run rẩy lúc đóng lúc mở theo tiết tấu thọc vào rút ra của người đàn ông, kɧoáı ©ảʍ tràn ra tới.
Đeo hay không đeo bao khi làm huyệt nhỏ, Chu Chính cũng không cảm thấy đặc biệt khác nhau, nhưng cô gái nhỏ dưới thân lại biểu hiện không giống bình thường, thoạt nhìn có vẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, đỉnh nhũ hoa hồng nhuận đều dựng đứng, anh cúi sát người, ngậm lấy, cô gái đột nhiên kêu lên.
"Anh rể... Vì sao anh đeo bao... Huyệt nhỏ lại ngứa như vậy... A..." Tống Phi Vũ bị chơi đùa sướиɠ muốn chết, cách một lớp bao mà đường hầm chật hẹp cũng có thể cảm nhận được qυყ đầυ tròn trịa cực lớn.
Chu Chính nhả đỉnh nhũ hoa, nói: "Chắc do em bị thiếu hơi đàn ông!" Nói xong lại ngậm lấy, mυ'ŧ vào, bên dưới làm càng lúc càng nhanh, nơi kết hợp tiết rất nhiều mật dịch.
Người đàn ông này quá dũng mãnh, hơn nữa, tư thế này cũng coi như khá khó, sức lực toàn thân đều tập trung ở phần eo, tần suất va chạm nhanh kinh người. Tống Phi Vũ nhu nhược mà tiếp nhận bị người đàn ông tàn nhẫn quất mạnh, cặp mông tròn trịa bị đâm đến mức đỏ rực, hai viên tinh hoàn nặng trĩu đánh vào trên mông mềm đàn hồi, phát ra tiếng "phạch phạch".
"A... Em chịu không nổi... Anh rể... nhẹ một chút... A..." Tống Phi Vũ cao giọng rêи ɾỉ, thân thể trắng nõn có lồi có lõm, khe nhỏ đều bị làm cho căng nhẵn, kɧoáı ©ảʍ lan tràn toàn thân, cô bị người đàn ông chơi đùa sướиɠ muốn chết, mật dịch bị côn ŧᏂịŧ to lớn khêu gợi chảy ra ngoài, rất muốn ôm chặt người đàn ông, nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể nằm trên giường thừa nhận tra tấn ngọt ngào.
Tay chân của Chu Chính đều chống lên giường, cơ bắp trên cánh tay gồng lên căng chặt, vẻ nam tính mười phần mười, anh thở dốc, lọt vào trong tai của cô gái nhỏ lại trở thành âm thanh gợi cảm nhất trên đời.
"Anh rể, mạnh quá... A..." Tống Phi Vũ vươn lưỡi đi liếʍ các đầu ngón tay của người đàn ông, nhưng lại chỉ có đầu lưỡi vươn tới được, cô chuyển động vòng tròn trêu chọc anh, quả nhiên tần suất làm lại nhanh hơn.
Vòng eo của Chu Chính giống như lắp thêm môtơ chạy bằng điện, cử động va chạm lên xuống liên tục, nhìn có vẻ thô bạo, nhưng lại rất có kỹ xảo, cự vật trong cơ thể chống lên vách tường thịt mà ma sát, xoa nắn, qυყ đầυ chọc tới điểm mẫn cảm, làm đến khi tận hứng, anh sẽ rên ra tiếng, càng đâm càng sâu, qυყ đầυ chạm tới tận cổ tử ©υиɠ, cái miệng nhỏ tham lam lập tức hút lấy, anh sướиɠ đến mức gân xanh nổi đầy trên trán.
"Anh rể... Anh rể... Bên trong nóng quá... A... A..." Tống Phi Vũ không nhìn rõ người đàn ông, nhưng từng giọt mồ hôi trên cằm nhỏ tích táp trên cổ rồi môi của cô không ngừng nghỉ, liếʍ một cái, có vị mặn.
"Sướиɠ không?" Chu Chính cắn răng, đời này anh chưa từng giống hiện tại, ham thích làʍ t̠ìиɦ đến vậy, nặng nề va chạm vào cặp mông vểnh, côn ŧᏂịŧ căng đến nỗi môi âʍ ɦộ không nuốt vào được, chỉ có thể ứa ra nước sướиɠ trong suốt, qυყ đầυ chuyên môn đâm thẳng vào cổ tử ©υиɠ.
Người đàn ông mạnh mẽ như báo hoa chạy trên thảo nguyên, Tống Phi Vũ bị làm thoải mái đến phát điên, cô lắc lư cái đầu, nhưng mà kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng mãnh liệt, trong cơ thể mềm nhũn muốn phun trào, qυყ đầυ vẫn thọc vào rút ra, sinh ra một luồng điện chạy dọc cơ thể.
"Mau bắn... Bắn chưa?" Cô túm lấy cánh tay người đàn ông, hỏi.
"Em muốn anh bắn?" Giọng nói của Chu Chính mang theo hơi thở nóng bỏng.
"Em căng quá... Chịu không nổi... A... Anh rể..." Tống Phi Vũ cảm thấy người đàn ông đeo bao vào quá hung hãn, bình thường làm được nửa tiếng là đã bắn, nhưng lần này vẫn không có dấu hiệu gì.
Chu Chính thô bạo mà đâm vào chỗ sâu nhất, hôm nay xác thật anh làm rất sảng khoái, cứ lần nữa kéo dài không chịu bắn tinh.
"Anh rể bắn... bắn cho em... Em muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh..." Tống Phi Vũ nghẹn khuất mà kẹp chặt hoa huyệt.