- Nhưng ngươi giết Ngạn Vân Ngọc, tương lai là một vị cường giả siêu cấp học viện chúng ta, ngươi biết không?
- Thật buồn cười!
Mục Vân ha ha cười nói:
- Vậy theo ngươi ý kiến, nếu như Ngạn Vân Ngọc gϊếŧ ta vị tuyệt thế thiên tài này, vậy hắn cũng phải chết rồi? Kể từ đó, mỗi một lần so tài cao cấp ban, dứt khoát đổi tên là trận chiến cao cấp gϊếŧ chóc, chỉ vì mượn cớ, cạo chết từng vị chủ nhiệm đạo sư cao cấp được rồi.
- Miệng lưỡi dẻo quẹo, hôm nay, ta nhất định bắt ngươi, xem ai dám ngăn trở!
La Phù nói xong một tiếng, thân ảnh mấy tên thần bí bên cạnh, lập tức xông ra.
Thân ảnh mấy tên này, mỗi tên đều trên Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, thực lực rất mạnh..
- Ai dám!
Giờ phút này Mặc Dương rút kiếm, hướng về phía trước, ngăn trước thân Mục Vân.
- Tránh ra!
Mục Vân nhìn Mặc Dương, cười lạnh nói:
- Hôm nay, Mục Vân ta đứng ở chỗ này, xem ai dám đến bắt ta!
Lời nói rơi xuống, nhìn thân ảnh thần bí đầu dẫn bốn người mặc đồ đen vọt tới, Mục Vân nắm lên Thanh Giao Kiếm, một bước tiến lên trước.
Phốc phốc phốc...
Trong khoảnh khắc, thân ảnh Mục Vân lóe lên xông về phía trước.
Một kiếm chém chết
Nhưng Mục Vân phong không phải chém một người, mà là bốn người!
Bốn người kia như kẻ ngốc đứng tại chỗ, mặc cho Mục Vân vung qua một kiếm, như gϊếŧ gà, dễ như trở bàn tay.
- Hả?
Thấy cảnh này, Trương Tử Hào đột nhiên đứng dậy, kiếm hào một đời, kém chút rơi xuống từ phía trên các tháp.
- Trời ơi, làm sao có thể!
Trương Tử Hào nhịn không được tuôn ra một câu chửi bậy, nhìn Mục Vân, hai mắt trừng to lớn, như nhìn thấy trời đất sụp đổ, không thể tưởng tượng nổi.
- Cái gì!
Nhìn thấy Mục Vân dùng một kiếm trảm diệt bốn tên võ giả cảnh giới trên Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, La Phù nháy mắt mắt trợn tròn.
Chẳng lẽ, để chính hắn xuất thủ?
- Mục Vân, ngươi làm phản, sau ngày hôm nay, Lôi Phong viện, không còn chỗ nào cho ngươi dung thân nữa.
- Thật sao? Ngươi có thể tự mình đến bắt ta!
Thanh Giao Kiếm trong tay Mục Vân đã tàn tạ không chịu nổi, chỉ là một kiếm kia trong tay hắn lại khiến một đám người mặc đồ đen khác sợ hãi, không dám tiến lên nửa bước.
- Ngươi...
- Cao cấp cửu ban, các ngươi trơ mắt nhìn, Mục đạo sư các ngươi bị người khác vây công sao?
Đột nhiên, một đạo tiếng quát, từ trong đám người truyền ra.
Tiêu Khánh Dư!
Giờ phút này, Tiêu Khánh Dư từ dưới đất đột nhiên đứng dậy, giờ phút này, toàn thân cao thấp hắn nhìn qua, nơi nào còn có bộ dáng hấp hối trọng thương như trước đó.
Lập tức làm cho Niệm Linh Căng đứng đợi ở một bên, cả kinh không ngậm miệng được.
- Dư nhi, ngươi...
- Nương, hiện tại ta không có việc gì, ngược lại, ta rất tốt!
- Dư nhi, ngươi... Linh Huyệt cảnh ngũ trọng...
- Ừm, con ngoan thú kia, lần này đã bị ta hoàn toàn giải quyết, ngày sau, mạng của nhi tử chính là Mục đạo sư, nếu như không phải Mục đạo sư, hiện tại nhi tử vẫn là một kẻ ngốc, sao có thể sống sảng khoái như vậy.
Tiêu Khánh Dư cười ha ha, bước ra một bước, đi đến trước thân Mục Vân.
- Mặc Dương, Mục Phong Hành, hiện tại, các ngươi lại đứng ngốc ở nơi đó, chờ tu vi ta vượt qua các ngươi, nhất định đánh cái mông các ngươi nở hoa!
Nghe được lời này của Tiêu Khánh Dư, bọn người Mặc Dương, Mục Phong Hành, cười khổ một tiếng, nháy mắt vọt tới trước thân Mục Vân.
- Có cửu ban ở đây, Mục đạo sư sẽ bình an vô sự!
- Vâng!
- Vâng!
Trong khoảnh khắc, toàn bộ học viên cửu ban, vọt tới trên lôi đài, bảo vệ Mục Vân ở trung tâm.
Đây là tự chủ vô hình, không người nào bức hϊếp, không người nào bức bách.
- Tốt, tốt ngươi được lắm Mục Vân!
La Phù đã hoàn toàn nổi giận.
- Chủ nhiệm đạo sư cao cấp, phụ trách dạy bảo học viên, nhưng, Mục Vân ngươi lại biến cao cấp cửu ban thành đại bản doanh của mình, bồi dưỡng nhân tài, để bản thân dùng, ngươi còn nói ngươi không có tư tâm khác?
- Nói nhảm!
Mục Vân cười nhạo nói:
- Chẳng lẽ, học viên của ta nhìn thấy ta gặp nạn, đứng yên tại chỗ, nhìn ta bị gϊếŧ chết? Vậy Mục Vân ta dạy bảo là học viên, hay cầm thú?
- Ngươi... Hôm nay, ta nhất định bắt được ngươi!
Lời của La Phù vừa rơi xuống, bộc phát ra tức giận.
Tiến lên một bước, La Phù bàn tay vỗ một cái, gió to ầm vang nổ vang, toàn bộ cửu ban học viên bị một trận gió thổi lên, chỉ còn lại mình Mục Vân cô đơn đứng đó.
Chỉ là, đứng ở nơi đó, Mục Vân không có tránh đi, không có che giấu, thậm chí, căn bản không có bất cứ lực phản kháng nào.
- La Phù, năm đó, phụ thân ta đối với ngươi không tệ, bồi dưỡng ngươi thành Phó viện trưởng Lôi Phong viện, nhưng hôm nay, ngươi lại hạ tử thủ đối với nhi tử của ta, ngươi rất lợi hại!
La Phù vỗ ra một chưởng bổ về phía Mục Vân, chỉ là một chưởng kia, lại đột nhiên dừng lại.
Bởi vì trước người hắn, một thân ảnh như một hơi gió mát, đột nhiên xuất hiện.
- Mục Thanh Vũ!
La Phù thấy thân ảnh kia, mặt mũi hắn tràn đầy là mồ hôi, âm thanh run rẩy phun ra mỗi chữ mỗi câu.
- Ta còn tưởng rằng ngươi trơ mắt nhìn thiếu tộc trưởng của ngươi bị bắt, gϊếŧ chết ở chỗ này chứ ?
Mục Vân nhìn Mục Thanh Vũ xuất hiện, hắn cười khổ nói.
- Chẳng lẽ vậy?
Mục Thanh Vũ mỉm cười, xoay người, nhìn Mục Vân nói:
- Tiểu tử ngươi, ngược lại không sợ trời, không sợ đất, hiện tại ngược lại gây chuyện cho ta? Nếu không, ta gϊếŧ hắn bồi tội cho ngươi như thế nào?
Mục Thanh Vũ nói, bàn tay vừa nhấc lên, thân thể La Phù, căn bản không thể động, một đạo chân nguyên phong nhận, trực tiếp xuất hiện trên cái cổ của La Phù, máu tươi tích tách chảy ra.
- Ai, đừng đừng đừng, ngài cũng đừng gϊếŧ hắn, không phải vậy đều sẽ dồn tội lỗi đến trên thân Mục Vân ta, nói là ta ỷ vào Mục gia, khí thế bá đạo!
Khí thế bá đạo? Ỷ vào Mục gia?
Tất cả học viên đạo sư hoàn toàn mắt trợn tròn.
Dùng thực lực hôm nay Mục Vân thể hiện ra, còn cần đến ỷ vào Mục gia bá đạo phách lối sao?
- Tiểu tử ngươi...
Mục Thanh Vũ nhìn Mục Vân, hắn thu tay lại, cười khổ lắc đầu.
- Chuyện hôm nay dừng ở đây, La Phù cút ra khỏi Lôi Phong viện, nói cho Hồng Trần là Mục Thanh Vũ ta nói!
Bá đạo!
Nghe được lời này của Mục Thanh Vũ, Mục Vân lập tức cảm giác rất khoác lác!
Đây mới là tộc trưởng Mục gia, Mục gia có thể trong mười mấy năm ngắn ngủi, trưởng thành trở thành gia tộc đứng đầu trong năm đại gia tộc, tất cả đều là nhờ vào một mình Mục Thanh Vũ.
Hôm nay xem xét, quả nhiên!
- Không tệ, rất bá đạo, rốt cục có một chút bộ dáng bá đạo phách lối của ta!
Mục Vân nhìn Mục Thanh Vũ, hắn bỗng mở miệng khen ngợi.
Hả?
Nghe được lời này của Mục Vân, toàn bộ phía trên võ trường, một trận yên tĩnh!
Câu nói này chẳng lẽ không phải Mục Thanh Vũ nên nói sao?
- Chuyện gì xảy ra? Xảy ra chuyện gì?
Ngay vào giờ phút này, một thân ảnh mặc áo bào trắng, đi vào trong đấu trường.
Chính là Hồng Trần đại sư.
Giờ phút này, trong tay Hồng Trần đại sư cầm một thanh trường kiếm, nhìn vết thương toàn trường, không rõ ràng cho lắm, sững sờ nhìn đám người.
Nhìn thấy Hồng Trần đại sư xuất hiện, toàn bộ võ trường, lập tức trợn mắt hốc mồm.
Hồng Trần đại sư này thật đúng là tên dở hơi!
Thân là Viện trưởng Lôi Phong viện, cả tranh tài so đấu, đều không có mặt, chuyện bây giờ nháo đến loại tình trạng này, hắn lại như người không liên quan!