- Thích Thiếu Uy, ngươi tốt xấu cũng là đứng ở vị trí thứ chín mươi lăm Long Bảng, cả ngày làm sao lại thích nhiều chuyện như thế!
- Ta nhiều chuyện?
Thích Thiếu Uy nghe được lời của Tiêu Doãn Nhi, hắn ngẩn ngơ.
Hắn chỉ hỏi Tiêu Doãn Nhi một câu, Mục Vân kia có phải vị hôn phu của nàng hay không, đã biến thành nhiều chuyện rồi?
- Hai người các ngươi chớ quấy rầy, Lâm Đầu để chúng ta đến, là nhìn có đáng so tài hay không, vì tích lũy học viên có thực lực Long Bảng chúng ta, các ngươi nghiêm túc một chút!
Một thanh niên bên cạnh mở miệng cười khổ nói.
- Dụ Phong, ngươi đừng có giả làm người tốt!
Cao thủ Long Bảng trong Thất Hiền học viện, đại biểu là vô địch.
Trong nội viện bảy đại viện, trong mỗi viện đều có một tòa Linh Bảng, một trăm người đứng đầu Linh Bảng, mới có tư cách tiến vào trên Long Bảng.
Mà cao thủ Long Bảng đều là hạng người có thiên tư yêu nghiệt ở trong học viện, từng người tự nhiên là vô pháp vô thiên.
Cho nên, Thất Hiền học viện chính là điều động một vị tới quản lý cao thủ Long Bảng.
Người phụ trác này phải có thanh danh cao, thực lực càng phải mạnh hơn cao thủ Long Bảng, điểm quan trọng nhất là người này nhất định càng là yêu nghiệt bên trong yêu nghiệt.
Cho nên cuối cùng, cao tầng Thất Hiền học viện nhất trí quyết định, cuối cùng, người quản lý Long Bảng trăm vị học viên yêu nghiệt chính là Lâm Tiêu Thiên!
Lâm Tiêu Thiên không có tiếng tăm gì trong Thất Hiền học viện,.
Nhưng mỗi một học viên trên Long Bảng, sau khi nghe được cái tên này, chính là rất kiêng kị.
Mà trên thực tế, học viên Long Bảng, sau khi tiếp nhận được Lâm Tiêu Thiên, xác thực trở nên rất biết điều, chí ít ở trong học viện, học viên Long Bảng không còn kẻ nào không biết kiêng nể gì cả.
Mà đối với Lâm Tiêu Thiên, các học viên Long Bảng thường thường gọi là Lâm Đầu.
- Lời của Lâm Đầu, ta tự nhiên là nhớ kỹ, nhưng ngươi cũng đừng có ý đồ xấu gì.
Tiêu Doãn Nhi nhìn Dụ Phong, hừ hừ nói.
Ý nghĩ xấu?
Dụ Phong cười khổ lắc đầu, không lên tiếng nữa.
- Ai ai ai, Tiêu Doãn Nhi, ngươi nói như thế, vị hôn phu kia của ngươi như thế nào? Lớp chín sơ cấp tấn thăng thành lớp chín trung cấp, rồi tiến lên trở thành lớp chín cao cấp, đạo sư bình thường làm sao có thể dùng thời gian chưa đến một năm làm được, vị hôn phu này của ngươi, tu vi như thế nào, ta cảm giác, có thể so với Lâm Đầu một lần!
- Thích Thiếu Uy, ngươi lại muốn ăn đòn!
- Được, được, Thích Thiếu Uy, Lâm Đầu lợi hại cỡ nào, ngươi và ta không cần nhiều lời, Mục Vân so với Lâm Đầu, ngươi thật là biết nghĩ, cũng không cầm lấy chuyện này ra trêu đùa, nhìn trận tranh tài cho thật kỹ đi!
- Được, xem so tài!
Thích Thiếu Uy thở dài một hơi, nói:
- Ta nhìn, lớp chín cao cấp này cũng quá sức, có thể xông đến vị trí thứ ba, cũng không tệ, đến hạng thứ nhất là không có hi vọng, Mặc Dương kia, đỉnh phong kiếm ý, không tệ không tệ, còn có Mục Phong Hành kia, thân pháp cũng rất tuyệt, đáng tiếc, vẫn kém rất nhiều so với cao thủ Long Bảng chúng ta.
- Thích Thiếu Uy, lời không biết xấu hổ như vậy, ngươi cũng nói ra được!
Tiêu Doãn Nhi ha ha cười nói:
- Người ta chưa đến mười tám tuổi, ngươi đã hai mươi hai tuổi rồi chứ? Đoán chừng bọn hắn đến độ tuổi này của ngươi, đã sớm vượt qua xa xa ngươi!
Giờ phút này, tiếp tục tiến hành tranh hài.
Lớp chín cao cấp chiến thắng lớp mười một, tiếp tục khiêu chiến lớp tám, lớp bảy, lớp sáu, kết quả tất cả đều là chiến thắng, mà từ khi bắt đầu đến lúc cuối cùng, Cảnh Tân Vũ đều không có ra sân.
Căn bản không cần hắn ra sân, Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp, Tiêu Khánh Dư, bốn người đều nhẹ nhàng giải quyết đối thủ.
Cho tới giờ khắc này, bọn hắn mới cảm nhận được khổ tâm của Mục Vân trong thời gian một tháng kia, để bọn hắn tiến vào Lôi Phong Tháp rèn luyện.
Cơ quan thú trong Lôi Phong Tháp, mặc dù hành động có chút chậm chạp, nhưng uy lực lại cực mạnh.
Quan trọng hơn là, Mục Vân yêu cầu bọn hắn khiêu chiến vượt cấp, võ giả cảnh giới tam trọng, tiến vào tầng thứ tư, cảnh giới tứ trọng tiến vào tầng thứ năm.
Thời gian một tháng chính là liều mạng chém gϊếŧ, nhưng hiệu quả lại là cực kỳ khả quan!
Liên tiếp chiến thắng lớp tám, lớp bảy, lớp sáu, thanh danh lớp chín đã hoàn toàn truyền ra.
Sau đó, đối thủ bọn hắn, chỉ có lớp năm, lớp bốn, lớp ba, lớp hai với lớp một.
Màn đêm rơi xuống, tranh tài ngày mai sẽ tiếp tục tiến hành.
Đêm đó, Mục Vân gọi năm người đến một chỗ, sau khi chỉ điểm vấn đề của mỗi người bọn hắn, rồi giải tán.
Trăng sáng treo cao, Mục Vân leo lên nóc nhà, ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm.
Năm đó, trong thế giới óng ánh kia, hắn là Tiên Vương vạn vạn người kính ngưỡng, mà bây giờ, hắn là một đạo sư.
Chỉ là, hắn nhất định muốn lần nữa trở lại đỉnh phong, đạp lên con đường vô thượng!
Vì không phải người khác, những người đã từng là bằng hữu, huynh đệ, đều đang đợi hắn.
Hai mắt khép hờ, khí tức Mục Vân từ từ thả lỏng, dần dần rơi vào suy tư.
Kinh mạch hắn bị phản phệ, trong thời gian ngắn, dựa vào bất cứ đan dược gì, đều là không thể nào khôi phục được.
Một biện pháp duy nhất, chính là linh hồn lực.
Hắn dùng cảnh giới Linh Huyệt cảnh, nắm giữ tinh thần lực, có thể xưng là nghịch thiên.
Tác dụng kỳ diệu của linh hồn lực, hắn tự nhiên vô cùng rõ ràng.
Đối với kinh mạch bị thương, linh hồn lực tương đương với lửa nóng, có thể hoàn toàn giải quyết những vết thương nặng kia, chỉ là quá trình cũng vô cùng đau đớn.
Nhưng tương lai sẽ nghênh chiến tinh anh sáu lớp đứng đầu, mấy người Mặc Dương đang liều mạng, hắn tự nhiên không thể rớt lại phía sau.
- Dùng linh hồn lực chữa trị kinh mạch bị thương, quá trình sẽ vô cùng thống khổ, nhưng kết quả lại khiến kinh mạch càng thêm bền bỉ, bắt đầu thôi!
Mục Vân hai mắt nhắm lại, hít sâu một hơi, linh hồn lực, từ trong não hải lan tràn ra, trôi đến từng bộ phận thân thể.
Chi chi …
Âm thanh vang lên, Mục Vân có thể rõ ràng nghe được trong cơ thể truyền đến âm thanh như thịt nướng nổ tách tách phát ra.
Đau đớn, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ thân thể hắn.
- Chỉ mới là bắt đầu, phía sau càng sẽ đau hơn, sao có thể kêu thành tiếng!
Mục Vân cắn chặt răng, hai mắt hắn dần dần hiện lên tơ máu.
Thời gian, từ từ trôi qua, hai mắt Mục Vân trừng to vô cùng tròn trịa, nhìn vô cùng kinh khủng.
Khi mặt trời dần lặng về phía tây, trên thân bị hạt sương và mồ hôi làm cho ướt nhẹp, đôi mắt của Mục Vân dần dần nheo lại.
- Hoàn thành!
Mục Vân nhìn ngón tay đầu ngón tay còn đang động, hắn cười khổ không thôi.
Hiện tại, hắn không chỉ là thân thể mỏi mệt, đầu còn vô cùng đau.
Linh hồn lực và kinh mạch cao bị vận chuyển với cường độ cao với tiêu hao, khiến cho hắn gần như sụp đổ, cũng may mọi việc đã hoàn thành.
Mục Vân đứng dậy, nhìn từng sao óng ánh bầu trời đêm, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười.
Trận chiến giữa các đạo sư, Mục Vân ta đến rồi!
Ngày thứ hai, trời mới vừa tờ mờ sáng, phía trên võ trường Lôi Phong viện, đã là người đông nghìn nghịt, nhìn qua còn nhiều hơn một lần so với hôm qua.
Hôm qua, lớp chín cao cấp thắng liên tiếp lớp mười một, lớp tám, lớp bảy, lớp sáu, tin tức này sớm đã bùng nổ Lôi Phong viện, hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.