Vô Thượng Thần Đế

Chương 236: Khiêu Chiến Thi Đấu Bắt Đầu


- Lão hồ ly!

Mục Vân nhìn La Phù rời đi, trên mặt tràn ngập giận dữ.

Tiêu Bất Ngữ cười lạnh một tiếng, quay người rời đi.

Mấy người khác thấy không có náo nhiệt có thể nhìn, cũng đều từng người tản ra.

- Mục đạo sư, thật xin lỗi!

Sắc mặt Vương Tâm Nhã trắng bệch, trong mắt nước mắt bắt đầu chảy ra.

- Ha ha... Không có việc gì, năm người thì năm người, năm người ứng chiến, lớp chúng ta vẫn sẽ đứng đầu như thường!

Mục Vân bật cười lớn nói.

Vương Hinh Vũ nhìn Mục Vân tươi cười, trong lòng nàng cũng ôm lấy áy náy, một ý tưởng hiện ra trong đầu nàng.

Ba ngày tranh tài, lại không gợn sóng, ba ngày sau, từng học viên từng lớp, từ trong Phá Vân sơn mạch trở về.

Mà đám người lớp chín cao cấp, cũng là hiểu rõ chuyện xảy ra ngày đầu tiên!

- Đáng ghét, Tiêu Bất Ngữ kia, ta thấy rõ ràng cố ý, nếu Mục đạo sư đi chơi một hồi, mấy người Khuếch Minh gϊếŧ Vương Tâm Nhã, đến khi đó, dù Khuếch Minh gϊếŧ, lại có thể thế nào?

Cảnh Tân Vũ tức giận phẫn nộ nói.

- Hiện tại vấn đề không phải cái này, mà là năm người tham gia trận đấu, đánh như thế nào? Năm người đánh bảy người, nhất định chí ít hai người phải thay phiên ra sân.

- Mục đạo sư vì sốt ruột, đều làm bị thương chính mình, chúng ta cũng không thể sợ, một chữ, liều!

Nghe được chuyện xảy ra trong Phá Vân sơn mạch ngày đầu tiên, đám người lớp chín, trong lòng đều kìm nén một ngọn lửa.

Mà cuối cùng, điểm tích lũy xếp hạng xuất hiện, bảy người đứng đầu lớp chín, lần lượt là Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp, Tiêu Khánh Dư, Cảnh Tân Vũ, Hiên Viên Chá, Hoàng Vô Cực!

Chỉ là hiện nay, Hiên Viên Chá và Hoàng Vô Cực, hai người cũng không thể tham gia trận đấu.

Trong lớp chín, chỉ có năm người, đó chính là Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp, Tiêu Khánh Dư, Cảnh Tân Vũ!

Độ khó trận so tài lôi đài có thể nghĩ.

Năm người đối chiến bảy người, không thể không nói, tiêu hao quá lớn.

Đám người trở về trong Lôi Phong viện, trên đường đi, Mục Vân một câu không nói, vẫn luôn điều trị khí tức.

- Ngươi thi triển một môn, bây giờ ngươi không cách nào thi triển thân pháp võ kỹ? Không phải vậy, Tiêu Bất Ngữ, Vương Tâm Nhã, mấy người đều bị ngươi bỏ lại đằng sau ở xa xa.

Nhìn thấy Mục Vân không nói một lời, Lâm Hiền Ngọc mở miệng nói.

- Nói nhảm nhiều quá!

- Kỳ thật nói thật, có đôi khi ta thật không hiểu ngươi, ngươi lúc đó căn bản không thể xác định, gặp nguy hiểm sẽ là học viên của ngươi, đến mức liều mạng như thế?

- Ai biết được...

Mục Vân bật cười lớn, lắc đầu, nói:

- Thế nào? Có phải ngươi bị mị lực ta làm cảm động hay không? Nếu không vậy ở lại bên cạnh ta thêm ba năm như thế nào?

- Ngươi nằm mơ!

Nhìn thấy Mục Vân bây giờ còn có tâm trạng nói đùa, Lâm Hiền Ngọc cười khổ một tiếng, không lên tiếng nữa.

Mục Vân thi triển chính là một môn thân pháp trong Mị Ảnh Thần Tông Môn: Mị Ảnh Quỷ Bộ.

Môn bộ pháp này, rất quỷ dị, vốn chỉ có võ giả đến Linh Huyệt cảnh bát trọng, mở huyệt Phong Trì mới có thể thi triển, hắn lại vượt qua cảnh giới thi triển.

Chỉ là Mục Vân cũng không nghĩ tới, phản phệ sẽ mạnh như vậy.

Trong đám người, nhìn sắc mặt Mục Vân có phần trắng bệch, Mục Phong Hành giữ im lặng.

Hắn tu luyện chính là Mị Ảnh Thần Tông Môn mà Mục Vân truyền cho hắn, tự nhiên biết Mục Vân vì sao lại bị thương.

- Đáng giá không?

Mục Phong Hành nhìn Mục Vân, trong lòng thì thầm nói.

Các lớp bắt đầu tiến vào trong Lôi Phong viện, trên đường đi, bầu không khí trong lớp cao cấp, có vẻ hơi náo nhiệt.

- Này, nghe nói không? Lần này lớp chín cao cấp bị phạt, bảy người chỉ còn lại năm người có thể tham gia trận đấu!

- Đáng đời, ha ha... Lần này ta thấy bọn hắn làm sao khoác lác, thật sự là sảng khoái.

- Đúng đấy, châu chấu nhảy lên đất, thật cho mình là chân long thiên tử rồi? Lần này, nhất định phải sẽ diệt hết nhuệ khí của bọn hắn.

Nghe được lớp chín bị phạt, chỉ có năm người có thể ra sân, các lớp cao cấp khác cười trên nỗi đau của người khác lên.

Tiến vào Lôi Phong viện, giờ phút này chung quanh võ trường Lôi Phong viện, trên từng khán đài, sớm đã kín người hết chỗ.

Trận so tài khối cao cấp nhất định phải nhìn.

- Năm người các ngươi, đi theo ta!

Mục Vân nhìn năm người Mặc Dương, mở miệng nói:

- Lần này, thời điểm mười tám lớp giao chiến, tầng tầng khiêu chiến, đầu tiên bắt đầu từ lớp mười tám, khiêu chiến lớp mười bảy, nếu thắng tiếp tục đi tới, nói cách khác, sau tám trận đấu, mới có các lớp khác tới khiêu chiến lớp chín chúng ta.

- Năm người các ngươi, ta đều rất yên tâm, cho nên, tranh tài, lượng sức mà dùng, không thể miễn cưỡng chính mình, thực sự không được, ta tự có biện pháp!

- Yên tâm đi, Mục đạo sư, ta nhất định sẽ giáo huấn bọn hắn!

Tiêu Khánh Dư kích động nói.

- Sư tôn, ta sẽ hết sức!

- Ừm!

Mục Vân vỗ bả vai mấy người, ho khan một cái, che miệng cười nói:

- Đi nghỉ trước một chút, chớ tạo áp lực quá lớn cho mình!

- Vâng!

Mấy người quay người, Mục Vân lấy tay che miệng, trong lòng bàn tay có một ngụm máu.

- Nếu không phải ta dùng cảnh giới ngũ trọng thi triển Mị Ảnh Quỷ Bộ, sẽ không bị trọng thương như thế...

Mục Vân cười khổ lắc đầu, nhìn thấy máu trong lòng bàn tay, hắn tự giễu nói.

- Đại ca!

Bên cạnh hắn, Mục Phong Hành chẳng biết lúc nào xuất hiện, đưa ra một chiếc khăn tay nhỏ.

- Tiểu tử ngươi... Ta không sao!

- Đại ca, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thắng!

Mục Phong Hành nhẹ gật đầu.

Kỳ thật từ khi vừa mới bắt đầu, hắn đều không nghĩ tới, Mục Vân lại dùng nhiều tâm tư như thế đối với lớp chín.

Điểm này chính Mục Vân đều không nghĩ tới.

Vòng thứ hai tranh tài đã hoàn toàn bắt đầu!

Đầu tiên, là lớp mười tám khiêu chiến lớp mười bảy!

Ngay từ đầu trận chiến, học viên hai lớp bắt đầu người ra sân, dần dần khiêu chiến.

Đối với mấy trận tranh tài này, Mục Vân không có hứng thú, tự tìm một nơi, bắt đầu khôi phục thương thế.

Hiện tại, hắn là Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, mở ra huyệt Quan Nguyên.

Cảnh giới ngũ trọng, mở hai huyệt khiếu, chính là huyệt Quan Nguyên, huyệt Khí Hải, hai huyệt khiếu này liên quan đến mức độ võ giả bộc phát chân nguyên mạnh yếu, cực kỳ quan trọng.

Chỉ là hiện nay, Mục Vân vì thôi động Mị Ảnh Quỷ Bộ, dẫn đến thân thể của mình bị phản hệ, kinh mạch bị tổn thương.

Ngược lại khiến cho chân nguyên hắn bộc phát trở nên yếu ớt.

Khiêu chiến thi đấu rất nhanh, chỉ sợ không đến nửa ngày, sẽ đến lớp chín ra sân, cho nên hắn nhất định phải sớm một chút khôi phục lại một ít thực lực.

Dần dần, thời gian từ từ trôi qua, trên đấu trường, tiếng hoan hô, âm thanh nhảy cẫng, âm thanh uể oải, trộn lẫn cùng một chỗ, khiến màng nhĩ người khác ù ù.

Chỉ là mọi thứ, cũng không quan hệ với Mục Vân.

Tinh thần của hắn, lắng đọng trong đầu, linh hồn lực quay chung quanh, bao xung quanh tư duy, không bị bên ngoài quấy nhiễu.

- Tiếp theo, lớp mười một khiêu chiến lớp chín !

Lớp mười một tài thắng lớp mười, sau khi nghỉ ngơi một tí, lớp mười một bắt đầu khiêu chiến lớp chín .

Đầu tiên là trận chiến giữa các học viên!

Năm người Mặc Dương, leo lên lôi đài.

Mà đổi thành một bên khác, Kha Trạch Minh dẫn đầu bảy tên học viên lớp mười một, lần lượt ra sân.

- Ha ha... Các huynh đệ lớp mười một, các ngươi, hiện tại thật nên khiêu chiến lớp tám, đáng tiếc bị người lớp khác giảm xuống một số, cường ngạnh bị người khác chen ngang đến phía trước, các ngươi cam tâm sao?

- Không cam tâm!

Một trận âm thanh đồng thanh, vang vọng võ tràng!