Vô Thượng Thần Đế

Chương 212: Vẻn Vẹn Bắt Đầu


- Bẩm báo? Được, ngươi đả thương học viên ta, ta lại muốn tố cáo ngươi. Lâm Hiền Ngọc, kéo hỗn đản cho này đến bên trên võ trường cho ta, hắn không chạy, đánh sẽ bắt hắn chạy, chạy không hết mười vòng, không cho phép dừng lại.

- Vậy lỡ như hắn không nghe lời làm sao bây giờ?

- Không nghe? Gϊếŧ!

Mục Vân, trở nên lạnh lẽo vô tình.

Cho tới nay, hắn cười toe toét, thái độ cà lơ phất phới, hình như để một ít người quên đi, thủ đoạn của hắn.

- Vâng!

Lời nói vừa rơi xuống, Lâm Hiền Ngọc dùng một tay bắt Trịnh Thành Vân.

Chỉ là, dù sao Trịnh Thành Vân cũng là tiểu đội phó chủ nhiệm khối sơ cấp, tu vi đã đến Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, mở ra huyệt Quan Nguyên, thực lực cao cường.

Nhìn thấy Lâm Hiền Ngọc vọt tới, hắn căn bản không có để ở trong mắt.

Người này cũng là phế vật vừa mới đột phá, trong mắt hắn chỉ là một cái rắm của hài tử.

Tiện tay vỗ ra một chưởng, lòng bàn tay Trịnh Thành Vân mang theo một cỗ ám kình, ám kình kia chỉ cần chạm vào Lâm Hiền Ngọc, chắn chắc phải chết không nghi ngờ.

Khanh...

Chỉ là bàn tay của Trịnh Thành Vân chụp vào Lâm Hiền Ngọc, đột nhiên hắn rút kiếm ra, một kiếm đâm ra.

Tạch tạch tạch...

Trường kiếm chạm vào ám kình trong nháy mắt, hoàn toàn sụp đổ, hóa thành từng mảnh vỡ vụn.

Lâm Hiền Ngọc hừ lạnh một tiếng, lần nữa nhô ra bàn tay.

- Tiểu mao hài, còn nghĩ đối phó ta? Cút đi!

Lâm Hiền Ngọc đối mặt với Trịnh Thành Vân lần nữa công kích, hắn không chút hoang mang, bước ra một bước.

Phanh...

Mặt đất chấn động, trước mắt mọi người, chỉ thấy thân thể Lâm Hiền Ngọc bất động, mà Trịnh Thành Vân lại đang lùi bước dài, phịch một tiếng, đập vào đến trên vách tường trước bảng đen bục giảng, miệng phun máu, không ngừng chảy máu.

Đối mặt với cảnh này, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.

- Lợi hại!

Thanh Trĩ lạnh lùng nói.

- Tỷ tỷ, sao ngươi nói thế?

- Lâm Hiền Ngọc này chỉ là Linh Huyệt cảnh tứ trọng, nhưng bất luận là bộ pháp, chưởng kình hay phản ứng, đều mạnh hơn Trịnh Thành Vân, không đơn giản!

Lời tuy nói như thế, nhưng Thanh Trĩ lại nhìn về phía Mục Vân.

Nàng cả ngày ở cùng với Mục Vân, tự nhiên biết, công pháp Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết mà Lâm Hiền Ngọc tu luyện là Mục Vân đưa cho, điểm này Mục Vân không có che giấu.

Chỉ là, hiện giờ, Lâm Hiền Ngọc tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết mới được bao lâu?

Hắn lại có thể bước vào Linh Huyệt cảnh tứ trọng, còn có thể đánh Trịnh Thành Vân cảnh giới ngũ trọng đánh thành dáng vẻ thoi thóp này, thực sự là mạnh.

- Kéo ra ngoài, lột sạch quần áo, để Trịnh phó chủ nhiệm chạy!

- Chậm đã!

Đinh Hà đột nhiên đứng ra, chỉ vào Mục Vân quát:

- Mục đạo sư, ngươi đừng quá làm càn, Trịnh chủ nhiệm là chủ nhiệm học viện, ngươi làm như vậy...

- Nói nhảm nhiều quá, cũng mang theo vị Đinh đạo sư này!

Mục Vân căn bản không có kiên nhẫn nghe Đinh Hà nói hết lời, lại trực tiếp bảo học sinh lớp chín kéo đi.

Đám người lớp chín sơ cấp, đã sớm là cảm thấy chán ghét đối với Đinh Hà, một kẻ âm dương quái khí vứt bỏ bọn hắn.

Nếu như không phải cố kỵ quy tắc học viện, bọn hắn đã sớm đi lên đánh hắn một trận.

Bây giờ nghe mệnh lệnh củaMục Vân, trực tiếp vây lại Đinh Hà.

- Đi, nhìn Trịnh đại chủ nhiệm với Đinh đạo sư tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy bộ!

Mục Vân một tiếng dẫn đầu, một đoàn người, chạy về phía võ trường.

- Ngươi sẽ không thật sự làm như vậy?

Chẳng biết lúc nào Mục Phong Hành đã đi đến bên người Mục Vân, thấp giọng nói.

- Có cái gì không được sao?

- Chắc, ngươi cũng có thể đại khái đoán ra, hắn là do ai sai khiến, làm như vậy, sẽ khiến cho người đó càng thêm tức giận!

- Khiến ả càng thêm tức giận?

Mục Vân mỉm cười, nhìn vị đệ đệ trước mắt này, cười nói:

- Có đôi khi, tha thứ đổi lại chỉ càng làm cho kẻ địch càng thêm ngang ngược càn rỡ, ta đã cho ả một cơ hội, nhưng lại đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta, vậy không thể trách ta không nể tình.

- Đây chỉ mới là bắt đầu!

Mục Vân nhìn Mục Phong Hành, mỉm cười, ánh mắt hắn ôn nhu.

Mục Phong Hành nhìn vị ca ca này của mình, sắc mặt của hắn quái dị.

Hắn thực sự là nhìn không thấu Mục Vân, nếu nói Mục Vân đối với chuyện gì đều thờ ơ, thái độ lười biếng, nhưng đối với chuyện của lớp chín sơ cấp, lại rất để bụng, mà lại... Không có đoạt được lợi ích gì.

Nếu nói Mục Vân đều rất so đo đối với mọi chuyện, ai muốn hại hắn, hắn sẽ khiến người đó không thoải mái, nhưng cách đối xử với học viên lớp chín, lại cực độ khoan dung.

Nhưng chính một người như vậy, căn bản nhìn không ra, hắn đến cùng có suy nghĩ gì.

- Hiện tại, chuẩn bị nhìn một chút trò vui đi.

Mục Vân giữ kín như bưng cười một tiếng, bước chân đi về phía trước đuổi theo đám người.

Mà giờ khắc này, trên toàn bộ võ trường, sớm đã là tụ tập đông đủ học viên.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại giấu bên trong!

Lúc này, tin tức Trịnh Thành Vân sắp cởi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy bộ, sớm đã truyền ra toàn bộ Lôi Phong viện.

Mà giờ khắc này, xung quanh võ trường, mấy thân ảnh ghé mắt đứng thẳng, nhìn mọi việc.

- Ngạn Vân Ngọc, đang xem chuyện gì, lại náo nhiệt như vậy?

Mấy tên thanh niên đứng bên cạnh võ trường, một thanh niên mặc lụa trắng, eo quấn đai ngọc cười nói:

- Ta còn thực sự không biết, trong Lôi Phong viện có chuyện tốt nào để chơi, chuyện này có thể để ngươi, chủ nhiệm đạo sư lớp sáu cao cấp, bỏ xuống tất cả mọi việc trong tay, chạy đến nơi đây.

- Tiêu Bất Ngữ, cái tên này lại không giống như tính cách của ngươi, có đôi khi, ngươi nói chuyện, thật rất đáng ghét.

Nghe được nam tử mặc y phục lụa trắng nói, Ngạn Vân Ngọc khẽ cười một tiếng, lắc đầu.

- Hai người các ngươi, thân đều là chủ nhiệm đạo sư cao cấp, thật rảnh rỗi như vậy?

Lúc hai người nói chuyện, một cơn gió mát, xen lẫn mùi thơm cơ thể khiến người ta mê say, đón gió mà tới.

Sau lưng mấy người bọn hắn có một âm thanh trong trẻo vang lên.

Người đến là một mỹ nữ trẻ tuổi, mặc một bộ y phục màu đỏ, dáng người cao gầy, mái tóc đen suôn dài như thác nước, da thịt như ngọc, mi như khói nhẹ, mắt hạnh lộ ra một tia yêu mị.

Một cánh mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên, kết hợp với một cái miệng anh đào nhỏ nhắn, trên miệng nhỏ kia như có mật, khiến người ta say mê.

- Vương Hinh Vũ, ngươi tới thật là không phải lúc!

Nhìn thấy mỹ nữ giá lâm, mấy người này khẽ cười một tiếng.

- Ồ? Xảy ra chuyện gì rồi?

Vương Hinh Vũ chau mày, cảm thấy hứng thú hỏi.

- Có người muốn chạy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quanh võ trường, mà lại là nam nhân, ngươi khẳng định muốn nhìn?

Ngạn Vân Ngọc khẽ cười nói.

- Vậy thì có cái gì không thể nhìn?

Vương Hinh Vũ cười nhạo nói:

- Các ngươi những nam nhân thối đều có thể trở thành đạo sư cao cấp Lôi Phong viện, Vương Hinh Vũ ta cũng được, chuyện các ngươi có thể làm, ta cũng có thể làm.

Tuy nàng là nữ nhi, nhưng dựa vào cố gắng của mình, một bước từ đạo sư sơ cấp Lôi Phong viện thăng lên thành tổng đạo sư lớp ba cao cấp, điểm này đã mạnh hơn đại đa số đạo sư trong toàn bộ học viện.

- Ồ? Nhưng đây chính là chủ nhiệm Trịnh Thành Vân, lão mê gái như hắn kia, lúc trước chính là hận không thể ăn ngươi, bây giờ ngươi nhìn thấy, có phải là sẽ rất vui vẻ.

Tiêu Bất Ngữ cười ha ha nói:

- Cũng may Khô Du Chá không có ở đây, nếu không, hiện tại, lại có một trận trò hay để nhìn!

Mọi người ở đây, nghe được Tiêu Bất Ngữ nhắc đến Khô Du Chá, bọn hắn đều sững sờ.